Phi Hổ Thương

Chương 30: Giết gà dọa khỉ





Một kiếm xuất ra, chấn động toàn trường, quân tướng Tang Bá thảy đều đứng sững hãi hùng. Tang Bá và ba tướng còn lại mắt thấy Triệu Vân sử kiếm quá tài tình, tuyệt chiêu oai lực vô biên, vô cùng mau lẹ, tất cả đều há hốc miệng, binh khí đã cả hồi lâu vẫn chưa kịp động.



Triệu Vân thấy quân Tào đều khiếp đảm, lại lạnh lùng:



- Tại hạ sẽ giết người ở tận mé phải, hãy coi chừng!



Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm lần đầu xuất hiện, quả nhiên thần kỳ, chấn động toàn trường. Viên tướng xui xẻo đứng phía bên phải là Tôn Quan, nghe Triệu Vân chỉ mặt điểm tên thì không khỏi cảm thấy sống lưng ướt đẫm mồ hôi, một cảm giác lạnh buốt xông lên tận óc. Binh Tào thấy Triệu Vân chuẩn bị động kiếm, nhất loạt đều xuất thủ liền, đao thương kiếm kích tua tủa xông tới, tất cả đều nhằm vào người ngựa ba người bọn Triệu Vân mà đâm chém tới.



Chỉ thấy ánh hồng quang lướt ngang một vòng, kịp nghe tiếng thép nhoáng tai, lại thêm một tiếng rú thảm, Tôn Quan đứng tận mé phải tức thời trúng đao đứt lìa hai đoạn, đồng thời xung quanh ba người Triệu Vân, đao kiếm binh Tào và hàng loạt binh lính kẻ mất đầu, người cụt tay, cụt chân nằm lăn lóc, tiếng kêu la dậy đất. Triệu Vân lùi về ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa rồi, cái thây của Tôn Quan mới đổ ập xuống, tách ra làm hai đoạn, máu ruột đổ tung ra, trông vô cùng ghê rợn. Binh Tào thấy Triệu Vân đứng giữa trùng vây, nguy hiểm cận kề mà bảo giết ai là người ấy chết, hơn nữa xuất thủ vô cùng chính xác, bất giác đều rùng mình ớn lạnh.



Triệu Vân quét mắt nhìn đám binh tướng Tào giờ đây dù đông nhưng đang run như cầy sấy, cất giọng lạnh lùng nói:



- Kẻ nào dám ngăn đường ta là chết!



Nói rồi, Triệu Vân đi trước, Tô Uyển Vân và Hứa Hùng cùng lững thũng thúc ngựa đi tới.




Quân Tào chưa hết sợ hãi, không ai dám xông ra ngăn cản, ngay cả ba tướng còn lại là Tang Bá, Doãn Lễ, Xương Hỉ cũng tự động dạt ra thành hai bên hàng, tránh đường cho bọn Triệu Vân thong thả phi ngựa thoát khỏi vòng vây.



Triệu Vân đi trước, Tô Uyển Vân và Hứa Hùng lũ lượt theo sau. Vào đến sát bìa rừng rồi, từ sau lưng, Tô Uyển Vân mới nghe trong đám binh Tào có người quát:



- Mau đuổi theo chúng!



Tiếng vừa dứt đã nhấp nhoáng vài chục tên lính, cùng Tang Bá, Doãn Lễ và Xương Hỉ thúc ngựa vung vũ khí đuổi theo. Tô Uyển Vân thấy vậy, vung tay ném vù ra một viên Phích Lịch Thần Mang, hoả đạn dưới ánh chiều ta bay ra nhanh như điện xẹt, rơi xuống giữa đám quân Tào, nổ vang, máu thịt quân Tào văng tứ tung, những tên còn sống vội vàng tráng giạt ra xa.



Lúc này, Triệu Vân vốn đi trước, thấy Tang Bá dẫn binh đuổi theo, bỗng quay ra sau bảo với Tô Uyển Vân:



- Tô muội và Hứa các hạ vào rừng mau!



