Phế Thê Trùng Sinh

Chương 285: Cao lên



Edit + beta: Iris

Hộp quà được bọc lại bằng lụa vàng.

"Lụa vàng?" Kim Luyện tò mò mở ra, bên trên có vẽ một trận pháp bằng tử kim sa*: "Đây là..."

*Màu nó giống vậy nè nhưng dạng bột hoặc chất lỏng để dễ vẽ hơn

Những người khác cũng tò mò đi tới xem.

U Diệp nói: "Trông giống Tụ Linh Trận nhưng lại không phải."

Dạ Ký nhướng mày: "Ừm, giống trận pháp cầu phúc hơn."

Cức Hi híp mắt: "Sao bổn tọa lại thấy nó giống như hỏa trận chuyên dùng để luyện khí ấy?"

Hắc Tuyển Dực cũng nhìn không ra là trận pháp gì: "Hình như có nhiều trận pháp kết hợp với nhau mà thành."

Ô Trúc không biết nhiều về trận pháp, nhìn không ra là trận pháp gì, liền hỏi: "Tiểu Nhược, rốt cuộc đây là trận pháp gì?"

"Đúng vậy, đây là trận pháp gì, ta chưa từng gặp trận pháp này bao giờ." Kim Luyện ngó trái ngó phải: "Nhưng nếu Tiểu Nhược đã tặng thứ này cho ta thì hẳn là ta có thể dùng được, mà ta là luyện khí sư, chắc chắn là trận pháp dùng để luyện khí."

"Đúng vậy." Ô Nhược mỉm cười liếc nhìn Tiểu Tiểu, Đản Đản, tiếp tục nói: "Chúng ta cải tiến Thiên Hỏa Trận, kết hợp với Tụ Linh Trận và Cầu Phúc Trận, sau khi sử dụng Thiên Hỏa Trận thì thiên hỏa có thể ngưng tụ thêm nhiều linh lực hơn, rồi thông qua cầu phúc khiến linh lực trong thiên hỏa mạnh hơn, có thể giúp ngài làm ra pháp khí phẩm chất cao hơn."

Kim Luyện kinh hỉ: "Trận pháp này có nhiều tác dụng đến vậy?"

"Chúng ta không biết ngài thích cái gì, nghĩ là nên tặng ngài một món quà phù hợp với ngài, sau đó ta nghĩ đến trận pháp, nên cùng mấy đứa nhỏ nghiên cứu cải tiến trận pháp tặng ngài."

Đây là kinh nghiệm có được từ lần nghiên cứu trận pháp hấp thu ánh nắng.

"Ha ha ha - -" Kim Luyện vui vẻ cười to: "Ta thích, cực kỳ thích, nhìn đi, nhìn đi..."

Hắn nói với Hắc Tuyển Dực: "Đây là thành ý đó, bạn lữ ngươi rất có tâm a."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược cười cười.

Mấy người U Diệp và Dạ Ký cũng lấy ra quà gặp mặt đưa cho Kim Luyện.

Kim Luyện vui vẻ nhận quà, sau đó bận rộn trong bếp.

Ô Nhược hỏi: "Chúng ta có cần đi giúp không?"

Hắc Tuyển Dực lắc đầu: "Sư phụ thích nấu ane, cũng thích nhìn người khác nếm đồ ăn của hắn, nhưng không thích người khác đứng bên cạnh cản trở hắn nấu ăn."

"Cha mau tới đây đi, rất đẹp nha." Tiểu Ô U hưng phấn reo lên ở trong sân.

Mọi người ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy Tiểu Ô U múa nhuyễn kiếm, trên bầu trời rơi đầy những bông tuyết trắng.

Ô Trúc duỗi tay ra hứng, cảm giác lạnh lẽo ập tới, hắn kinh ngạc nói: "Là đồ thật..."

"Giả đó." Hắc Tuyển Dực nói: "Những thứ chúng ta nhìn thấy đây đều là ảo cảnh."

