Tiểu Pi hút sức mạnh của Trần Vũ Phong đến no căng sau đó liền trở mình đổi một tư thế khác tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Alin vui vẻ liền đem theo nó về không gian triệu hồi.
Đến cuối cùng Alin cũng không trả lời vấn đề của cậu, anh ta chỉ bảo "Tìm Đại Bạch mà hỏi."
Trần Vũ Phong chỉ đành gật đầu rồi không nói gì thêm, sau một lúc bỗng nhiên cậu nghĩ ra được mình đã quên chuyện gì rồi liền bật hốt.
"Á, nó không ở bên trong không gian triệu hồi của cậu sao." Mạnh Kỳ kinh ngạc hỏi, từ khi đi vào trong đường hầm cậu ta đã không thấy nó đâu rồi.
"Chết rồi, tôi quên nó ở làng người lùn rồi." Trần Vũ Phong lo lắng nói, cậu chắc chắn hiện tại Đại Bạch đang rất tức giận.
Mạnh Kỳ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại sau đó ẩm theo Enzo xoay người rời khỏi nhà.
Yuta cũng biết được tình hình không quá tốt liền khẽ an ủi "Chúc anh may mắn." Rồi chạy nhanh theo sau Mạnh Kỳ.
"Đúng là bạn bè tồi mà, không ai chịu ở lại với tôi." Trần Vũ Phong trơ mắt nhìn họ rời đi.
Cậu phân vân một chút cuối cùng hạ quyết tâm rồi nói thầm trong đầu.
"Đại Bạch."
Nhưng dù cậu có kiêu thế nào cũng không có âm thanh nào đáp lại.
"Tao xin lỗi mà, thật sự xin lỗi mà." Trần Vũ Phong bất đắc dĩ mà lãi nhãi "Tao sai rồi, mày tha thứ cho tao có được không."
"Từ nay về sau tao sẽ xem mày như quần áo mà vắt ở trên người, không bao giờ quên mày nữa."
Có lẽ sự thành khẩn của cậu khiến Đại Bạch xiu lòng mà bên trong đầu cậu nghe được một tiếng 'Hừ' khá nhỏ.
Trần Vũ Phong biết đây là cơ hội để nó đáp lời liền tiếp tục không ngừng cố gắng mà nhận sai.
Cuối cùng Đại Bạch cũng chịu lên tiếng, giọng nói đầy sự không vui vẻ gì.
"Hừ, nhân loại ngu ngốc, vậy mà ngươi dám quên ta đến bây giờ luôn."
"Tao sai rồi, thật sự xin lỗi." Trần Vũ Phong tiếp tục chân thành nhận sai.
"Hừ, từ nay không được quên ta nữa, nếu không ta sẽ bỏ nhà đi bụi." Đại Bạch tức giận nói.
Trần Vũ Phong nghe nó nói liền cảm thấy buồn cười nhưng cậu biết hiện tại không thể cười nếu không sẽ lớn chuyện, vì vậy cậu liên tục đáp ứng theo lời nó.
"Được, được, được tao xin thề từ nay về sau sẽ không quên nữa."
"Ngày mai ngươi phải nướng cá cho ta ăn." Đại Bạch tiếp tục đòi hỏi.
"Được, ngay mai sẽ nướng cá."
"Ngươi phải ôm ta cả tối hôm nay cùng cả ngày mai, không được ôm con nhóc kia nữa."
"Được, tao sẽ ôm may tối nay cùng ngày mai." Trần Vũ Phong đáp ứng, nhưng cậu có làm hay không lại là chuyện khác, dù sao cũng chỉ ôm một ngày cùng một buổi tối, ngày kia thì cậu tiếp tục ôm Enzo sau.
Đại Bạch sau khi nói ra vài điều kiện cuối cùng cũng hài lòng mà nhảy vào không gian triệu hồi.
Trần Vũ Phong thở ra một hơi sau đó triệu hồi nó ra ngoài.
Dường như khi triệu hồi Đại Bạch không tốn bao nhiêu thời gian chỉ trong cái nháy mắt thì nó đã ở bên ngoài rồi.
"Sao lại nhanh như vậy." Trần Vũ Phong không kìm được thắc mắc liền hỏi.
"Sức mạnh của ngươi đã tăng lên khá nhiều, đúng là kỳ lạ." Đại Bạch đi một vòng quanh người cậu rồi nói.
"Tao chẳng làm gì cả." Trần Vũ Phong khó hiểu.
"Lúc nãy ngươi có làm gì, hay sức mạnh ngươi có dấu hiệu gì không." Đại Bạch hỏi.
Trần Vũ Phong gật đầu "Khi nãy ta đến gần Tiểu Pi sau đó sức mạnh của ta bị nó hút đi."
"Vậy là đúng rồi, trong vô thức nó đã ứng định linh hồn với ngươi rồi."
Trần Vũ Phong kinh ngạc "Vậy Alin thì sao, không phải hai người họ có ký kết linh hồn sao."
Đại Bạch lắc đầu "Tên Elf ấy đã tình nguyện di dời khế ước."
"Khế ước giữa tình linh cùng elf không thể chấm dứt, không thể phá bỏ cho dù một trong hai chết đi, nhưng có một cách để tinh linh có thể tiếp tục sống đó chính là di dời."
"Di dời." Trần Vũ Phong lặp lại lời Đại Bạch sau đó thở dài, hèn gì khi nãy anh ta không chịu nói cho cậu biết.
Chắc bây giờ anh ta rất đau buồn, phải chấp nhận đưa người bạn duy nhất của mình cho người khác, không biết anh ta đã phải đấu tranh nhiều như thế nào.
"Đừng suy nghĩ gì cả." Đại Bạch bỗng nhiên nói, nó giống như đọc được suy nghĩ của cậu vậy.
"Tao..."
"Hắn làm như vậy là đúng, hắn không thể cung cấp sức mạnh của chính mình cho nó, bởi vì sức mạnh của hắn cũng là do ngươi cung cấp mà." Đại Bạch cắt ngang lời của Trần Vũ Phong.
"Ngươi phải tin tưởng vào quyết định của hắn ta cũng như chấp nhận sự thật này, bởi vì sự tin tưởng cùng gởi gắm tất cả mà hắn dành cho ngươi."
Trần Vũ Phong nặng nề gật nhẹ đầu, đúng vậy cậu phải tin tưởng quyết định nay của Alin, tin tưởng nó cùng bảo vệ nó.
Cậu không thể để Alin cảm thấy đây là quyết định sai lầm được.
Nghĩ vậy Trần Vũ Phong liền bình tĩnh trở lại, cậu cũng không tiếp tục xoắn xuýt vào đề tài này nữa mà ôm lấy Đại Bạch vào lòng rồi xoay người rời đi.
Đại Bạch ngước đầu hổ nhỏ của mình lên nhìn cằm của cậu mà thở dài.
Không biết nó đã chọn lựa chủ thế nào nữa, một nhân loại ngu ngốc, hiền lành, tốt bụng, mà cũng rất mạnh mẽ.
Một người chỉ suy nghĩ vì những người thân xung quanh còn chính bản thân mình lại chẳng mấy để tâm đến.