Ô Nhược nhìn mặt của Quỷ Bà: "Vậy bây giờ bà nguyện ý để con chữa trị mặt cho bà chứ?"
"Đương nhiên nguyện ý. Trước kia ta không chịu trị liệu là vì không muốn bị người Cựu tộc tìm thấy, hơn nữa Quản Châm cũng không ở bên cạnh ta, ta khôi phục dung mạo thì có ý nghĩa gì chứ? Nên cứ để vậy mà sống, không còn ai quấy rầy ta nữa, nhưng bây giờ..." Quỷ Bà vuốt mặt của mình: "Trông thấy Quản Châm vẫn trẻ tuổi tuấn tú như bốn mươi năm trước, mà ta lại xấu xí tột cùng, ta căn bản không dám đi tìm ông ấy, đứng bên cạnh ông ấy chẳng khác gì cao tổ mẫu với cháu."
Ô Nhược: "..."
Quỷ Bà lo lắng hỏi: "Tiểu Nhược, mặt ta có thể khôi phục lại như ban đầu không?"
Ô Nhược nhíu mày, kiểm tra mặt giúp bà: "Mặt bà đã hơn bốn mươi năm không chữa trị, hơn nữa ngày nào cũng ở dưới lòng đất ẩm thấp, làm cho tình trạng của da càng thêm nghiêm trọng, muốn khôi phục lại như ban đầu, e là phải mất tận ba bốn năm."
"Ba bốn năm... Có thể trị nhanh một chút không?"
"Vì sao bà đột nhiên gấp gáp chữa trị mặt vậy?"
"Ta muốn gặp Quản Châm và Tiểu Đồng, ta muốn có một gương mặt thật đẹp để nhận lại họ." Lần đó nhìn thấy Quản Châm, bà suýt nữa thì chạy đến nhận người, may mà dằn xuống được, cuối cùng bây giờ cũng hạ quyết tâm, nên bà gấp muốn chết.
"Bà cũng có thể dùng bộ dạng này đi gặp bọn họ mà."
"Không. Ta không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ta."
"Nhưng mẹ con đã gặp bà rồi mà."
"Cái đó không giống, bây giờ ta muốn gặp nó với thân phận là một người mẹ của nó." Quỷ Bà khổ sở nói: "Chắc con cũng có thể hiểu được tâm tình của ta mà, nếu đổi lại là con, sau khi xa cách ái nhân tới vài thập niên, có phải cũng không muốn để bộ dạng xấu xí đi gặp hắn không?"
Ô Nhược yên lặng nhìn Hắc Tuyển Dực, nếu vài thập niên sau, ái nhân của cậu vẫn tuấn mỹ như này, còn bản thân cậu lại xấu xí không chịu nổi, đúng là tự ti không dám đi gặp thật.
Hắc Tuyển Dực biết cậu nghĩ gì: "Ta không ngại ngươi đẹp hay xấu, ngươi cũng đừng chỉ vì dung mạo mà rời xa ta."
Ô Nhược hỏi: "Nhưng nếu đổi lại là ngươi, ta không còn dáng vẻ như này thì sao?"
"Chỉ cần ngươi không ngại ta xấu, thì dù ta có xấu cỡ nào, ngươi vẫn sẽ thích ta, ta không để ý mấy thứ đó."
Ô Nhược nhanh chóng ôm y, hôn một cái lên gương mặt đeo da giả, nhớ đến kiếp trước, Hắc Tuyển Dực bị thiêu thành tro bụi, cậu đau lòng còn không kịp, làm sao ghét bỏ được chứ.
Quỷ Bà: "..."
Bà đâu phải tới đây để xem tình cảm thắm thiết của hai người kia.
Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng ôm Ô Nhược, nói với Quỷ Bà: "Nếu ông ngoại còn thích bà thì sẽ không để ý đến dung mạo bà đâu, huống chi mặt bà vẫn còn chữa khỏi, sao không nhân lúc này thăm dò tình cảm của ông ấy với bà có sâu đậm không, hai người đã xa nhau mấy chục năm, trong lòng bà chắc chắn rất bất an, sợ ông ấy không còn thích bà, nếu ông ấy có thể chấp nhận bộ dáng hiện tại của bà, chứng tỏ ông ấy cực kỳ cực kỳ yêu bà."
Quỷ Bà ngây ra nhìn y.
Ô Nhược không muốn ép Quỷ Bà quá mức, Quỷ Bà cũng cần thời gian để ổn định tâm tình, nhận lại người nhà hẳn rất thấp thỏm bất an: "Bà hồi cung với con, con sẽ nhanh chóng trị khỏi mặt của bà."