Tô Uyển Vân thấy người thương giữa đám binh tướng lấy đầu người dễ như lấy vật trong túi, rất kính phục nhoẻn miệng cười:



- Không ngờ tài đánh kiếm của tướng công quá đỗi cao thủ, thiếp dù thành danh nhờ kiếm pháp mà quả thực hôm nay mới được mở mắt. Bọn binh Tào khiếp tướng công quá đỗi rồi đấy, tướng công chỉ cần dọa chúng bỏ đi là được!



Triệu Vân gò cương quay ngựa lại, đứng chặn ở ngoài bìa rừng, hét lên:



- Tên nào không sợ chết cứ lên đây!



Binh Tào vừa bị một quả Phích Lịch Thần Châu, trong lòng chưa hết sợ hãi, đám còn lại vừa thi nhau theo Tang Bá ùn ùn đuổi vào rừng, thình lình nghe tiếng quát vang, nhất loạt đứng khựng lại. Ngẩng lên nhìn, thấy Triệu Vân tay nắm đốc Thanh Hồng Kiếm, tay cầm Phi Hổ Thương, thần oai lẫm lẫm, thì cái cảnh tuyệt kiếm vừa rồi lại hiện ra làm tất cả thảy chột dạ, không ai dám xông lên.



Tô Uyển Vân sẽ thở dài:



- Cổ kim trong võ lâm từ Bắc chí Nam, dọa khiếp được Tang Bá và Bình Bắc Tứ Thần, e rằng chắc chưa dễ kiếm được vài người.



Hứa Hùng từ trong tàn cây trong rừng nhìn ra, cũng góp lời:



- Luận riêng võ công, nhìn cho khắp võ lâm hiện giờ chắc chỉ tìm được một vài nhân vật ngang tay với tướng quân thôi, trời sinh người có lẽ để cứu vãn trường kiếp sát cho giang hồ và cũng để khôi phục lại Hán Triều cũng nên.




Ngừng một lát, Hứa Hùng nói tiếp:



- Lần đầu tiên chúng ta biết đến tài đánh kiếm của tướng quân, xem oai thế kiếm của người, ta mang máng nhớ đến một người.



Tô Uyển Vân tò mò, vội ngoái sang hỏi:



- Ai thế?



Hứa Hùng trầm giọng:



- Tuyệt Kiếm Chấn Tà Ma Ngao, người hơn trăm năm trước từng được võ lâm tôn xưng Hoàn Vũ Nhất Kiếm. Truyền nhân của người là Kiếm Thánh Tư Đồ Chiêu, tiếc là Tư Đồ kiếm sỹ đã đột ngột mất tích trên giang hồ chỉ sau hai năm hành hiệp ngắn ngủi.



Tô Uyển Vân mỉm cười:



- Sự đến nước này, muội cũng khỏi cần giấu đại ca nữa. Quả thật có lần, muội nghe phong thanh Triệu ca đã học được tuyệt chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm.



Hứa Hùng buông lời cảm thán nói:



- Thảo nào. Ngoại trừ tuyệt kiếm Hoàn Vũ vô địch của Ma lão tiền bối khi xưa, thiên hạ còn ai đủ sức một kiếm tung hoành giữa muôn trùng vây, và còn ai có thể giữa lớp lớp cao thủ và muôn trùng binh tướng, chỉ tên giết người dễ dàng như trở bàn tay thế được.



Hứa Hùng ngừng một lát rồi nói tiếp:



- Như vậy, Triệu tướng quân thân kiêm đủ cả hai tuyệt kỹ thương pháp và tuyệt kiếm. Chả trách tướng quân đánh khắp thiên hạ, không ai là đối thủ.



Hai người nói chuyện đến đây, bỗng nghe ngoài bìa rừng, tiếng Triệu Vân quát lớn:



- Xem kiếm đây.



