Phép Tắc Thượng Vị

Chương 62



 

Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ đôi được điêu khắc tinh tế, ngoài ra không có gì khác, ngay cả một cái ghế cũng không có.

 

“Cô ngủ trong này đi, tôi sẽ ngủ trên xe.” Hàn Đình cầm chìa khóa xe và ô, chuẩn bị bước ra ngoài.

 

Quý Du Nhiên ngồi bên mép giường, há mồm gọi hắn lại.

 

“Lỡ sáng mai… bà nội Hàn nhìn thấy anh từ bên ngoài trở vào thì sao?”

 

Hàn Đình cười cười nhìn về phía cô: “Vậy cô đừng khóa cửa, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở lại kịp.”

 

“Ừ.” Âm thanh Quý Du Nhiên nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

 

Cửa đóng lại, cô ôm đồ ngủ và chăn mền mới mà ngồi ngây ngốc.

 

Kỳ thật cô cũng không muốn Hàn Đình đi ra ngoài ngủ, bởi vì.

 

Cô sợ sét đánh.

 

Lúc còn rất nhỏ, cô cùng các bạn trong cô nhi viện chơi trốn tìm, cô trốn trong lễ đường, bởi vì trốn quá kỹ, tất cả mọi người đều không tìm thấy cô, cô chờ lâu quá nên cũng ngủ quên luôn, mãi đến nửa đêm bị tiếng sấm làm cho thức tỉnh, cả cửa lễ đường cũng bị đóng lại, ngay cả đám bạn chơi cùng cô cũng quên mất việc phải tìm thấy cô.

 

Trời mưa ngày đó cũng giống như đêm nay, sấm sét ầm ầm, một mình cô sợ sệt nằm co rúm cả đêm ở trong lễ đường trống trải đen tối.

 

Sau khi lớn lên cô sống một mình một người, nhưng mỗi khi gặp trời giông tố, đều sẽ muốn tìm một hai người bạn nữ đến ngủ cùng cô, trường hợp không còn cách nào khác, cô sẽ kéo chặt rèm che, dùng nút bịt tai, lấy gối chụp đầu lại, ráng chịu đựng.

 

Vùng núi bát ngát trống trải, càng gần với thiên nhiên, không có âm thanh tòa cao ốc xung quanh, trừ phi cô điếc, bằng không cho dù dùng trăm cái nút bịt tai cũng không thể che được âm thanh sấm sét này.

 

Quý Du Nhiên tắt đèn, nằm đưa lưng về phía cửa sổ, bởi vì cái giường nằm giữa căn phòng, cô càng cảm thấy trống trải, liền đem hai cái gối đầu đặt ở hai bên, sau đó bản thân nằm ở giữa và lấy mền bao chặt từ đầu đến chân, phủ người kín mít.

 

Đùng! Đoàng!

 

Cái chăn giật một cái, người bên trong càng cuộn chặt thêm, tiếng sấm to dường như đã lấn át tiếng hét của cô.

 

Vốn đi cả một ngày hôm nay đã rất mệt, nhưng Quý Du Nhiên không biết là do lạ giường, hay là do sợ hãi, tóm lại là cô không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, cô càng sợ hãi, thần kinh càng căng thẳng, hai mắt nhắm chặt, nhưng tâm lại thấp thỏm.

 

Đùng! Đoàng!

 

Hàn Đình ngồi ở trong xe nhìn xuống đồng hồ, lại nhìn thời tiết ngoài trời, có vẻ như sẽ mưa cả đêm rồi.

 

Một tia chớp lóe lên, tức khắc chiếu sáng cả một vùng trời tối tăm, ngay sau đó là một tiếng sấm xuyên màng tai, khiến cho con mèo nhỏ của nhà hàng xóm cũng giật mình meo lên một tiếng.

 

Quý Du Nhiên trốn ở trong chăn, bị âm thanh cực đại này dọa cho trái tim run rẩy, cả người phát run, phải nhét chăn vào miệng để tránh thét to.

 

Bỗng nhiên, một cánh tay cường tráng mạnh mẽ, cách lớp chăn, ôm lấy cô.

 

“Được rồi, đừng sợ.”

 

Nghe được âm thanh quen thuộc, Quý Du Nhiên lập tức bò người ra khỏi chăn, gương mặt chỉ bé bằng cái bàn tay lúc này đã đổi màu trắng bệch, vôi vội vàng vàng ôm lấy người bên cạnh.