"Còn nữa, còn nữa." Mũi kiếm của Tiểu Ô U chuyển động, trong không trung lá phong đỏ bay lả tả, trên mặt đất cũng rơi đầy lá phong đỏ.

U Diệp cười hỏi: "Chẳng lẽ sau này mỗi lần múa kiếm là đều xuất hiện ảo cảnh sao?"

Hắc Tuyển Dực nói: "Cái này có thể khống chế được, đợi Ô U mạnh hơn thì có thể tạo ra ảo cảnh lớn hơn để mê hoặc địch nhân."

Ô Trúc nói: "Nhìn lá phong, ta chợt nhớ ra hiện tại là mùa lá bạch quả* rụng, nếu là rừng bạch quả thì chắc cũng đẹp không kém gì rừng lá phong, dưới đất trải đầy màu vàng, rất đồ sộ."

*

Ô Nhược cũng từng thấy cảnh lá bạch quả rụng: "Sang năm, chúng ta cùng đi ngắm bạch quả đi."

U Diệp nói: "Bây giờ cũng đi được mà."

"Với tình trạng của chúng ta bây giờ, muốn yên bình phẩm trà chơi cờ ngắm lá bạch quả rụng e là rất khó."

"Cũng phải."

Ô Trúc thấy con trai chơi vui vẻ thì mỉm cười: "Với tính cách trầm ổn không nóng không lạnh của Tuyển Dực, ta cứ tưởng sư phụ của Tuyển Dực sẽ là một lão giả nghiêm túc với mái tóc bạc trắng, không ngờ lại là một người rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết."



Ô Nhược nói: "Trước khi Tuyển Dực dẫn đệ đến đây, đệ cũng đã nghĩ vậy."

Ô Trúc nhìn Tiểu Dạ Cức yên tĩnh đứng một bên: "Bọn nhỏ rất thích quà gặp mặt của sư phụ Tuyển Dực."

Dạ Ký cũng nhìn con trai của mình.

Tiểu Dạ Cức đang chơi móng vuốt của mình, sau khi tròng lên tay thì dùng linh lực làm nó nhỏ lại, lúc nhỏ lại thì mỏng như cái bao tay màu đen bọc lấy bàn tay bé, lúc co duỗi ngón tay cũng rất thoải mái, không bị chật hay gò bó, cũng rất thông thoáng, giống như không đeo gì trên tay cả. Lúc biến lớn thì trên mu bàn tay sẽ xuất hiện làn gió vừa mạnh vừa sắc bén, có thể chống đỡ được công kích của đao kiếm, mà móng vuốt sắc bén ở đầu ngón tay thì chỉ cần quẹt nhẹ lên hòn đá nhỏ, tức khắc hòn đá sẽ biến thành bột phấn.

Nhìn bột phấn dưới đất, mắt bé sáng rực lên.

Dạ Ký xoa đầu bé: "Thích không?"

Tiểu Dạ Cức gật đầu thật mạnh.

Dạ Ký chưa từng thấy con trai biểu đạt cảm xúc mãnh liệt như vậy bao giờ.

"Ăn cơm thôi." Kim Luyện bưng một tô thức ăn từ trong bếp ra, đặt lên bàn trong đại sảnh.

"Nhanh vậy?" Ô Nhược cuộn ống tay áo lên đi vào trong giúp bưng đồ ăn.

Những người khác cũng đi qua giúp đỡ.

Kim Luyện cười nói: "Ta biết bọn nhỏ ăn nhiều nên sáng nay đã rửa đồ ăn xong hết rồi, trưa chỉ cần nấu vài món là xong, các ngươi cứ ăn thoải mái, đủ hết."

Đám Ô Nhược đi vào bếp, nhìn mấy cái nồi thịt xào to đùng, thơm ngào ngạt khiến người ra thèm thuồng kia.

