Hơn nữa, Đông Phương thế gia thật vất vả mới vừa thắng được một ván, nếu nàng nhận thua, chẳng phải sẽ xếp sau bọn họ?
Như thế, có thể nào không làm thất vọng Cố cô nương tín nhiệm mình?
"Ta sẽ không nhận thua, Cổ Lăng, hôm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi!"
Lâm Lang dùng sức đẩy, đẩy Cổ Lăng lui về sau vài bước, quật cường mà kiên định nói.
"Không biết lượng sức!"
Cổ Lăng cười lạnh một tiếng, bên môi giương lên nhạo báng, sau đó thân mình của y chợt lóe lên lập tức xuất hiện ở phía sau Lâm Lang, ở lúc Lâm Lang còn không có lấy lại tinh thần, nâng thân thể của nàng, hung hăng quăng xuống.
Phanh!
Nháy mắt, ván gỗ dày trên lôi đài bị y đập thành một cái hố, Lâm Lang hung hăng ngã vào, miệng phun máu tươi, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
"Lâm Lang, không phải ngươi thích trốn sao? Ta cho ngươi bán thân bất toại (liệt nửa người), xem ngươi còn trốn thế nào!" Cổ Lăng chậm rãi đi về phía Lâm Lang, cúi người nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của nàng, l.q.d nở nụ cười lạnh: "Ngoan ngoãn trở thành nha đầu ấm giường của bổn thiếu gia chẳng phải là tốt lắm? Lúc này đây, ta tuyệt đối muốn dẫn ngươi về Cổ gia, nếu ngươi chết sống không quay về, ta đây chỉ có thể dùng mẫu thân của ngươi để bù đắp, đừng nhìn nương ngươi đã mỹ nhân hết thời, dáng người vẫn rất thướt tha, thủ hạ của ta đã sớm thèm nhỏ dãi, tin tưởng bọn hắn rất muốn thưởng thức tư vị kia một chút."
Lâm Lang cắn chặt hàm răng, đầy mắt phun lửa giận, kết hợp với khuôn mặt đầy máu tươi kia, thoạt nhìn khủng bố khiếp người.
"Ha ha!"
Cổ Lăng cười to hai tiếng, xem thường nói: "Ngươi xem ta có dám hay không, Lâm Lang, người giống như ngươi không có tư cách hô to gọi nhỏ với bổn thiếu gia, cho rằng nịnh bợ được Đông Phương thế gia là có thể cùng ngồi cùng ăn với bổn thiếu gia, hạ nhân chính là hạ nhân, vĩnh viễn là hạ nhân!"
Ầm!
Đột nhiên, một hơi thở mãnh liệt truyền ra từ dưới phế tích (đống đổ nát, hoang tàn), ở trong phút chốc cảm nhận được hơi thở kia Cổ Lăng sửng sốt một chút.
"Đột phá?"
Hai mắt Cổ Lăng trầm xuống, ở vào thời điểm này, Lâm Lang vậy mà đột phá!
Nhưng mà cho dù nàng đột phá lại như thế nào, bản thân chính là một Võ Vương cao cấp, còn có sợ hãi một kẻ vừa đột phá trung cấp?
"Cổ Lăng, ta muốn giết ngươi!"
Một tiếng nổi giận bỗng nhiên truyền đến, sau đó lập tức nhìn thấy thân thể của Lâm Lang giống như thiểm điện, llqqdd nhanh chóng bắn về phía Cổ Lăng.
Hai mắt Lâm Lang đỏ bừng, nhổ kiếm trong tay lập tức bắn về phía Cổ Lăng.
Đương nhiên, thanh kiếm này cũng không phải là Linh Khí Cố Nhược Vân giao cho nàng, dù sao Linh Khí quá trân quý, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra.
"Muốn chết!"
Cổ Lăng hét lớn một tiếng, khí thế trên người dao động mạnh mẽ, giống như một cơn lốc dâng lên ở chung quanh y.
Ầm!
Kiếm khí quét đến, chạm vào cơn lốc quanh thân y, một luồng sóng lớn khuếch tán ra từ giữa nổ mạnh, va chạm làm Lâm Lang lui về sau mấy bước.
Bất luận như thế nào, giữa Võ Vương cao cấp và trung cấp vẫn là có khoảng cách không nhỏ.
Nhưng mà, Lâm Lang cũng không có lùi bước, lại triển khai công kích về phía Cổ Lăng!
Chiêu số của nàng rất mạnh, mỗi một chiêu đều là đả thương kẻ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm (kiểu liều mạng, dùng mạng đổi mạng đó), thật giống như không muốn sống mà xông về phía trước.
"Lâm Lang, ngươi ****** điên rồi sao?"
Rốt cục sắc mặt của Cổ Lăng cũng thay đổi, y chẳng thể nghĩ tới Lâm Lang sẽ điên cuồng ra chiêu như vậy, hành vi như thế lại có chỗ tốt gì đối với nàng?
"Cổ Lăng, ta muốn giết ngươi!!!"
Chỉ cần có thể giết y, cho dù thương hại bản thân lại như thế nào?
Cảm nhận được sát khí bắt đầu khởi động mạnh mẽ kia của Lâm Lang, khuôn mặt của Cổ Lăng rất là khó coi, lqd người này quả nhiên là không muốn sống nữa! Nếu thực giết mình, chỉ sợ chính nàng cũng sẽ rơi vào kết cục tàn phế.