 

“Hàn Đình! Hàn Đình anh đừng đi!”

 

Hàn Đình vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại đang run lẩy bẩy của Quý Du Nhiên, lại nhìn mấy cái gối đầu vây xung quanh mép giường như đang xây thành lũy, trong lòng hắn mềm nhũn, vỗ vỗ phía sau lưng cô.

 

“Được rồi, tôi không đi đâu hết, tôi ở đây cùng với cô.”

 

Hàn Đình cởi giày, nằm lại trên giường, Quý Du Nhiên nằm trong khuỷu tay hắn, dính sát người hắn như bạch tuộc. Mỗi lần tiếng sấm vang lên, là cô lại ôm gắt gao Hàn Đình, đầu cô cũng liên tục ủi vào trong lồng ngực hắn.

 

Quý Du Nhiên hoàn toàn quên mất việc bản thân chỉ mặc một cái áo ngủ tơ tằm mỏng manh, thân thể mềm mại nhích tới nhích lui trên người Hàn Đình, giống như người chết đuối vớ được cọc. Dưới tình huống mỹ nhân trong lòng như thế này, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không thể nào nhịn nổi.

 

Hô hấp của Hàn Đình trở nên thô suyễn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực Quý Du Nhiên mềm mại co dãn đến cỡ nào, còn đang không ngừng đè ép bên ngực trái của hắn, hắn vội vàng đè lại người cô, âm thanh ấm ách cất giọng.



 

“Đừng lộn xộn!”

 

Chất giọng của Hàn Đình vốn rất dễ nghe, lúc này còn ẩn chứa mùi vị tình dục, khiến nó gợi cảm đến mức lỗ tai người nghe cũng phải mang thai.

 

Quý Du Nhiên ngẩng đầu từ trong lòng ngực hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

 

Cô vẫn duy trì tư thế hai tay ôm người Hàn Đình, một chân gác lên người hắn.

 

Ánh sáng tia chớp lóe lên, xuyên thấu vào trong phòng, trong nháy mắt Hàn Đình nhìn thấy được người phụ nữ bên người hắn lúc này đang mang một vẻ mặt mờ mịt, ngay lập tức hắn sinh ra một cảm giác rất bất đắc dĩ.

 

Làm sao vậy? Cô xem hắn là Liễu Hạ Huệ sao? Mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?

 

Sau tiếng chớp, dĩ nhiên là tiếng sấm đánh tới ngay sau đó, sắc mặt Quý Du Nhiên trắng bệch, lại tiếp tục chui vào ngực Hàn Đình, cái đùi còn ra sức kẹp chặt lấy người hắn.

 

Một tiếng “hừ” phát ra từ phía Hàn Đình.

 

Quý Du Nhiên cứng đờ, bên đùi cô hình như cảm nhân được một món đồ cứng ngắc.

 

Như muốn xác nhận lại, cô thậm chí còn cọ lên thêm lần nữa.

 

Sao lại… cứng đến thế.

 

Một tiếng sấm vang lên, Hàn Đình đột nhiên xoay người.

 

Hắn ở trên, cô ở dưới.

 

Hầu kết của Hàn Đình lăn lộn, hắn nhìn chằm chằm Quý Du Nhiên, một đôi phượng nhãn thâm trầm không thấy đáy, thanh âm so với vừa rồi còn gợi cảm gấp trăm lần.

 

“Đừng động nữa, bằng không… tôi sợ tôi sẽ nhịn được mà để cô làm nghĩa vụ của một người bạn gái đâu.”

 

Trong nháy mắt Quý Du Nhiên lập tức sáng tỏ, trên mặt liền hiện lên một tầng ửng đỏ khả nghi.

 

Ngày thường ánh mắt của Hàn Đình luôn là cao lãnh, tuy rằng đa số thời điểm hắn sẽ giữ lễ khách khí với mọi người, nhưng ánh mắt trước sau vẫn luôn thanh thanh đạm đạm, ngay cả khi bọn họ có sự quen biết với nhau, Quý Du Nhiên cũng vẫn cảm thấy Hàn Đình là một người đàn ông rất khó bị chinh phục.

