Rất xa, Cố Nhược Vân đã nhìn thấy bóng dáng chạy vội về phía mình, bên môi giuơng lên một chút tươi cười nhợt nhạt.
"Đã trở lại? Thế nào? Phụ hoàng ngươi có vừa lòng đối với biến hóa của ngươi?"
Nghe nói như thế, Bàng Nhiên chính là đầy bụng ủy khuất, ai oán nói: "Ngươi đừng nói nữa, lại nhắc đến ta sẽ tức giận! Ta thực hoài nghi đến cùng ta có phải thân sinh (ruột thịt) của hắn hay không, lại có thể ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra, ta còn chưa kịp nói chuyện với hắn, tên kia đã xông lên đánh ta một trận, mẹ nó, đau chết ta, thật không biết gần đây thế nào mà lửa giận của hắn lớn như vậy."
Cố Nhược Vân nhíu mày, tươi cười trên mặt càng sâu.
Trước kia mập mạp có hình thể năm trăm cân, hiện giờ chính là thiên tài trung đẳng, thịt béo trên người cũng biến mất sạch sẽ, nếu Bàng Tử Hoàng có thể nhận ra hắn mới là việc lạ.
"Đúng rồi," Bàng Nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Ta đã tiến cử ngươi cho phụ hoàng của ta, phụ hoàng ta hắn muốn gặp ngươi, chỉ là lúc gặp hắn ngươi cẩn thận một chút, lão gia hỏa kia luôn luôn đáng khinh tàn nhẫn, căn bản không phải người tốt gì."
Thật hiển nhiên, đối với phụ hoàng nhà mình, trong lòng Bàng Nhiên là hoàn toàn bất mãn.
Hiện giờ chỉ cần nhắc tới tên kia, hắn đã cảm giác mông ẩn ẩn đau, hận không thể trốn xa được chừng nào thì trốn.
Nếu hiện tại Bàng Tử Hoàng nghe được lời nói của Bàng Nhiên, đóan chừng ngay cả xúc động làm thịt hắn đều có.
Lão gia? Đáng khinh?
Có người xưng hô phụ hoàng nhà mình như hắn sao? Tốt xấu gì hắn (BTH) cũng là hoàng đế của một quốc gia, một chút mặt mũi cũng không giữ cho hắn.
"Vậy lát sau chúng ta liền tiến cung đi, mặt khác, Bàng Nhiên, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có muốn làm hoàng đế hay không?"
Cố Nhược Vân hai mắt ngóng nhìn Bàng Nhiên, một chút ánh sáng kỳ lạ chợt lóe qua trong mắt, nhanh đến mức làm cho người không thể bắt giữ.
Bàng Nhiên không chút nghĩ ngợi liền lắc lắc đầu: "Hoàng đế? Không có ý tứ, Lục hoàng tử này ta còn không muốn làm, huống chi còn là hoàng đế?"
Bàng Nhiên bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng vẻ tức giận: "Vừa rồi ai không cho ta làm hoàng đế? Ai không cho ta làm ta sẽ đánh kẻ đó, vị trí hoàng đế này là của ta, ai cũng không cho giành!"
Những lời này, phỏng chừng toàn bộ Huyền Vũ Quốc cũng chỉ có kẻ ngốc ngây ngô Bàng Nhiên này mới dám nói, dù sao nếu lời này bị những người khác nghe thấy, vậy không chỉ có loại kết cục ngồi tù không đâu, còn có thể bị liệt vào tội mưu quyền soán vị.
"Bàng Nhiên, chỉ cần ngươi muốn làm hoàng đế, ta có thể giúp ngươi đạt được sự chú ý của Hạ gia, chỉ là bên cạnh ngươi còn thiếu một người giúp đỡ."
Đột nhiên, Cố Nhược Vân nhớ tới khuôn mặt nhìn qua giống như miệt mài quá độ ở trong tửu lâu kia, trong mắt hiện lên một tia sáng mịt mờ.
"Giúp đỡ, ai?" Bàng Nhiên ngây ngốc nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nghi hoặc hỏi.
"Ngũ hoàng tử."
Khi nói ra ba chữ này, Cố Nhược Vân rõ ràng nhìn thấy Bàng Nhiên ngây dại.
Cũng khó trách, dù sao Ngũ hoàng tử và hắn vẫn luôn có cừu oán, thường xuyên đuổi theo đánh hắn, nhiều năm như vậy, hắn nhưng là ăn qua không ít đau khổ của tiểu tử kia.
"Nữ thần, ngươi đang đùa đi? Làm sao hắn có thể giúp đỡ ta? Thiên phú của Ngũ hoàng huynh quả thật không tệ, đương nhiên, so với nữ thần ngươi vẫn là kém quá xa," Khi nói lời này, Bàng Nhiên không quên vỗ mông ngựa (nịnh bợ), sau đó nói tiếp: "Nhưng nhân phẩm của Ngũ hoàng huynh ta không ra gì cả, ta thích ăn uống, hắn thích chơi đùa, thanh lâu giống như nhà của hắn, hơn nữa hắn vừa quần là áo lượt vừa kiêu ngạo, người như thế làm sao có thể giúp đỡ ta?"
Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cho là tất cả mọi người đều giống như ngươi? Từ lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã nhìn thấu bản chất của hắn, phỏng chừng hắn là người che giấu sâu nhất giữa các ngươi!"