Bởi vì đang đi trên trên núi, đường đèo gập ghềnh quanh co, độ rộng của con đường cũng rất nhỏ, chỉ đủ cho một xe chạy, khi xe tới giữa sườn núi, Quý Du Nhiên gắt gao nắm chặt dây an toàn, cho dù phong cảnh ngoài xe rất đẹp nhưng cô lại không có tâm trạng để mà thưởng thức.
Cô có chút sợ độ cao.
Cũng may kỹ thuật lái xe của Hàn Đình thực không tồi, xe được lái rất ổn định, hơn nữa còn vì biết trước địa hình nên đã thay đổi loại xe cho phù hợp, chính là loại xe việt dã cấu hình tốt.
“Hàn Đình à, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa vậy?” Quý Du Nhiên nhẹ giọng hỏi, tâm tình luôn treo cao.
Vì “trả nợ” mà cô phải đi một chuyến này.
Phí luật sư 370 được trả bằng việc cô đáp ứng làm bạn gái của Hàn Đình.
Đương nhiên, chỉ là đóng giả bạn gái.
Giống như các thanh niên có cùng độ tuổi, đến một khoảng thời gian nhất định sẽ bị người nhà thúc giục chuyện kết hôn, Hàn Đình chắc cũng giống như cô lúc trước, vì quá bận rộn công việc mà không có thời gian yêu đương, bị người nhà thúc giục lâu rồi, cho nên tạm thời mượn cô trở về để khỏi bị càm ràm.
Chỉ cần đóng giả làm bạn gái hắn mà có thể được miễn 370 vạn, loại mua bán hời đến mức này dĩ nhiên Quý Du Nhiên liền đồng ý, còn tự vỗ ngực đảm bảo sẽ diễn tròn vai bạn gái của Hàn Đình, chỉ sợ hắn sẽ đổi ý không chọn cô nữa.
Chỉ là cô không thể ngờ được, tổ trạch của nhà Hàn Đình lại ở nơi vùng núi xa xôi đến vậy.
Sáng sớm nay chỉ mới 5h hai người bọn họ xuất phát từ Bắc Kinh đi hơn 4h đường cao tốc, hơn 1h quốc lộ, rồi 40 phút đường nông thôn nhỏ, hiện giờ còn phải đi đường núi vòng vèo mới có thể tới nơi.
“Chắckhoảng tầm 20 phút nữa là đến nơi, không cần lo lắng thế, tôi rất quen thuộc với con đường này.”
Hàn Đình rút ra một hộp thạch trái cây đưa cho Quý Du Nhiên: “Cô ăn một chút đi, ăn xong thì sẽ tới thôi.”
Hôm nay lộ trình đi rất xa, tối hôm qua Hàn Đình đã đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt mà con gái thích rồi đặt trong xe, dự định hôm nay sẽ cho Quý Du Nhiên ăn cho đỡ buồn, hắn cũng không biết cô thích ăn gì, nên mỗi thứ hắn lấy một ít.
Sau khi Quý Du Nhiên lên xe, cô lại bỏ qua những món ăn vặt nhập khẩu đóng gói tinh xảo, ngược lại cô lại chọn thạch trái cây bình thường nhất, ăn sạch sẽ luôn.
Quý Du Nhiên vội vàng tiếp nhận thạch trái cây từ tay Hàn Đình, khẽ nhắc hắn: “Không cần phân tâm nha! Anh cứ tập trung lái xe đi!”
Hàn Đình cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Tuy rằng đàn ông một tay lái xe một tay vắt ở cửa sổ nhìn rất gợi cảm, tuy nhiên Quý Du Nhiên vẫn cứ quán triệt phương châm an toàn là trên hết, cô không hề quên bản thân lúc trước qua đời là do tai nạn xe cộ.
Quý Du Nhiên nhìn thạch trái cây trong tay, là vị nho, cô hít sâu một hơi, xé nắp, hút thạch ở trong hộp vào miệng, giảm bớt sự sợ hãi nơi tinh thần.