 

Nhưng một người đàn ông như vậy, lúc này đây lại dùng ánh mắt cực lực khắc chế ẩn nhẫn mà nhìn chằm chằm cô, trong miệng còn nói ra những lời vô cùng mờ ám, điều này không khỏi khiến cho hô hấp của Quý Du Nhiên cũng trở nên dồn dập hơn.

 

Mấy ngày trước vì bị dư luận công kích tạo áp lực, nên thân thể này đã rất lâu không được phát tiết dục vọng, lúc này nó được khai thông, kêu gào muốn tận tình phóng thích.

 

Quý Du Nhiên nghĩ là làm, cô duỗi cánh tay khoanh lấy cổ của Hàn Đình,xoay người lại nằm phía trên hắn, tiến sát vào người hắn.

 

“Nhịn không được… vậy không cần nhịn, sử dụng quyền lợi một người bạn trai của anh đi.”

 

Đối mặt với sự dụ hoặc trắng trợn như thế này, thân dưới của Hàn Đình càng thêm thô trướng vài phần. Quý Du Nhiên nhanh chóng trút bỏ váy ngủ trên người, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi cái quần lót màu trắng nho nhỏ che đi vùng đất tam giác huyền bí, vùng bụng bằng phẳng với một đường cơ bụng thẳng tắp cùng cái rốn nhỏ xinh. Tất cả đều là thành quả trong khoảng thời gian kiên trì tập thể dục này của cô.

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ lại lóe lên, Hàn Đình nhìn không chớp mắt cô gái đang ngồi trên người hắn lúc này, đường cong quyến rũ, mái tóc đen dài tản mát, ánh mắt mị hoặc giống như một tiểu yêu tình.

 

Quý Du Nhiên cúi người xuống, vươn một ngón tay lấy đi cặp kính của Hàn Đình.

 

Không còn mang kính nữa, tướng mạo văn nhã sạch sẽ của hắn thoáng chốc mất sạch, tính công kích dâng lên, càng nhìn Quý Du Nhiên càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hô hấp dồn dập, cô liền hạ người hôn xuống.

 

Cánh môi chạm nhau, trong cơ thể như có một luồng điện chạy xuyên tử chị, trong nháy mắt thân thể của cô mềm nhũn, cô như người không xương dán lên thân thể của Hàn Đình, ngửi được mùi hương cạo râu dễ chịu trên người hắn, cô tham lam hôn nhẹ bờ môi khép kín của hắn, cái lưỡi trơn mềm khẽ liếm, ý đồ cạy mở cánh môi của hắn.

 

Lồng ngực của Hàn Đình phập phồng kịch liệt, khi Quý Du Nhiên đưa lưỡi thâm nhập vào miệng hắn, hắn lập tức đảo khách thành chủ, hung hăng mút lấy đầu lưỡi cô.

 

Ngoài cửa sổ, sấm sét đánh ầm ầm không ngừng, hai người trong phòng hôn nhau vô cùng kịch liệt, nước miếng theo khóe miệng chảy ra, dọc theo cần cổ chảy xuống, hai cánh môi va chạm, tiếng nước vang lên tấm tắc.

 

Thế nhưng, Hàn Đình đột nhiên tìm lại lý trí, đẩy tay Quý Du Nhiên đang tháo thắt lưng của hắn, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, là cái tay nhỏ kia sẽ chạm đến duong vật sắp bạo liệt của hắn.

 



“Làm sao vậy?” Ánh mắt của cô gái đã nồng đậm tình dục, trong giọng nói còn kéo dài âm cuối.

 

Áo sơ mi trên người Hàn Đình đã gỡ hết các nút, đường cong cơ bắp lõa lồ ngay trước mặt.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy chính mình sắp điên rồi, có thể là do khoảng thời gian xem phim AV cùng Nhiễm Nhất Bạch đã tích góp dục vọng, lúc này đã đến thời điểm cần phóng thích, cô thật sự rất sốt ruột, sốt ruột tại sao Hàn Đình không đem cô nuốt vào bụng luôn cho rồi, rõ ràng ánh mắt hắn đã nóng bỏng đến thế.

 

Nghĩ nghĩ, cô học theo bộ dáng của các nữ diễn viên trong phim AV, đầu nhũ kiều kiều không ngừng cọ vào trước ngực Hàn Đình, môi đỏ dâng lên, tiếp tục hôn hắn.

