Bạch Âm sứ giả đã sớm nói qua, nữ nhân này không có bối cảnh cùng thế lực sau lưng, nàng sao có thể là người Dược Phủ /
" Cố Nhược Vân đại nhân, người quen biết đám người kia?"
Thú vương chuyển hướng nhìn Cố Nhược Vân, xoa xoa đầu có chút kinh ngạc hỏi.
Tuy hắn là sinh vật đơn tế bào, nhưng rốt cuộc sống nhiều năm như vậy, chỉ số thông minh vẫn có. Cho nên, nghe thấy âm thanh nghị luận xung quanh, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, dùng ngữ khí ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài.
Sở dĩ nàng dùng tên Niệm Dạ này, là vì bớt chút phiền toái mà thôi. Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ trên đường phố lại gặp được Lam Chước. Đổi hay không đổi họ tên đều có phiền toái, nàng thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nàng không thích phiền toái, cũng không đại biểu nàng sẽ sợ hãi những người này!
" Cố.... Nhược Vân...."
Khuôn mặt Lam Chước tái nhợt cực kỳ bi thảm, hắn dùng một tay chống đỡ mặt đất, bò dậy đứng lên, nháy mắt đứng lên bước chân lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa lại ngã xuống.
" Sao ngươi có thể là Cố Nhược Vân? Ngươi sao có thể là thiên tài luyện đan sư danh chấn đại lục?"
Giờ khắc này, Lam Chước cuối cùng hiểu rõ, vì sao người Dược Phủ tra tấn hắn như thế.
Tất cả hết thảy, Niệm Dạ là Cố Nhược Vân!
Đáng tiếc, Lam Chước cũng không biết, sở dĩ đám người Chu Tước làm như vậy, còn có một nguyên nhân đó là........Lam Ca.
Lam Ca là thủ hạ Cố Nhược Vân, bọn họ khẳng định phải vì Lam Ca trút giận! Nếu không phải vì người trước mắt này, Lam Ca cũng sẽ không khốn khổ như vậy.
Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau nàng mở to mắt, bên môi nâng lên một tia cười lạnh.
" Lam Chước, lúc trước ngươi đối đãi Lam Ca như vậy, ngươi có từng hối hận?"
Vào lúc nghe thấy chân tướng phụ mẫu Lam Ca chết, bỗng nhiên Cố Nhược Vân nhớ tới thân thế chính mình!
Năm đó, nhị gia Cố gia cũng vì lợi ích bản thân mà sát hại huynh đệ, làm hại thê tử* bọn họ ly tán, hơn hai mươi năm không thể gặp lại nhau! Cho nên, mọi chuyện Lam Ca trải qua cho nàng một cảm giác cảnh ngộ giống nhau.
" Lam Ca?" Lam Chước sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn chằm chằm dung nhan Cố Nhược Vân, trong lòng tựa hồ có một tảng đá đè nặng, " Ngươi quen biết Lam Ca?"
Cố Nhược Vân cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ để lại một câu: " Lam Chước, sau khi ngươi đã từng đối đãi Lam Ca như thế, vận mệnh của ngươi đã có kết cục!"
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân chậm rãi xoay người, hướng về chủ bán hàng rong vừa rồi bị thú vương cướp bóc đi đến.
" Đây là số tiền hắn đã mua đồ của ngươi," Cố Nhược Vân lấy ra hai đồng vàng ném tới trước mặt chủ bán hàng rong, lại nhàn nhạt nhìn thú vương nói " Đem đồng vàng trả cho hắn!"
" Vâng."
Thú vương rất là không cam tâm không tình nguyện, lại không dám cãi lời Cố Nhược Vân, đem đồng vàng ra, ủy khuất đưa tới trước mặt bán hàng rong.
Dưới ánh mắt cảm kích của bán hàng rong, Cố Nhược Vân hướng Dược Phủ đi qua.
" không nghĩ tới thế nhưng chủ nhân Dược Phủ là nữ tử thanh lệ tuyệt trần như thế, quả thực quá tốt đẹp, gia chủ Lam gia thế nhưng bôi nhọ nàng câu dẫn nam nhân! Ta thực sự không đoán được, thân là gia chủ Lam gia, lòng dạ lại hẹp hòi, loại này cũng không cần nói tới."
" Chậc chậc, chẳng lẽ các ngươi đã quên Lam Chước chính mình đã nói ra những lời đó, phải biết rằng, đệ đệ cùng đệ muội hắn là bị hắn hại chết, thậm chí lúc ấy Lam Ca nhỏ tuổi cũng không buông tha, vu khống cho hắn tội danh khắc phụ mẫu! Cho nên, trên đời này có chuyện gì hắn làm không được?"