Phi Hổ Thương

Chương 31: Tập kích





Vầng kim ô đã ngả về tây, từng đàn chim lần lượt kéo nhau vào rừng. Bóng tối theo ánh chiều tà bắt đầu lẫm chẫm buông xuống, không khí chiến trường đã trở nên bớt ồn ào, nhất là khoảng không xung quanh đám ba người Triệu Vân lại trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, chỉ còn ba người Triệu Vân nhìn nhau, xung quanh là xác lính Tào và đám binh khí vứt vung vãi.



Ánh chiều ta đã bao trùm lên từng tấc đất, từng ngọn cây và cả từng khoảng không của cánh rừng. Thấp thoáng xa xa, một vài người dân tỵ nạn đã lên đèn, nhóm những đống lửa sưởi ấm hoặc đun nấu, nhưng thay vì bằng cái thứ ánh sáng rực rỡ thông thường mà người ta vẫn quen gọi là ánh sáng bếp lửa thì nay, một thứ ánh sáng vàng vọt, leo lét từ những ngọn nến, những cây đuốc làm vội vã đã thế chỗ vào đó. Đã lâu lắm rồi ba người Triệu Vân mới lại phải đi giữa một cảnh đồng không mông quạnh thế này, họ cảm thấy rõ bóng tối đang dần phủ trên vạn vật...



Hoàng hôn buông xuống, lác đác xa xa khói bếp bốc thẳng lên bầu trời, như những nốt nhấn muốn phá toang không gian yên ả, cả khoảng trời trong mắt ba người kỵ sỹ như phủ một lớp áo mới với màu khói lam chiều. Khói bếp run rẩy hoà quyện lấy những tia nắng cuối chiều còn lại mang màu vàng úa, yếu ớt của buổi hoàng hôn tĩnh lặng, như một cuộc chia tay quấn quýt với những thứ hiện hữu trên chiến trường khốc liệt còn sót lại của một ngày dài...



Cả không gian chợt úa màu và đêm đã như đặt một chân vào trái đất! Ánh nến leo lét từ những nhóm người nhỏ bé hắt hiu, phấp phơ trước gió khẻ hắt thứ ánh sáng nhạt nhòa và yếu ớt lên từng vòm cây, tán lá mà nó có thể với tới, ánh sáng làm in bóng mỗi mảnh đời loạn lạc xuống nền đất bùn lầy bẩn thỉu. Dưới ánh nến, ánh đuốc yếu ớt, bóng hình từng số phận con người trong trận chiến như được khắc hoạ rõ nét hơn về sự gian khổ và bế tắc của họ thời loạn thế.



Chợt từ xa, bóng nến, bóng đuốc chợt nghiêng ngả rồi tắt hẳn, cánh rừng đang yên ả, bỗng đàn chim trời vụt bay loạn xạ bốc thẳng lên không trung, miệng kêu quác quác liên hồi. Văng vẳng đâu đây tiếng dân kêu trẻ khóc, một cảnh tượng vô cùng đáng ngờ.




Tô Uyển Vân cau mày, chăm chú nhìn về phía những hiện tượng lạ kia, rồi chợt quay sang Triệu Vân, đôi miệng hoa bắt đầu đưa ra nhận xét:



- Thiếp e chỗ kia là có phục binh, tướng công tính sao.



Triệu Vân gật đầu đồng ý:



- Ta cũng nghĩ thế. Chúng ta đánh cả ngày rồi, có lẽ hai đệ muội cũng mệt, nếu cố quá, e khó vượt trùng vây. Vả lại, A Đẩu cũng quá đói rồi, ta e nếu có mệnh hệ nào, ta sống không dám nhìn thiên hạ nữa.



Hứa Hùng vọt miệng chen ngang:



- Mà điểm thuỵ huyệt A Đẩu cả ngày cũng hại sức khoẻ thiếu chủ lắm.



Ánh chiều tà bắt đầu chuyển sang màn đêm đen tối, bầu trời bị mây đen che phủ gần hết. Ánh nến, ánh đuốc phía xa xa đã tắt hết, cảnh chiến trường xung quanh tĩnh mịch đến rợn người.



Bỗng trên đường có một người thiếu phụ mang bầu khập khiễng, loạng choạng ráng chạy về phía trước. Cái bụng của người đàn bà khốn khổ khá là to lớn nặng nề, làm cho thế chạy lại càng khó khăn, lảo đảo như sắp té, mất thăng bằng, thân hình cứ lắc qua bên này lạng qua bên kia. Ðầu tóc người nạn dân rối tung, tóc bện vào nhau, loà xoà trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển.



Lâu lâu, người đàn bà khốn khổ lại nhăn mặt khẽ rên lên một tiếng, hình như đứa nhỏ trong bụng bị động, hoảng sợ đạp tứ tung nhưng truy binh đuổi rát sau lưng, người thiếu phụ dù đau đớn cũng không dám dừng chân.



Phía sau lưng, có ba tên lính mang binh phục quân Tào cầm đuốc sáng rực, giáo mác giơ lên tua tủa, la hét vang động đang hộc tốc đuổi theo. Chúng chạy rầm rầm, càng lúc càng tiến gần người đàn bà mang bầu hơn, miệng la lối:



- Con mụ kia, muốn chết toàn thây thì dừng lại, bọn ông mà bắt được thì băm mày ra thành cám.




Chẳng mấy chốc, người rượt, người đuổi đã gần đến chỗ bọn Triệu Vân đang đứng. Cả ba tên binh Tào còn đang hăng máu đuổi theo người thai phụ, bất chợt một cơn gió mạnh thổi ào ào đến, thổi tắt hết tất cả ngọn đuốc trên tay họ, bụi cát bay mù mịt. Cả ba tên đang rượt đuổi hoảng sợ, vội vàng giơ tay che lấy đầu lấy mặt, tránh né làn bụi bay kia, chỉ nghe sau tiếng gió, một tiếng gào thê lương rùng rợn cất lên.