Khi còn nhỏ, mỗi lần đến ngày hội thì viện phúc lợi sẽ cho bọn trẻ những thứ này, khi đó cô luôn cảm thấy, thạch trái cây là món ăn vặt ngon nhất trên đời.
Mãi đến khi cô trưởng thành, chính bản thân có khả năng mua nhiều thứ đồ ngon hơn, nhưng trước sau vẫn không quên được hương vị này, mỗi lần đi dạo siêu thị, đều phải mua mấy bao đặt ở trong tủ lạnh.
Hàn Đình lại vô cùng tinh tế, thấy cô rất thích món này, nên tranh thủ khi xe ngừng đổ xăng, hắn đã vào cửa hàng tiện lợi mua thêm rất nhiều thạch. Nhìn một túi đầy ắp thế này, ắt là hắn đã càn quét sạch toàn bộ thạch trong tiệm rồi nhỉ?
Xem cô là trẻ con à? Mua nhiều như vậy không sợ cô sẽ muốn đi WC hay sao nhỉ?
Hàn Đình đưa mắt nhìn về phía ghế phụ bên cạnh.
Quý Du Nhiên hôm nay mặc một đầm dài trắng với những đường kẻ sọc màu xanh lam, mái tóc đen buông dài, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn văn tĩnh. Chắc vì về nhà của hắn nên cố ý ăn mặc như vậy.
Một đôi mắt to lung linh thanh triệt, sáng ngời có thần, khi ăn thạch trái cây, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi vểnh lên, gương mặt cũng vì dùng sức hút mà hơi ửng đỏ, bộ dáng vô cùng đáng yêu, nói cô là học sinh trung học chắc cũng có người tin.
Hàn Đình nhịn không được cười cười, độ cong nơi khóe môi thấp thoáng.
“Là vị chanh thanh mát, ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.”
Hàn Đình vốn không ăn đồ ăn vặt bao giờ, vậy mà không hiểu sao lại mở miệng ăn thạch do Quý Du Nhiên đưa tới, cánh môi không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của cô.
Ăn rất ngon.
Quý Du Nhiên rút tay về, đầu ngón tay còn tàn lưu sự ẩm ướt do chạm vào cánh môi, cô ra vẻ tự nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, có chút thất thần, hoàn toàn đã quên bản thân cảm thấy sợ độ cao.
20 phút sau, quả nhiên như lời Hàn Đình nói, phía sau con núi này là một nơi như thế ngoại đào nguyên, tách biệt thế giới hiện đại bên ngoài.
Không giống như trong tưởng tượng của Quý Du Nhiên, nơi sơn thôn này cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, từng nhà đều là các hộ gia đình với hai tầng lầu, gương mặt người dân ở đây trông rất thuần phác thân thiện, trên đó còn có chút ngăm đen thô ráp do quanh năm dãi nắng dầm mưa, không khí và phong cảnh nơi đây cũng rất tốt, cách đó không xa chính là đỉnh núi có mây vờn quanh, còn có các đồng ruộng bậc thang xinh đẹp, tâm tình Quý Du Nhiên lập tức trở nên thông thoáng hơn rất nhiều, liền quên đi những chuyện phiền lòng mấy ngày nay.
Theo lý thuyết, thì một nơi rời xa thành thị thế này thì khi thấy một chiếc siêu xe giá trị xa xỉ, hẳn là phải gây sự chú ý mới đúng, nhưng hình như các hộ gia đình ở đây đã quen với cảnh này, họ còn sôi nổi cùng Hàn Đình chào hỏi.
“Hàn Đình đã trở lại rồi à? Ồ! Lần này còn mang theo bạn gái trở về sao?”
“Cô gái trông thật xinh đẹp, bà cụ Hàn gia nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Hàn Đình hạ cửa kính xe xuống, lễ phép đáp lời của mỗi người nói với hắn, Quý Du Nhiên cũng nở nụ cười nhiệt tình, tiếp nhận sự chào đón của người dân địa phương.