"Đa tạ." Hốc mắt Quỷ Bà ánh nước, đã trôi qua vài thập niên rồi, cảnh tượng người Cựu tộc tàn nhẫn gϊếŧ hại Do gia như vẫn hiện rõ trước mắt, nên nếu lúc ấy Ô Nhược chỉ đơn thuần lừa bà rằng Quản Châm bị người khác sắp xếp hôn sự, nhưng lại không tỏ ra có năng lực bảo vệ người nhà của bà, bà sẽ không trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, bởi vì bà không muốn vì chuyện của mình mà mất đi cha mẹ.
Trở lại cung, Hắc Tuyển Dực kêu Hắc Tín đi sắp xếp chỗ ở cho Quỷ Bà, Ô Nhược thì đi phòng luyện đan để luyện dược cho Quỷ Bà, sau đó vừa giúp Quỷ Bà thoa thuốc lên chỗ da chết, vừa nhẹ giọng hỏi: "Bà ngoại, mấy năm nay bà sống tốt không?"
Quỷ Bà nghe cậu gọi, thân thể run lên, hốc mắt lại hồng: "Mười năm trước khi ôm Phán Dương rời khỏi Do gia, ta vẫn luôn điên điên khùng khùng, mười năm sau thì lúc thanh tỉnh lúc điên khùng. Lúc thanh tỉnh, ta sẽ nhanh chóng đề cao tu vi của mình, số tiền kiếm được đều dùng để mua đan dược trận pháp tăng tu vi, hơn nữa trong người ta có chảy huyết mạch của tiên nhân, nên chỉ trong thời gian ngắn đã lên tới cửu giai. Mấy năm đó cũng may có Phán Dương bồi ta, ta mới không cô độc đau khổ, nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng, ta vẫn sẽ nhớ đến Quản Châm và Tiểu Đồng, ngay cả nằm mơ ta cũng mơ thấy được gặp lại bọn họ, không ngờ sau nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại các ngươi, thật tốt quá, thật sự rất tốt."
"Đừng khóc." Ô Nhược lau nước mắt cho bà: "Bây giờ chúng ta đã đoàn tụ, nên vui mới đúng."
"Ừm." Quỷ Bà cười nói: "Chắc chắn là Phán Dương trên trời thấy ta lẻ loi hiu quạnh một mình, nên để các con đến tìm ta."
Ô Nhược hơi mỉm cười: "Đúng vậy."
Cậu cầm thuốc mỡ thoa lên mặt bà: "Thuốc mỡ này không phải là thuốc trị thương, chỉ để làm mềm phần da chết thôi, thoa lên sẽ thấy mặt nóng rát, cũng rất ngứa, nhưng bà không được ịnh tay lên, biết không?"
"Được." Quỷ Bà lập tức cảm thấy mặt mình khó chịu như bị lửa đốt, đau như bị mèo cào.
Ô Nhược nhanh chóng xé lớp da chết từ khe nứt trên da đã mềm đi, chỗ bị xé lập tức ào ra một đống máu tươi.
Cậu vội lau máu bằng khăn lụa ướt sạch sẽ, động tác mau lẹ xé hết các lớp da chết còn lại, sau đó rửa sạch mấy chỗ đó, thoa thuốc trị thương mát lạnh lên khắp mặt, cuối cùng dùng lụa trắng quấn cả khuôn mặt lại, để da non có thể mọc lại sau khi vết nứt đã khép lại.
Kế tiếp, cậu rửa lại tay cho Quỷ Bà: "May mà lúc đó có y phục che lại nên da ở đó không bị thiêu, bây giờ chỉ có đôi mắt của bà là phiền toái nhất."
"Thịt ở miệng và mũi của ta thì sao? Với cả hàm răng có thể rửa sạch được không?"
"Thịt ở miệng và mũi có thể mọc trở lại, hàm răng cũng có thể tẩy trắng, mấy cái này bà không cần phải lo lắng." Ô Nhược xử lý tay bà xong thì đứng dậy nói: "Bà nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con sẽ dẫn bà đến Thái Y Viện để kiểm tra mắt, xem thái y ở Thái Y Viện có thể chữa trị cho bà không?"
"Được."
Sáng hôm sau, ăn sáng xong Ô Nhược liền dẫn Quỷ Bà đến Thái Y Viện kiểm tra mắt.
Các thái y ở Thái Y Viện đều đồng loạt lắc đầu, mắt của Quỷ Bà là bị thương từ bên trong, không có biện pháp nào trị được, cũng may là không có bị mù, Ô Nhược đành dẫn Quỷ Bà rời đi.
Trở lại Hành Tinh Cung thì nhận được tin tức từ Hắc Tuyển Dực ở biên thành.
Bởi vì chuyện tối hôm qua mà tỷ thí tạm dừng ba ngày, chuyện này làm cho mọi người vừa vui vừa buồn.
