"Anh tỉnh rồi." Trần Vũ Phong cảm thấy người trong lòng động đậy liền vui vẻ gọi.
"Ừ." Alin vẫn còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng sau khi anh ta mở mắt thấy mình đang nằm dựa vào lòng ngực của cậu liền giật mình nhanh chóng lui ra, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
"Anh Alin mắc cỡ kìa." Yuta cười trêu ghẹo.
"Thật đáng yêu." Enzo cũng gật đầu khen ngợi.
Nghe hai đứa nhóc trêu chọc mình Alin càng thêm ngượng ngùng mà đỏ từ mặt sang tai rồi xuống chiếc cổ trắng ngần.
"Đừng chọc cậu ấy nữa." Trần Vũ Phong bật cười nhưng vẫn bảo hai đứa nhóc im lặng, nếu tiếp tục chọc chắc anh ta sẽ trực tiếp bỏ của chạy vào không gian triệu hồi.
"Tôi, tôi làm sao vậy." Alin mặt vẫn đỏ nhưng anh ta vẫn lên tiếng hỏi.
Khi nghe bà Bugi kể lại chuyện của làng mình anh ta liền rất tức giận, đến nỗi suy nghĩ chỉ toàn việc báo thù, thậm chí muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù của mình.
Sau đó anh ta liền không nhớ gì nữa cả, chỉ cảm thấy cơ thể đang bị thứ gì đó chiếm lấy, lại tiếp sau đó là một vòng tay đầy ấm áp.
"Anh không nhớ gì à." Mạnh Kỳ hỏi.
Alin lắc đầu tỏ vẻ thật sự không nhớ gì cả.
"Những người bị bóng tối đồng hóa đều sẽ chẳng nhớ gì cả, tuy bọn họ vẫn sẽ có tri thức riêng nhưng một khi rơi vào tình trạng giết chóc thì sẽ hoàn toàn bị bóng tối chiếm lấy rồi không ngừng giết chóc cho dù là bạn cũng chẳng phân biệt được." Bà Bugi thở dài nói.
Chủng tộc elf rất dễ dàng bị bóng tối đồng hóa bởi vì elf sự phân biệt trong tộc.
Bà là tộc trưởng nên rất rõ ràng về điều này, nhưng bà chẳng thể là gì để thay đổi nó.
Một elf có tinh linh được xem là sự sống của bộ tộc, số elf có thể nhìn thấy tinh linh thật sự quá ít.
Từ khi thế giới được hình thành thì tinh linh đã là một chủng tộc rất khó để sống sót, elf cũng giống vậy, sức mạnh của bọn họ thực sự chỉ thiên về cứu chữa không có một chút sức tấn công nào.
Vài thập kỷ trôi qua nhờ sự giúp đỡ lẫn nhau mà hai chủng tộc lại có thể vừa sinh tồn vừa có thể làm bạn với nhau.
Mặc dù vậy số lượng tinh linh chết đi vẫn rất nhiều trong khi đó số elf có thể nhìn thấy tinh linh lại ít đến đáng thương.
Cũng vì vậy mà sự phân biệt bắt đầu.
"Nếu thật sự như vậy thì quá đáng sợ rồi." Yuta khẽ rùng mình.
"Đúng vậy, chỉ nghĩ thôi là cảm thấy ớn lạnh rồi, bỗng nhiên người bạn mà mình tin tưởng bỗng nhiên một ngày nào đó hóa điên rồi giết mình." Roma sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe được chuyện này nên khá lo lắng "Từ nay về sau phải kiểm tra kỹ càng những người được Vũ Phong thu nhận mới được."
"Đúng vậy, không thể tiếp tục tùy tiện như trước được." Mạnh Kỳ gật đầu đồng ý với Roma, nếu chuyện này là thật thì không thể lơ là mất cảnh giác được.
"Này." Trần Vũ Phong bất đắc dĩ nhìn hai người "Các cậu lo lắng quá rồi đấy, tôi có phải con nít đâu mà không biết ai tốt ai xấu."
