Nghe Đại Bạch nói xong Trần Vũ Phong liền ngơ ngác, cảm xúc trở nên hỗn loạn.
Đại Bạch nó giống như rất hiểu về mọi thứ ở thế giới này, nếu như nó đã nói vậy thì chắc chắn đã không còn cách nào khác nữa.
Vậy Alin phải làm sao đây, cậu phải làm gì để giúp đỡ anh ta đây, nếu như anh ta hoàn toàn bị bóng tối đồng hóa vậy thì anh ta sẽ như thế nào.
Trong lúc Trần Vũ Phong vẫn ngơ ngác suy nghĩ lung tung thì một luồng sức mạnh màu đen dần dần bao bọc lấy người Alin.
"Tránh ra coi chừng bị bóng tối chạm vào." Bà Bugi nhảy về phía sau.
Nhóm Mạnh Kỳ nghe vậy cũng nhanh chóng tránh khỏi chỗ ngồi rồi rời xa khỏi Alin.
"Vũ Phong." Nhìn thấy cậu vẫn ngồi yên tại chỗ Mạnh Kỳ liền hét lên.
Lúc này Trần Vũ Phong mới giật mình nhìn xung quanh, thấy mọi người đều chạy ra xa, mà người đang ngồi cạnh cậu đang bị thứ sức mạnh đen tối nào đó bao bọc lấy.
Những tia sức mạnh đó đang len lỏi chạm vào người cậu như muốn đồng hóa cả cậu vào.
Nhưng giống như người cậu là mình đồng da sắt vậy dù nó có làm cách nào cũng không thể chạm vào người cậu.
"Vũ Phong mau ra đây." Mạnh Kỳ sốt ruột nói.
Bà Bugi quan sát một hồi rồi nói "Cậu ta không bị gì cả, bóng tối chẳng thể đến gần cậu ta."
"Vậy, vậy sao." Mạnh Kỳ thở phào một hơi.
Dường như Trần Vũ Phong chẳng nghe được tiếng nói của những người khác, trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý định 'Phải cứu lấy Alin, cậu không muốn chuyện bất trắc nào xảy ra đối với những người thân bên cạnh mình nữa.
Trong lúc điên cuồng suy nghĩ trong đầu cậu bõng nhiên hiện ra một câu nói, giống hơn là một lời thúc dục.
'Ôm lấy hắn, nuốt chửng lấy bóng tối quanh người hắn, ngươi sẽ cứu được hắn'.
Trong lòng cậu cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy, cuối cùng cậu mặc kệ cơ thể dựa theo suy nghĩ mà nhào đến ôm chặt lấy người bị bóng tối bao phủ đến không thấy rõ hình dạng.
Sau khi cậu ôm Alin vào lòng cả người liền bắn ra rất nhiều luồng sức mạnh, chúng nó bay lượn xung quanh cậu giống như đang rất vui vẻ sau đó mới chui vào phá vỡ lấy luồng sức mạnh bóng tối trước mắt.
Luồng sức mạnh của Trần Vũ Phong không chỉ phá vỡ luồng sức mạnh của bóng tối mà nó còn dẫn theo luồng sức mạnh ấy vào trong cơ thể cậu.
"Cậu ấy muốn làm gì vậy." Roma nhìn cậu ôm chặt Alin liền khó hiểu.
"Anh Phong sẽ không sao chứ ạ." Enzo lo lắng nắm chặt hai bàn tay lại.
"Thật sự kỳ diệu, đúng là kỳ diệu mà." Bà Bugi nhìn luồng sức mạnh bóng tối xung quanh Alin đang không ngừng biến mất, hình dáng của anh ta đang dần dần trở lại bình thường thì kích động kêu lên.
"Đúng là một đứa trẻ kỳ diệu."
Nhóm Mạnh Kỳ nghe bà nói liền nhìn kỹ, đúng là như thế sức mạnh bóng tối đang từ từ rút đi, theo những gì bọn họ nhìn thấy là chúng đang tản ra rồi nhanh chóng biến mất trong không khí.
