Cổ Lăng không biết là, đối với Lâm Lang mà nói, chỉ cần giết được y, thì không có gì không đáng giá!
Hiển nhiên quần chúng vây xem cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghị luận ‘ào ào’ nổi lên.
"Nữ nhân Đông Phương thế gia kia dùng chiêu số gì? Vì sao Cổ Lăng thân là Võ Vương cao lại có thể còn rơi xuống thế hạ phong (thế yếu)?"
"Thật giống như không chỉ đả thương đối thủ, mà còn làm tổn thương mình, chẳng lẽ nàng điên rồi hay sao? Vì một cái thắng lợi, lại có thể dùng tuyệt chiêu như vậy."
Ầm!
Rầm rầm! Ầm!
Từng công kích mãnh liệt bay về phía Cổ Lăng, ở lúc Lâm Lang công kích đối phương, khuôn mặt của nàng cũng càng trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có, miệng mũi còn chảy ra máu tươi, giống như máu trong thân thể kia sắp sửa chảy hết.
Lạch cạch!
Phòng ngự của Cổ Lăng bị một đạo kiếm phong phá mở, y lập tức lui về phía sau hai bước, trên trán toát ra từng trận mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.
"Nha đầu kia, thật vẫn là vận dụng vũ kỹ ta đã từng giao cho nàng."
Đông Phương Trường Kim bất đắc dĩ than một tiếng: "Kỳ thực, nếu không phải lời nói của Cổ Lăng chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không dùng loại chiêu số này, nhưng mà, hiện tại trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, chính là giết Cổ Lăng."
Vì thế, tự tổn hại (tự làm hại mình) cũng không sao!
"Lâm Lang!!!"
Rốt cục Cổ Lăng cũng sốt ruột lên, cắn chặt hàm răng từng chữ từng câu nói: "Ngươi ****** đừng nổi điên nữa, ngươi bình tĩnh một chút được không?"
Hiện tại, y vô cùng hối hận đã dùng lời nói để kích thích nàng!
Hơn nữa bởi vì ngay từ đầu quá mức khinh địch, lúc này đây ngay cả phế Linh Khí lấy được ở hội giao dịch cũng không có mang theo, thế cho nên hiện giờ có chút không địch lại được, nhưng thế nào y cũng không nghĩ đến, Lâm Lang sẽ dùng loại chiêu thức đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm (hại người hại mình) này.
"Cổ Lăng, ngươi đi tìm chết cho ta."
Ầm!
Một chiêu này của Lâm Lang đánh thân mình của Cổ Lăng lui lại mấy bước, sau đó nâng kiếm trong tay lên, trong đôi mắt đỏ lên vì giận lộ ra sát khí nồng đậm, ‘ầm’ một tiếng, kiếm phong chém xuống, nhắm ngay ngực của Cổ Lăng.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp lại rồi, ai cũng thật không ngờ, Lâm Lang thật sự muốn giết y.
Khuôn mặt của trưởng lão Cổ gia đột ngột biến đổi, nổi giận gầm lên một tiếng: "Dừng tay, ngươi dừng tay lại cho ta!"
Phanh!
Một luồng sáng trắng bỗng nhiên hiện lên, giành trước lúc trưởng lão Cổ gia ra tay đã đánh vào trước ngực Lâm Lang, thân thể Lâm Lang lập tức bay ra ngoài, ‘phịch’ một tiếng, xẹt qua một độ cong rơi trên mặt đất.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua lạnh lùng vang lên.
"Nha đầu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, một trận này Đông Phương thế gia các ngươi thắng, không cần lại đuổi tận giết tuyệt nữa."
Giọng nói của Bạch Hướng Thiên lạnh lùng, lại mang theo kiên quyết chân thật đáng tin.
"Bạch Hướng Thiên, ngươi đây là có ý tứ gì?" Thiên Khải Tôn Giả giận tím mặt: "Ngươi thân là trọng tài, vậy mà lại ra tay thương hại một đệ tử tham gia thí luyện!"
Bạch Hướng Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông một cái: "Các vị ở đây đều là thiên tài, tổn thất một người đều không được, tổn thất của bọn họ chính là tổn thất của đại lục, Thiên Khải Tôn Giả, ngươi thân là trưởng lão của Linh Tông, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy đều không biết?"
Lời nói này, nói vô cùng chính nghiữa, vậy mà làm cho người ta tìm không được lý do phản bác.
"Lâm Lang!"
Người Đông Phương thế gia vội vàng chạy vội đến, nâng Lâm Lang té trên mặt đất dậy, giờ khắc này, Lâm Lang nhắm chặt mắt, vẻ mặt vô cùng suy yếu. Chiêu số của nàng vốn đã thương hại chính mình rất sâu, hiện giờ lại tiếp một công kích của Bạch Hướng Thiên, thế cho nên suy yếu đến mức ngay cả đứng cũng đứng không được.
"Sư phụ."
Lâm Lang chậm rãi mở đôi mắt, nắm chặt tay của Đông Phương Trường Kim, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra một chút tươi cười.
"Ta thắng, ta không có làm mất mặt mũi của Đông Phương thế gia……...."