Dạ Ký bưng cái nồi cuối cùng ra bàn, thấy Cức Hi vẫn còn đứng ngây ra trong sân thì kêu: "Tiểu Hi?"

Cức Hi ngơ ngác hồi thần, cau mày, thấy đồ ăn trong tay Dạ Ký thì hỏi: "Ăn cơm?"

"Ừm."

Cức Hi bay vô đại sảnh, ngồi kế con trai.

Kim Luyện bày chén đũa ra trước mặt mọi người: "Không biết các ngươi thích ăn gì nên ta toàn nấu những món tủ của ta, mong là các ngươi thích."

Ô Nhược vừa lấy chén đũa của Tiểu Tiểu trong không gian ra, đặt bé lên ghế nhỏ và bàn nhỏ, vừa cười nói: "Ngài chỉ cần nhìn Đản Đản ăn liền biết nó thích đồ ăn ngài nấu cỡ nào."

Lúc này, cái miệng nhỏ của Đản Đản đã nhồi một miếng thịt lớn.

"Sư công nấu ăn ngon quá luôn."

"Ngon thì ăn nhiều chút." Kim Luyện lại gắp cho bé miếng thịt, sau đó nhìn Tiểu Tiểu ngồi trên bàn, quan tâm hỏi: "Tiểu Tiểu sau này có lớn được không?"

Ô Nhược hơi cau mày: "không biết nữa."

Tiểu Tiểu ôm ngón trỏ đang đặt trên bàn của Ô Nhược: "Cha, con cao hơn trước kia một chút rồi."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu: "Thật sao?"

Trong mắt bọn họ, căn bản không nhìn ra được.

"Thật mà." Tiểu Tiểu đứng lên ghế: "Cha xem, y phục của con có phải ngắn hơn trước kia một chút không?"

Trước kia y phục bé mặc dài đến gót chân, vừa hay che hoàn toàn đôi giày của bé, bây giờ y phục đã ngắn đến mắt cá chân, lộ ra đôi giày.

Cức Hi nhướng mày: "Ta thấy y phục của con đang co lại thì có."

Tiểu Tiểu: "..."

Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc Cức Hi một cái.

Ô Nhược tức giận trừng Cức Hi: "Con trai ta nói cao lên thì chắc chắn là cao lên."

"Cao lên thì tốt mà, cao lên là được rồi." Kim Luyện nói với mọi người: "Ăn cơm đi."

Hắc Tuyển Dực gắp một miếng thịt thiêu, dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, đặt vào chén Tiểu Tiểu.

"Cảm tạ phụ thân." Tiểu Tiểu ngoan ngoãn nói.

Đôi mắt đen của Hắc Tuyển Dực hiện lên tia ôn nhu.



Kim Luyện chậc chậc hai tiếng: "Ngoài luyện khí ra, thì đây là lần đầu tiên ta thấy Tuyển Dực chu đáo đến vậy."

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: "Con trai ta đương nhiên phải được chăm sóc chu đáo rồi."

U Diệp cười nhạo: "Sao ta không thấy ngươi chu đáo với Đản Đản vậy."

"Nếu ta chu đáo với nó, nó sẽ không chịu nổi."

Đản Đản gật đầu đồng ý: "Phụ thân gắp đồ ăn chậm quá, không theo kịp tốc độ ăn của con."

Đản Đản đang liên tay gắp đồ ăn cho Đản Đản thì bật cười: "Cái đó gọi là ưu nhã, làm gì có ai nhét thức ăn đầy miệng như con đâu."

Khi thức ăn cách Đản Đản quá xa, cậu gần như phải dùng một cái muỗng to để múc nhiều thức ăn đặt vào chén Đản Đản, nếu không thì đúng là không theo kịp tốc độ ăn của con trai thật.

Đản Đản nhìn Tiểu Ô U ở đối diện: "Ô U cũng nhét thức ăn đầy miệng mà."