Đến trưa, Hắc Tuyển Dực trở lại hoàng cung, ăn trưa xong liền nói với Ô Nhược: "Lúc nãy ta gặp sư phụ, hắn nóng nảy muốn gặp mấy đứa Đản Đản, kêu chúng ta tối nay dẫn bọn nhỏ đến ăn cơm cùng hắn."
Ô Nhược hỏi: "Đám Ô U cũng phải đi sao?"
"Ừm, sư phụ nói đã chuẩn bị xong hai cái pháp khí cho hai đứa nó, nhất định phải dẫn chúng nó qua chung."
"Vậy ta phải chuẩn bị nhanh hơn mới được."
"Chuẩn bị gì?"
Ô Nhược cười thần bí, uống trà, rồi ôm hai đứa nhỏ trốn vào phòng nhỏ bí mật thương lượng.
Buổi chiều giờ Thân, Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược và tụi nhỏ đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường đón hai đứa nhỏ, bởi vì chuyện đêm qua mà đám người U Diệp không yên lòng, cũng đi theo Ô Nhược đến ăn chiều ở nhà Kim Luyện.
Nhà Kim Luyện ở ngoài biên thành, hắn thấy nhiều người đến làm khách thì vô cùng vui vẻ, nhưng dung mạo của mọi người khiến hắn phát sầu, hắn vừa thấy đám Ô Nhược đến thì khẩn trương đến nỗi không nói được gì, hên là Ô Nhược đã đoán trước nên trên đường đến có mua mặt nạ, sau khi giới thiệu mọi người với Kim Luyện xong thì kêu đám U Diệp đeo mặt nạ.
Cức Hi nghi hoặc: "Vì sao phải đeo mặt nạ?"
Ô Nhược nhìn Kim Luyện lóng ngóng mời bọn họ vào: "Sư phụ của Tuyển Dực thấy ai đẹp liền khẩn trương."
Mọi người: "..."
Kim Luyện thấy bọn nhỏ cũng đeo mặt nạ, liền nói: "Mấy đứa nhỏ không cần đeo đâu."
Ô Nhược tò mò hỏi: "Lúc ngài đối mặt với mấy đứa nhỏ sẽ không khẩn trương sao?"
"Không đâu." Kim Luyện cười to, lấy ra pháp khí đã luyện chế đưa cho đám Ô U: "Ta tặng quà gặp mặt cho hai đứa này, đây là nhuyễn kiếm cho Ô U, nó có thể điều chỉnh kích động, không cần phải đeo ở đai lưng suốt ngày. Cái móng vuốt này thì cho Dạ Cức, móng vuốt rất sắc bén, ngay cả đồ cứng như sắt cũng có thể đập được, hơn nữa còn có thể biến thành lớn hoặc nhỏ dựa theo kích thước bàn tay, còn công dụng thì mấy đứa tự tìm hiểu đi, như vậy mới cảm nhận được lạc thú chứ."
Tiểu Ô U và Tiểu Dạ Cức sáng mắt, vội nhận pháp khí, thích không buông tay, cứ cầm sờ mãi, chứng tỏ bé rất thích quà mà Kim Luyện đưa.
Kim Luyện thấy bọn nhỏ thích như vậy thì cũng rất vui mừng.
Ô Nhược nói: "Nhận quà của người khác thì phải nói cái gì?"
Tiểu Ô U lập tức nói: "Đa tạ."
Tiểu Dạ Cức ngượng ngùng nói một tiếng đa tạ.
Kim Luyện đặc biệt vui vẻ, xoa đầu hai đứa nhỏ.
Ô Nhược nói: "Sư phụ, chúng ta cũng có quà muốn tặng ngài."
Kim Luyện không vui nói: "Tới chỗ ta mà mang theo quà làm gì."
"Đây là do đích thân ta và Đản Đản cùng Tiểu Tiểu vẽ đó." Ô Nhược đưa một cái hộp đến trước mặt hắn.
Kim Luyện vừa nghe là bọn họ tự làm, lại mỉm cười lần nữa, cũng nhận quà của bọn họ: "Vẫn là các ngươi có tâm, ta và Tuyển Dực quen nhau lâu như vậy, tiểu tử này chưa từng tặng ta cái gì."
Hắc Tuyển Dực giật giật khóe mắt: "Trước kia ta cũng có đưa tài liệu qua, nhưng ngươi không cần, toàn ném tài liệu trả về."
"Đó là tại ngươi không đủ thành ý."
Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: "Sao lại không đủ thành ý?"
"Mấy tài liệu đó là ngươi mua từ người khác đúng không?"
"Không phải, là thuộc hạ của ta đào được."
"Dù sao thì cũng không phải ngươi tự làm, ngươi nhìn mấy đứa Tiểu Nhược đi, khác hẳn ngươi đó, tự mình làm để tặng ta, đây mới là thành ý."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Ô Nhược cười nói: "Sư phụ mau mở ra xem đi, có thích hay không?"