Rất nhanh, xe đang đã ngừng lại trong một khoảng sân rất rộng, ngôi nhà hơi khác với các ngôi nhà còn lại trong thôn, sân trước được quét tước sạch sẽ, nhưng phòng ốc có vẻ không lớn, còn là nhà một tầng, thoạt nhìn có chút lâu đời, so với các gian nhà mới tường trắng xung quanh thì có một sự đối lập rõ rệt.
Nhìn ra sự thắc mắc của Quý Du Nhiên, Hàn Đình mở miệng giải thích với cô.
“Sau khi cha mẹ tôi qua đời, thì bà nội khăng khăng muốn dọn về nhà cũ, bà rất có tình cảm với căn nhà này, không đồng ý cho tôi xây cất lại.”
Cha mẹ của Hàn Đình đã qua đời?
Quý Du Nhiên kinh ngạc một chút.
“Chú… chú Hàn.” Một cô bé thoạt nhìn khoảng cỡ 4 5 tuổi lung la lung lay chạy từ trong nhà chạy ra, phía sau cô bé còn có một cặp vợ chồng trung niên.
“Tiểu Vân, chậm thôi! Đừng để ngã!”
“Chị… chị... ôm.” Cô bé nhỏ được gọi là Tiểu Vân vốn là chạy về hướng Hàn Đình, nhưng khi nhìn thấy Quý Du Nhiên liền đột ngột đổi phương hướng, cười vui vẻ nhào về phía cô.
Quý Du Nhiên vội vàng tiến về phía trước thì mới kịp ôm lấy cô nhóc, chỉ cần trễ một nhịp thôi thì cô nhóc đã ngã xuống đất rồi.
Quý Du Nhiên buồn cười hỏi: “Con gọi là Tiểu Vân à? Con gọi tôi là chị? Vậy con kêu người này là gì?”
“Ôi thực là xin lỗi cô, đứa nhỏ này mới vừa ăn xong quả đào còn chưa có rửa tay, làm dơ váy của cô rồi!”
Người phụ nữ vội vàng bế lấy cô nhóc đang ôm chặt lấy Quý Du Nhiên, còn không ngừng nói lời xin lỗi với Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên nhìn hai dấu tay dơ hầy thình lình xuất hiện trên cái váy của mình, cô nhìn thoáng qua, không để ý tới mà nói “Không sao”, còn đưa cho cô bé nhỏ một con búp bê yooka.
“Cảm… cảm ơn chị gái.”
Ánh mắt ôn nhu của Hàn Đình nhìn Quý Du Nhiên, tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
“Chú Vương, dì Vương, đây là bạn gái của con, Quý Du Nhiên.”
Chú Vương dì Vương lập tức lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng biết mang trở lại rồi à? Tiểu tử con rốt cuộc đã thông suốt rồi!”
Dì Vương lập tức giữ chặt Quý Du Nhiên khen ngợi cô liên tiếp.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Quý Du Nhiên biết được mỗi tháng Hàn Đình đều sẽ trở về nhà cũ để thăm bà mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mang bạn gái về.
Thôn Miên Vân nhiều năm trước vẫn là một cái thôn nghèo nàn lạc hậu, sau đó nhờ có Hàn Đình bỏ vốn, giúp đỡ người dân trong thôn sữa chữa nhà cửa, còn làm lại con đường ra vào, toàn bộ người dân trong thôn đều rất cảm kích
hắn.
Con trai của dì Vương, cũng chính là bố của Tiểu Vân, cũng là nhờ có Hàn Đình mà tìm được việc làm. Những khi Hàn Đình không có ở đây, hàng xóm bên cạnh nhà là nhà họ Vương cũng thường xuyên giúp đỡ chăm sóc cho bà của hán.
“Tiểu Đình trở về rồi đó sao?”
Một bà lão với mái đầu hoa râm nghe được âm thanh nói chuyện, vội vàng từ trong nhà đi ra. Tuy lưng hơi còng, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng bộ dạng hết sức gọn gàng, từ nét mặt vẫn có thể nhận ra khi trẻ là một mỹ nhân chính
cống.