Cùng lúc, phía ngoài rừng ngân dài tiếng rú thảm, một viên tuỳ tướng của Tang Bá chắc đã tử thương dưới kiếm của Triệu Vân. Hứa Hùng ló mặt nhìn ra, thấy Triệu Vân hoành ngang thương, tay cầm chắc Thanh Hồng Kiếm, oai phong đương cự cả đoàn quân, khí thế oai mãnh trùm lên cả đội binh Tào.




Hứa Hùng tự nhủ:



- Tướng quân quả là thần nhân, vì bảo vệ thiếu chủ, nếu có phải giết quá tay gây thù non oán biển với Tào Tháo cũng là đành vậy.



Triệu Vân tay phải cầm thương, tay trái cầm kiếm xông lên trước, thúc ngựa xốc thẳng vào đám quân Tào, Thanh Hồng Kiếm lập tức biến ra một dải thanh quang sắc lạnh, bảo hộ trước thân, Phi Hổ Thương như một con thần long, hết ngoái đầu bên phải lại quạt đuôi bên trái, giữa đám binh tướng Tào tung hoành ngang dọc, thế như chẻ tre đánh dạt đám đại địch. Thanh Hồng Kiếm như phi hổ hạ sơn, vạn đạo thanh mang giao thoa như hành vân lưu thuỷ liên tục đổ xuống chém bay thuẫn bài, giáo mác và đao, kiếm của địch.



Ánh kiếm xanh nhạt pha lẫn sắc hồng phơn phớt lại nhoáng lên, một tên cận tướng của Tang Bá xông lại gần tức thời bắn văng ra, thân hình đứt làm đôi, phụt vòi máu thấm loang xa có cả hai trượng. Đám binh tướng còn lại thấy thế không khỏi chột dạ chậm dần lùi bước lại.



Triệu Vân tra kiếm vào vỏ, đeo ra sau lưng rồi hoành thương, cao giọng nói:



- Chư vị đã thử tài đánh kiếm của ta, giờ thử nếm thêm mấy đường thương xem sao. Tại hạ thực tình không muốn sát thương nhân mạng, nhưng nếu chư vị bức bách quá đỗi, tại hạ buộc phải giết người bảo mệnh.



Ngưng một lát để đám binh tướng Tào hiểu được ý mình, Triệu Vân gằn giọng nói từng từ một:



- Giờ đến lượt Tang tướng quân, hãy cố mà bảo mệnh.



Tang Bá thấy Triệu Vân uy nghi như thần tướng, một ngựa, một người, tay kiếm tay thương xông vào giữa đám vạn binh, giết liền tù tỳ mấy chục binh tướng, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, giờ đây nghe Triệu Vân điểm danh đến lượt mình thì hồn vía lên mây. Trong chốt lát, Tang Bá nhớ lại lời kể các binh đội khác về Triệu Vân, dẫu đến Điển Thanh, Trương Cáp còn bị Triệu Vân đả bại, các đạo binh khác gặp Triệu Vân, binh tan tướng chết, rồi Cao Thuận và Trấn Nam Tứ Tướng cũng bị tiêu diệt nhanh chóng, vậy thì y và Bình Bắc Tứ Thần nào có hơn gì. Càng nghĩ, Tang Bá càng thấy ớn lạnh chân thân, thấy Triệu Vân dợm thúc ngựa xông tới, vội quay đầu phi ngựa bỏ chạy. Đám binh Tào sau giây phút ngơ ngác, cũng vội ùn ùn bỏ chạy theo sau chủ tướng, chốc lát đã biến sạch, chẳng còn một ai.



Lúc này, Triệu Vân mới từ tốn quay vào phía rừng, nói:



- Thôi được rồi, hai người ra đi.



Lúc bấy giờ, Hứa Hùng và Tô Uyển Vân mới lò dò từ trong rừng đi ra.