Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1102: Nàng là Cố Nhược Vân? 1



" Niệm Dạ! Bạch Âm sứ giả tâm địa thiện lương, khoan dung đại lượng, nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai lầm, có lẽ nàng còn xem ngươi trẻ người non dạ mà tha thứ ngươi! Nếu ngươi lại cố chấp không hiểu thì ai cũng không thể cứu được ngươi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào thế lực Giang gia và Cổ gia có thể bảo vệ ngươi? Thật sự là buồn cười, so với Hồng Liên lãnh địa, cho dù là toàn bộ cao thủ Bắc Tạp lãnh địa cũng không phải là đối thủ của bọn họ."

Lam Chước cười ha ha, áp lực mấy ngày nay tới bây giờ, rốt cuộc giờ phút này ahnws đã tìm được chỗ phát tiết!

Muốn trách, liền trách nữ nhân này đã đụng vào họng súng!

Nghĩ vậy, khóe môi Lam Chước nâng lên một độ cong, con ngươi âm trầm trước sau nhìn Cố Nhược Vân.

Hiện tại, hắn lại không thấy thú vương bên người Cố Nhược Vân lửa giận dần dần bành trướng.

Oanh!

Không có bất luận dấu hiệu gì, một nắm tay uy lực mười phần đánh trên người Lam Chước.

Lam Chước không phản ứng kịp, thân thể giống như mũi tên rời khỏi dây cung, bay ra phía ngoài, " phịch" một tiếng dừng trong đám người.

Đáng thương quần chúng vây xem, bởi vì xem diễn quá mức mẩn mê, không né tránh kịp, chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại thì đã bị Lam Chước đè lên, áp lực toàn bộ trọng lượng thân thể hắn làm cho người đứng xem thiếu chút nữa hộc máu.

" Ngu - ngốc."

Thú vương khinh miệt nhìn Lam Chước ngã vào trong đám người, khịt mũi coi thường nói: " Cũng không nhìn xem ngươi lớn lên là bộ dạng gì, cũng dám công nhiên khiêu khích bổn vương, còn bôi nhọ dung mạo bổn vương! Bổn vương đây là người anh tuấn tiêu sái, nam nhi phong lưu phóng khoáng, chỉ có ngươi ghen ghét với ta!"

Nói xong lời này, thú vương còn nhịn không được hướng về quần chúng phóng một cái mị nhãn.

Đương nhiên, nếu ánh mắt này của một nam tử tuyệt mỹ, sẽ làm người ta tim đập tình thịch.

Nhưng mà...........

Nhìn đến thú vương đầy mỡ béo, hơn nữa bộ dáng tai to mặt lớn, tất cả mọi người phảng phất bị điện giật mười phần, há hốc mồm đứng yên tại chỗ.

Ngươi có thể tưởng tượng đầu người thân heo vứt một cái mị nhãn?

Hiện tại mọi người hiển nhiên là loại cảm giác này!

" Nhìn không chán?" thú vương đắc ý chuyển hướng nhìn sắc mặt trắng bệch của Lam Chước, " Những người này đều vì dung mạo bổn vương anh tuấn mà kinh diễm, càng là không có ngôn ngữ nào nói thành lời, ngươi là cái gì dám nói bổn vương xấu?"

Sắc mặt Lam Chước rất là khó coi, gắt gao nắm tay, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm thú vương.

" Hả? Vị cô nương này nhìn mặt rất quen, ta nhớ ra rồi, chính là vị cô nương mấy ngày trước đi vào Dược Phủ, ta nhớ rõ lúc đó bên người nàng có một vị nam tử áo tím tuấn mỹ đi theo."

Đột nhiên, bên trong đám người một đạo thanh âm kinh ngạc truyền ra, tiếp theo trên đường phố một hồi oanh động mãnh liệt.

" Ngươi xác định vị cô nương này tiến vào dược Phủ? Chính ta nghe được chủ nhân Dược Phủ không tiếp đãi khách nhân."

" Ta không có nhận sai," tên nam tử lúc trước mở miệng gật gật đầu, tiếp tục nói, " Ngay từ đầu ta thấy cô nương này rất quen mặt, nhưng lại không nhớ tới đã từng gặp ở đâu, vừa rồi ta lại đột nhiên nhớ tới, nàng là tử nữ đã tiến vào dược Phủ! Sau khi nàng tiến vào Dược phủ, mới có tin tức truyền ra ngoài là Cố Nhược Vân tới Chủ Thành."

Ngụ ý, nữ tử này tất nhiên cùng Dược Phủ có quan hệ gì đó.

Đầu óc Lam Chước lập tức đình chỉ vận chuyển, dung nhan vốn tại nhợt càng thêm trắng bệch, nắm tay run lên nhè nhẹ, con ngươi không dám tin gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.