Hàn Đình vội mang theo Quý Du Nhiên tiến lên.
“Bà ơi, là con ạ.” Hàn Đình giới thiệu Quý Du Nhiên đến bà Hàn.
Khi nghe được cô là bạn gái của Hàn Đình, ánh mắt của bà Hàn lập tức sáng lên, nở nụ cười vừa trìu mến lại vừa vui sướng với Quý Du Nhiên, liên tục nói “Thật tốt, thật tốt.”
Quý Du Nhiên có chút câu nệ ngồi trong phòng khách, nói thật đây là lần đầu tiên cô gặp mặt người lớn của phía “bạn trai”, tuy rằng thân phận “bạn gái” này của cô là giả, nhưng vì sự yêu thương của bà Hàn, cũng như sự săn sóc quan tâm của Hàn Đình, đều khiến cô có một loại cảm giác, rằng bản thân chính là bạn gái của Hàn Đình.
Tựa như lúc này đây, trước mặt cô là một dĩa trái cây được cắt gọt sạch sẽ, cái gì cũng không cần làm, chỉ việc nghỉ ngơi thưởng thức trái cây. Trong khi đó Hàn Đình lại xắn tay áo, phụ giúp bà Hàn nấu cơm, khiến cô cảm thấy thật sự rất ngại ngùng.
Không nói đến chuyện Hàn Đình và bà nội Hàn không cho cô đụng tay vào bất cứ việc gì, mà cho dù có để cô làm, thì với “tài năng” trù nghệ của cô, thì chỉ có làm trở ngại thêm mà thôi.
Mọi người đều xưng tụng Nhiễm Nhất Bạch là “tình nhân hoàn mỹ” nhưng Quý Du Nhiên biết, những biểu hiện của hắn đều là diễn xuất trên màn ảnh, Hàn Đình mới thật sự khiến cô cảm thấy là một người tình hoàn mỹ chân chính.
Nói năng lễ độ, tướng mạo xuất chúng, giá trị con người xa xỉ, còn săn sóc ôn nhu với người khác, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Ngồi xe suốt một ngày hôm nay, Quý Du Nhiên cũng không muốn ngồi thêm nữa, cô đứng lên tùy ý đi dạo trong phòng khách.
Trên một cái tủ gỗ lâu năm có bày một tấm ảnh chụp, khung ảnh được chà lau sạch sẽ, không vướng một hạt bụi. Trên ảnh chụp là một đôi nam nữ tuổi khoảng 30, người đàn ông khí chất nho nhã, ôm lấy người phụ nữ đứng bên cạnh, người phụ nữ tướng mạo kiều mỹ, rúc vào bên người đàn ông.
Quý Du Nhiên nhìn kỹ một hồi, phát hiện khí chất của Hàn Đình rất giống bố hắn, còn dung mạo thì di truyền đa phần từ mẹ, đặc biệt là đôi phượng nhãn kia.
Một đôi bích nhân như vậy, sao lại qua đời sớm thế?
Hàn Đình đi ra từ phòng bếp, đưa cho Quý Du Nhiên một ly nước ép dưa hấu.
“Bố mẹ tôi đều là những vị luật sư tài giỏi, vào hôm sinh nhật 14 tuổi của tôi, bố tôi thắng một vụ kiện lớn, sau khi cùng mẹ tôi đến một cửa hàng để mua bánh kem sinh nhật cho tôi, thì bị đối phương bên thua kiện mướn người trả thù, chết trên đường về nhà.”
Quý Du Nhiên khiếp sợ che lại miệng, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Đình sắc mặt như thường, tựa hồ như đang kể câu chuyện của một người khác.
“Ông tôi đã mất khi tôi còn chưa ra đời, bà tôi là người thân duy nhất còn lại của tôi, vốn tôi muốn đem bà đưa đến bên người chăm sóc, nhưng ngẫm lại mấy năm nay tôi cũng đã đắc tội không ít người, nên vẫn thấy để bà ở chỗ này là an toàn nhất.”