Trần Vũ Phong tuy hút sức mạnh bóng tối vào người nhưng cậu hoàn toàn chẳng cảm nhận được gì, dù hiện tại nó đang trong cơ thể cậu thì cậu cũng chẳng biết nó đang nằm ở đâu hay đã bị chuyển thành sức mạnh của cậu.
Sau khi bóng tối hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể Alin, anh ta liền trở lại như bình thường, hai mắt nhắm nghiền giống như đã ngất đi vậy.
Bởi vì không còn ngoại lực chóng đỡ thế là cơ thể anh ta hoàn toàn ngã vào lòng Trần Vũ Phong, cậu ôm anh ta rồi mỉm cười.
"Thật tốt quá rồi."
Lúc này nhóm Mạnh Kỳ nhanh chóng đi lại xung quanh hai người, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên sự vui vẻ cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh ta không sao rồi, Vũ Phong cậu làm được rồi." Mạnh Kỳ vỗ nhẹ vai cậu kích động nói.
Đại Bạch bị cậu buông ra lúc nãy hiện tại đang đứng trên bàn nghiêm túc nhìn cậu, khuôn mặt nó đầy bực bội.
Trần Vũ Phong nhìn sang nó khẽ lắc đầu rồi mỉm cười an ủi, trong lòng thầm nói "Tao không sao, thật sự không cảm thấy khó chịu gì hết mà."
"Hừ, ngươi thật liều lĩnh, lần sau mà thế nữa ta sẽ dạy dỗ ngươi." Đại Bạch hừ lạnh giọng nói đầy bất mãn vang lên trong đầu cậu.
Lúc này bà Bugi cũng đi lại, nhìn cậu một cách đầy hiền từ, qua ánh mắt bà nhóm Trần Vũ Phong liền biết bà đã thay đổi cách nhìn về cậu.
Từ một nhân loại xa lạ được thiên nhiên yêu thương đến bây giờ là một đứa con con của bộ tộc elf.
Thay đổi cách nhìn một cách triệt để loại bỏ cả rào cản của chủng tộc.
"Con không hổ là đứa trẻ của thiên nhiên, ta thật sự cảm ơn con vì cứu lấy đứa trẻ này." Bà Bugi vui mừng nói.
Trong lòng nhóm Mạnh Kỳ lúc này đầy ngổn ngang, đến cả cách gọi cũng đã hoàn toàn được thay đổi.
Trần Vũ Phong thản nhiên như không biết bà Bugi đã thay đổi cách nhìn về cậu mà rất tự nhiên trả lời.
"Không cần cảm ơn đâu ạ, anh ấy là bạn của cháu mà."
"Tốt... Tốt... Nó có thể quen được con thật sự tốt quá." Bà Bugi mỉm cười hiền lành.
"Bà ơi, không biết anh ta có sao không ạ." Trần Vũ Phong lo lắng hỏi, dù đã hút đi hết sức mạnh bóng tối trong người anh ta nhưng cậu không biết nó có để lại di chứng gì hay không.
"Con đừng lo lắng, sức mạnh bóng tối đã hoàn toàn biến mất, sẽ không để lại di chứng ngầm, trừ đi nó bị kích động nhiều hơn hôm nay thì ta không nói trước được." Bà Bugi thở dài lắc đầu.
Đối với bóng tối tất cả chủng tộc trên thế giới này đều không biết được lúc nào nó sẽ ghé thăm.
Bóng tối luôn đi song song với ánh sáng, chỉ cần có ánh sáng hiện diện thì bóng tối cũng âm thầm đi theo.
Nó không rực rỡ mà ngay thẳng như ánh sáng, ngược lại nó là hiện thân của những thứ tiêu cực cùng chết chóc, chỉ cần là thứ có cảm xúc thì nó đều có thể len lỏi vào rồi chiếm lấy thân xác ấy.