Ô Trúc nói: "Là vì đồ ăn của sư phụ nấu quá ngon."

Tiểu Ô U vừa gật đầu vừa nhét thức ăn vào miệng: "Dạ, ăn nhon lắm, rất nhon."

Kim Luyện cười to: "Chỗ của ta lâu rồi mới náo nhiệt được như này."

U Diệp hỏi: "Sư mẫu đâu?"

Kim Luyện ngượng ngùng nói: "Ta không có cưới thê tử."

Hắc Tuyển Dực nói: "Đến lúc phải tìm sư mẫu rồi."

"Người ta chướng mắt ta."

U Diệp chọc hắn: "Nói vậy là có người trong lòng rồi?"

Kim Luyện phủ nhận: "Không có."

"Nếu không nhanh tay thì sẽ bị người khác cướp đấy, đến lúc đó có mà ngồi khóc."

Kim Luyện: "..."

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Là ai vậy?"

Mọi người đổ dồn ánh mắt lên người Kim Luyện.

"Thật sự không có."

U Diệp nói: "Nếu ngươi không nói ra, chúng ta sẽ không nghĩ ra biện pháp giúp ngươi theo đuổi người ta đâu."

"Là quả phụ nhà đối diện." Kim Luyện dường như sợ không theo đuổi được người ta, vội nói địa chỉ người trong lòng.

Hắc Tuyển Dực nhượng mày: "Thảo nào ngươi làm nhiều pháp khí dành cho con nít như vậy, chắc chắn là tặng cho con của quả phụ kia rất nhiều pháp khí đi."

Ô Nhược: "..."

Kim Luyện thẹn thùng nói: "Tuy nàng là quả phụ, nhưng tính cách không tồi, chỉ là, chỉ là mỗi lần vừa nhìn thấy nàng, ta ngại muốn chết, lần nào cũng nói chuyện lắp bắp, không nói được câu hoàn chỉnh nữa."

Hắc Tuyển Dực nói: "Ngươi nhìn thấy nàng liền sẽ lắp bắp, chứng tỏ nàng lớn lên không tồi."

"Ừm."

U Diệp gõ nửa cái mặt trên mặt, nói: "Sư phụ, ngươi có thể làm ra pháp khí đeo lên thì nhìn ra ai cũng xấu, như vậy sẽ không nói lắp nữa."

Kim Luyện cười khổ nói: "Ta có làm thử rồi, nhưng lúc gặp phải kẻ thù, ta cũng sẽ không nhận ra hắn."

U Diệp: "..."

Thân là người từng trải, Ô Nhược nói: "Chủ yếu là sư phụ tự ti về bề ngoài của mình, nếu có nhiều người cảm thấy ngươi là một nam nhân có mị lực, ngươi sẽ dần tự tin hơn."

Dạ Ký và Ô Trúc nghe Ô Nhược nói thì đều cảm thấy có lý.

Ô Nhược nhìn cách ăn mặc của Kim Luyện, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cương nghị, nhưng đầu tóc lộn xộn, y phục quá tùy tiện, da hơi đen, còn nuôi một chòm râu ngay miệng, chỉ cần sửa sang lại sạch sẽ gọn gàng một chút là được, dù sao thì chỉ cần là phụ nhân hơi chú trọng sạch sẽ, thì đều sẽ không coi trọng Kim Luyện lôi thôi lếch thếch: "Nếu sư phụ chịu sửa sang lại ngoại hình, chắc chắn cũng có thể thu hút được nhiều cô nương."

"Thật không?" Kim Luyện mắt sáng quắc, sau đó lại tối sầm xuống: "Ta chỉ cần thu hút quả phụ đối diện là được."

Ô Nhược cười nói: "Đợi ăn xong, ta sẽ chỉnh lại ngoại hình của ngươi, chắc chắn sẽ thu hút được một đám cô nương, à không, thu hút quả phụ đối diện."