Quý Du Nhiên mấp máy môi, lời nói đến bên họng nhưng vẫn thốt nổi thành lời, Hàn Đình mỉm cười kéo tay cô.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Bà nội Hàn vừa khéo bưng một tô canh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh tay hai người đang đan vào nhau, lộ ra ý cười vui mừng.
“A Tranh đang nói chuyện gì đó? Nhanh nhanh gọi Tiểu Đình ra ăn cơm, đứa nhỏ tội nghiệp, cả ngày chỉ biết học với học, học riết đầu cũng choáng váng luôn rồi.”
Quý Du Nhiên đột nhiên sững sờ tại chỗ, Hàn Đình lại cười kéo tay cô tiến tới bàn ăn, vô cùng tự nhiên mà mở miệng nói.
“Mẹ à mẹ lại quên rồi, Tiểu Đình học nội trú ở trường, chỉ đến cuối tuần mới về nhà.”
Bà nội Hàn vỗ trán một cái: “Ai u! Xem trí nhớ của mẹ này! Nào nào, Mỹ Nghi mau tới đây! Hôm nay đều làm các món con thích đó!”
Bà nội Hàn không ngừng gắp đồ ăn cho Quý Du Nhiên, rất nhanh đã có một ngọn núi nho nhỏ trong chén cơm của cô.
Quý Du Nhiên nhìn Hàn Đình một cái, nhìn đến nỗi hắn cũng phải lặng lẽ nháy mắt với cô.
Thoáng chốc, hốc mắt của cô cay cay, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với bà nội Hàn một câu: “Cảm ơn mẹ.”
Hội chứng Alzheimer, hay còn gọi là bệnh lẫn của người già.
Hàn Đình... đã lớn lên trong môi trường như vậy sao?
Sau khi bữa cơm kết thúc, trí nhớ của bà nội Hàn đã phục hồi trở lại, bà nắm tay của Quý Du Nhiên kể cho cô nghe chuyện từ nhỏ đến lớn của Hàn Đình, chân chính xem cô là cháu dâu của mình, còn đem đôi vòng tay bằng ngọc vô cùng quý giá đeo lên tay cô, nói rằng đó là của hồi môn năm đó của bà, khi bố của Hàn Đình kết hôn, bà đã tự tay đeo
nó cho mẹ của Hàn Đình.
Nói tới đây, bà nội Hàn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong miệng cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: “Không phải đã đưa cho Mỹ Nghi rồi sao? Sao bây giờ còn nằm trong tay của bà nhỉ?”
Vì thế, bà nội Hàn lại lần nữa xem cô thành mẹ của Hàn Đình.
Ký ức của bà nội Hàn giống như thời tiết thất thường, thay đổi hết sức bất ngờ. Trong một buổi chiều, cô và Hàn Đình lúc thì là cháu trai và cháu dâu, lúc thì là con trai và con dâu, Hàn Đình cũng vô cùng tự nhiên nói lời đối đáp với bà.
Đến buổi tối cùng ngày, người dân trong thôn lục tục mang quà quê đến nhà cũ của Hàn gia, mọi người nghe nói Hàn Đình mang theo bạn gái trở về, tất cả sôi nổi nói lời chúc mừng với bà nội Hàn, thậm chí còn có chút nhiệt tình mà bàn bạc về vấn đề hôn lễ.
Mưa rơi càng lúc càng nhiều, sau khi Quý Du Nhiên tắm xong đi ra, thì Hàn Đình cũng đã tiễn đi những người khách cuối cùng.
Tình huống xấu hổ đột nhiên xuất hiện.
Căn nhà cũ đã xây lâu năm, chỉ có hai gian phòng ngủ, một gian dành cho bà nội Hàn, một gian vốn là của bố mẹ Hàn Đình, nhưng sau khi họ qua đời, thì mỗi lần Hàn Đình về đây thì sẽ ngủ trong phòng này.
Bà Hàn cười tủm tỉm ôm chăn mềm mới, đẩy Quý Du Nhiên và Hàn Đình vào trong gian phòng ngủ.