Sau khi cậu nó xong những người ngồi trên bàn trừ bà Bugi đồng loạt nhìn sang sau đó thở dài lắc đầu rồi xoay đầu đi.
Trần Vũ Phong ngơ ngác nhìn thái độ của bọn họ sau đó buồn cười vươn tay ôm lấy Đại Bạch đang nằm ngủ trên bàn vào lòng.
"Mấy người quá đáng, tôi tổn thương lắm đó."
"Phì."
Nghe cậu nói vậy những người khác đều đồng loạt bật cười.
Bà Bugi nhìn hỗ động của bọn họ cũng khẽ cười, khuôn mặt già nua nhưng lại không mất đi sự xinh đẹp của chủng tộc mình giãn ra sau đó nói.
"Trần Vũ Phong, cây thế giới muốn gặp con, con muốn đến gặp chứ."
"Được chứ ạ, không phải nó rất quan trọng với làng của bà sao." Trần Vũ Phong kinh ngạc.
Alin vẻ mặt cũng đầy kinh hãi nhìn bà, cây thế giới từ trước đến nay người ngoài bộ tộc không thể biết được nơi nó đang cắm rễ.
"Không sao, bởi vì chính nó muốn gặp con." Bà Bugi hiền từ nói, giống như việc cây thế giới muốn gặp cậu là chuyện rất bình thường.
"Vậy còn bọn họ." Trần Vũ Phong ngập ngừng hỏi.
Bà Bugi lắc đầu "Ta rất tiếc họ phải ở đây chờ."
"Cậu đi đi bọn tôi sẽ ở đây chờ." Mạnh Kỳ lên tiếng, cậu ta cảm thấy như vậy cũng chẳng sao cả.
"Đi đi." Alin tuy kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu thúc giục cậu đi.
Những người khác cũng không có ý kiến gì cả.
"Vậy tôi đi một chút." Trần Vũ Phong đứng dậy ôm Đại Bạch đi theo sau bà Bugi.
Không biết bà Bugi làm cách nào mà khi cậu đi theo bà liền chẳng nhớ được quãng đường vừa đi.
Nơi bọn họ đi đến rất tối, tối đến nỗi không nhìn thấy rõ hai bàn tay, sau khi đi hết đoạn đường tối cậu liền đi trên một thảm cỏ rất mịn màng, giỏ thổi nhẹ qua mang theo một mùi thơm đầy dể chịu bay qua.
Bà Bugi dừng lại trước một cánh cổng nhỏ giăng đầy dây leo "Cậu vào đi, ta sẽ ở đây chờ."
Trần Vũ Phong nuốt một ngụm nước miếng rồi khẽ đáp "Vâng ạ."
Sau đó cậu trừng trừng mắt nhìn những dây leo đang phát sáng trước mắt rồi chậm rãi đi từng bước từng bước, giống như chỉ cần những sợi dây leo động đậy thì cậu liền nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra cả, Trần Vũ Phong bình an đi vào trong cổng giăng đầy dây leo.
"Xin chào đứa trẻ của thiên nhiên."
Một giọng nói bất thình lình vang lên, Trần Vũ Phong kinh ngạc nhìn sang.
Bên cạnh cổng giăng đầy dây leo có một elf rất xinh đẹp đang đứng, cô ấy không giống với Alin tuy rất xinh đẹp nhưng đường góc khuôn mặt vẫn rất nam tính, khi nhìn kỹ liền nhận ra anh ta là nam, nhưng elf này lại khác đường góc khuôn mặt cô ấy rất mềm mại, dáng người cùng nhỏ gầy.
"Xin chào, tôi là Trần Vũ Phong được tộc trưởng kêu đến đây." Trần Vũ Phong gật đầu chào hỏi."
"Tôi là Phi, người chăm sóc cho cây thế giới." Phi gật đầu đáp sau đó mời cậu đi theo mình "Cây thế giới đã nói với tôi về cậu, nó thật sự muốn gặp cậu, xin hãy đi theo tôi."