 

Không ngờ, Hàn Đình lại nghiêng đầu tránh đi.

 

“Tôi không nghĩ vì mục đích này mà muốn cô làm bạn gái tạm thời của tôi.”

 

Hắn thừa nhận hắn sinh ra tình cảm đặc biệt với Quý Du Nhiên, hắn cũng đúng là đã cố ý tạo ra nhiều cơ hội để tiếp xúc với cô, nhưng hắn không hy vọng cô sẽ cho rằng hắn vì muốn lên giường với cô, hoặc cho rằng hắn thèm muốn cơ thể cô, nên mới dùng lý do “bạn gái tạm thời” để trừ chi phí thuê luật sư.

 

Quý Du Nhiên câu môi cười, dù là mục đích gì thì cũng không sao cả, dục vọng dâng lên, thiêu cô nóng như lửa đốt, cô tiến đến bên tại Hàn Đình nhẹ giọng nói.

 

“Miệng anh nói vậy, nhưng... thân thể anh lại không nói như vậy.”

 

Tay nhỏ chuẩn xác sờ lên duong vật của Hàn Đình, cách lớp quần vuốt ve hình dạng căn côn thịt, càng lúc càng trướng càng thô, đến cuối cùng là một tay không thể nắm hết.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy mật huyệt kịch liệt co rút lại, nếu không có lớp quần lót, mật dịch có thể đã chảy ướt quần của Hàn Đình.

 

“Lời tôi nói là nghiêm túc.” Hàn Đình đè tay của Quý Du Nhiên lại, nhìn vào mắt cô, nói rõ từng chữ.

 

Quý Du Nhiên sao còn tâm tình suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đã đến bước này rồi, chẳng lẽ lại dừng lại?

 

“Tôi cũng là nghiêm túc.”

 

Nghiêm túc muốn cùng anh lăn giường.

 

“Hàn luật sư, chỉ làm bạn gái tạm thời mà đã lấy được 370 vạn, anh không cảm thấy... thiệt lắm sao? Bản thân tôi cũng không muốn mắc nợ người khác đâu.”

 

Hơi thở Quý Du Nhiên thơm như hoa lan, cánh môi đảo qua gương mặt Hàn Đình.

 

Thân mình Hàn Đình nóng bỏng, hạ giọng nói: “Quý tiểu thư cứ suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời tôi sau.”

 

Quý Du Nhiên cắn nhẹ vào lỗ tai Hàn Đình.

 

“Không. Tôi không muốn trả lại tiền đâu… Không bằng lấy thân thể đền nhé.”

 

Ánh mắt Hàn Đình lập lòe, tức khắc khí huyết dâng lên, lại lần nữa xoay người đè Quý Du Nhiên ở dưới thân.

 

Lần này hắn không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp lột đi cái quần lót duy nhất còn sót lại trên người Quý Du Nhiên, quần lót đã sớm ướt lộc cộc, nặng trĩu thấm đầy mật thủy.

 

Hai chân Quý Du Nhiên tách ra hai bên sườn của Hàn Đình, cô nhịn không được rên rỉ một tiếng, tuy rằng trong phòng tối đen, nhưng cô vẫn có chút thẹn thùng lấy tay che đi hoa huyệt.

 

Trực tiếp như vậy sao? Đi thẳng vào chủ đề luôn à?

 

Cũng tốt, dù sao thì cô cũng đã đủ ướt, vô cùng gấp gáp muốn thứ gì đó lấp đầy sự hư không trong lòng.

 

Một đạo tia chớp đúng lúc hiện lên, khiến căn phòng trong phút chốc sáng lên, ngón tay hồng nhạt của nữ tử che trước mật huyệt đã lọt vào tròng mắt của Hàn Đình.

 

Hoa huyệt đầy đặn, hồng nõn, với hai cánh hoa e ấp nũng nịu, giữa hai cánh hoa còn có một lượng mật nước từ trong chảy ra ngoài, như dụ hoặc người khác nếm thử.

 

“A! Hàn Đình! Hàn Đình. Không cần a.”

 

Quý Du Nhiên không ngờ tới Hàn Đình vậy mà lại cúi đầu chôn ở giữa hai chân cô, ngậm lấy hoa huyệt của cô!

 

------oOo------