Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: " Ta muốn đem Hoàn Hồn hoa luyện chế thành Hoàn Hồn đan! Lúc đó ngươi hãy ở cạnh chăm sóc Phong Ngọc Thanh giúp ta."
" Được."
Phong trưởng lão trịnh trọng gật gật đầu.
Cho dù hắn đứng cạnh Phong Tiêu Tiêu, nhưng Phong Ngọc Thanh là nhi tử duy nhất của cốc chủ, nếu có thể trị tốt thương thế hắn, tất nhiên cốc chủ sẽ thật hưng phấn.
" Sau khi lấy Hoàn Hồn hoa ra, sinh mạng của hắn liền chịu nguy hiểm, đến lúc đó ta sẽ dùng ngân châm phong ấn thân thể hắn, hắn sẽ xuất hiện trạng thái chết giả! ngươi phải nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn!"
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Phong trưởng lão nói: " Mà ta nhất định phải bế quan ba ngày! Trong vòng ba ngày này, ta sẽ luyện chế Hoàn Hồn đan!"
" Ta hiểu rõ, sư phụ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy nhị thiếu gia." Ngữ khí Phong trưởng lão chưa từng có kiện nghị như lúc này, ánh mắt ngưng trọng trả lời.
" Ngươi phải ngàn vạn lần nhớ kỹ, không thể đem ngân châm nhổ xuống, nói cách khác nếu như vậy thực lực của hắn sẽ không có cách nào khôi phục được, càng nghiêm trọng hơn đó chính là mất mạng!" ánh mắt Cố Nhược Vân hiện lên tia sáng kiên định, nhìn chăm chú dung nhan già nua của Phong trưởng lão, gằn từng chữ một phân phó nói: " bất luận kẻ nào tới, đều không cho phép chạm vào hắn!"
Phong trưởng lão nhìn biểu tình nghiêm túc của Cố Nhược Vân, lòng cũng không tự chủ được khẩn trương lên, càng là âm thầm thề, hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai quấy rầy nhị thiếu gia.
" Ngươi hãy tìm cho ta một nơi không ai có thể tiến đến quấy nhiễu, ta sẽ luyện chế đan dược cho hắn! bởi vì Hoàn Hồn hoa hấp thu lực lượng của hắn nhiều lắm, nếu muốn đem nó luyến chế thành đan dược cũng không dễ dàng gì, cho nên ta cần thời gian ba ngày."
" Sư phụ, ngươi hãy tới chỗ của ta, nơi đó sẽ không có kẻ nào phiền toái ngươi, ngươi cứ yên tâm luyện chế đan dược," Phong trưởng lão thần sắc kiên định, " Ta sẽ bảo hộ nhị thiếu gia trong ba ngày này, ngươi yên tâm đi."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, " Hiện tại ta liền đem Hoàn Hồn hoa trong cơ thể hắn lấy ra."
................
Nam Uyển.
Không giống với Bắc Uyển tiêu điều, trong sân cực kỳ phồn hoa tinh xảo, lầu cao các vũ, vô số nha hoàn, gã sai vặt tới tới lui lui đi lại.
Hiện tại, sương phòng trong sân, Phong Tiêu Tiêu nhíu chặt mày, trên dung nhan thanh lệ đoan trang bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, thật lâu sau nàng mới mở miệng nói: " Bạch lão, tối hôm qua người ngươi phái đi đã lâu như vậy, vì sao còn chưa có trở về?"
Bạch lão cũng nhăn mi lại, theo lý thuyết sau khi những người đó đắc thủ hẳn là rất nhanh sẽ trở về, vì sao cho tới bây giờ đều không có tin tức?
" Đại tiểu thư, có phải bọn họ thất thủ hay không?"
Cái đáp án này, Bạch lão căn bản là không dám nghĩ tới.
Phải biết rằng, người hắn phái đi đều là cao thủ Phong Cốc, nếu những người này đều thất bại, vậy Cố Nhược Vân kia có bao nhiêu cường đại?
Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu hơi đổi, trên dung nhan lạnh lẽo, nói: " Bạch lão, ngươi có quên lời ta nói lúc trước hay không? vô luận như thế nào nhất định phải thành công! tuyệt đối không thể thất bại, băng không sẽ mang đến cho chúng ta tai họa cực lớn, thiên phú nữ nhân kia quá khủng bố, ngay cả ta cũng phải xác nhận nàng là một thiên tài tuyệt thế!"
Đáng tiếc, thiên tài như vậy, nàng lại không thể sử dụng?
Như thế giữ lại nàng có ích gì?
" Đại tiểu thư, ngươi yên tâm đi ta đã phân phó những người đó, chẳng sợ nếu bọn họ thất bại, cũng sẽ để cho bọn họ đem trách nhiệm này đổ lên đầu Phong Ngọc Thanh! lúc đó Cố Nhược Vân muốn tính sổ, cũng chỉ có thể tìm Phong Ngọc Thanh mà tính, mà chờ cho nàng tới Phong Cốc tìm Phong Ngọc Thanh tính sổ tất nhiên cốc chủ sẽ tức giận, chúng ta liền có thể mượn tay cốc chủ giết nàng!"