Một tên lính đã bị Tán Hồn Kỳ phất nát đầu, hai tên còn lại chưa kịp định thần, Hứa Hùng đã lật cổ tay, mũi kỳ thương nhọn hoắt như cây trường thương đã đâm suốt ngực, hất văng tên lính thứ hai lăn vào bìa rừng. Tên còn lại, trước cái chết của hai đồng bạn, có lẽ còn chưa kịp sợ hãi, mắt chỉ thấy hoa lên, cổ đã thủng một lỗ sâu hoắm vì mũi kỳ thương đâm trúng.



Người thai phụ khốn khổ lúc này mới bình tâm, vừa vuốt ngực thở hổn hển, vừa ôm bụng nói:



- Đa tạ các tướng quân, nhờ có ngài mà tiện dân mới có cơ hội sống còn.



Tô Uyển Vân lúc này mới nhẹ nhàng xuống ngựa, nâng người đàn bà bụng chửa vượt mặt dậy, dịu dàng nói:



- Sao chị lại bị bọn chúng truy bức thế?



Thai phụ rấm rứt khóc:



- Thiếp vì vô tình đi lạc vào khu vực đóng quân của bọn chúng, chồng bị bắn tên chết, còn thiếp cố chạy đến đây thoát thân, may nhờ chư vị ra tay cứu giúp.



Nói đến đây, người thai phụ mới chợt nhớ đến người chồng của mình đã uổng tử, nước mắt bắt đầu ứa ra, nghẹn lời không nói được nữa. Triệu Vân thấy vậy, khoát tay ra hiệu cho Tô Uyển Vân, nàng hiểu ý, dìu người thai phụ vào sâu trong mé rừng, tìm bụi cây to nghỉ dưỡng sức. Bốn người sau đó lại tiếp tục tiến lên, dần tiến vào nơi khả nghi.



Lúc này trăng đã lên đến đỉnh đầu, từng áng mây đen lãng đãng trôi trên bầu trời, Triệu Vân chờ cho một áng mây đen che khuất ánh trăng, ba con ngựa đã được bố trí vào chỗ an toàn, cả ba người Triệu, Tô, Hứa liền đu mình phóng lên một tàng cây to.




Triệu Vân ẩn mình vào trong bóng tối rừng già, đưa mắt nhìn xuống bên ngoài bìa rừng, bất giác lặng người, bóng lính Tào mặc binh phục thêu hình Thất Tinh Môn lố nhố, ánh thép chớp ngời, một nhóm đại hán áo đen bịt mặt chừng mười bốn mười lăm người, thảy đều lăm lăm vũ khí tay phải, vài tên tay trái cầm Phích Lịch Lôi Hoả Đạn, một số tên dẫn theo chó săn đánh hơi, theo hình vòng cung đang tiến vào bìa rừng.



Toàn toán Thất Tinh Môn thảy đều ăn mặc như nhau, toàn thân tuy mang binh phục quân Tào nhưng có thêu phù hiệu Thất Tinh Môn, vải đen chít đầu, khăn đen che mặt, không thể phân biệt được ai là ai, chỉ có kẻ cầm đầu là đeo một cái mặt nạ bằng bạc nhe nanh quỷ sứ trông vô cùng khoủng bố, hàm râu dài điểm bạc ló ra khỏi chiếc mặt nạ tố cáo rằng hắn cũng ít nhất đã lục tuần.



Lúc này, đám Thất Tinh Môn dường như đã phát hiện nơi trú ẩn của ba người Triệu Vân vì mấy con chó cứ xúm vào cái cây Hứa Hùng trú ẩn mà sủa, đám môn đồ Thất Tinh Môn lập tức dàn thành trận thế, têm thủ lĩnh hoành đao lớn tiếng nói :



- Họ Triệu kia, đừng chui rúc trong rừng nữa, có gan thì hãy xuống đây mau. Kẻo Tiêu Dao Tử Vũ Chấn Kỳ ta hạ lệnh ném ra Phích Lịch Lôi Hoả Châu thì e ngươi chết chẳng toàn thây đấy!



“Tiêu Dao Tử Vũ Chấn Kỳ?” Triệu Vân hết sức kinh ngạc, miệng lẩm bẩm theo cái tên kia, theo trí nhớ của Vân, trước kia, Tiêu Dao Tử là một tiền bối đức cao vọng trọng, đã gác kiếm quy ẩn, nhưng lần này dường như đây là lần đầu tiên Triệu Vân mới nghe thấy lão quy phục nơi hỗn loạn Thất Tinh Môn này. Qua thân phận được đeo mặt nạ bạc, lão hẳn đang giữ chức Phó Chưởng Môn Thất Tinh.



Chả lẽ Tiêu Dao Tử bị dụ dỗ, hay hành động này của lão là nhằm để dương danh trên chốn giang hồ hay sao?



Bỗng Hứa Hùng cất giọng lạnh lùng trả lời :



- Hãy nói năng cho đàng hoàng một chút!



Chưa dứt lời, hình bóng Hứa Hùng từ dưới tán cây rậm rạp đã phóng xuống như tên bắn, bóng áo choàng cộng thêm tán kỳ phong trông như một cánh chim đại bàng sa xuống đầu lũ Thất Tinh Môn. Chỉ thấy ánh thép lấp loáng, kỳ phong phần phật, mấy tên môn đồ áo đen chưa kịp định thần thì đã bị phất vỡ sọ, máu tóc tung tóe, chết không kịp rên lên một tiếng.