Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 58: Đầu cơ kiếm lợi



Với triều đình Trung Nguyên thì Tây Bắc là chốn hoang vu nhiều gió, khí hậu lạnh lẽo, nhiều bộ tộc chung chạ, dân phong lại hiếu chiến, chiến loạn kéo dài liên miên, quả thật không phải là vùng đất màu mỡ.

Dọc đường đi Lý Duệ chỉ thấy toàn là sa mạc mù mịt cát bụi, các thôn trấn phần lớn nghèo khổ, thành thử chẳng kỳ vọng mấy về Sa Châu. Cho đến khi Hàn Nhung Thu đích thân nghênh đón ba mươi dặm, tháp tùng y vào thành, lúc ấy mới thấy được sự phồn hoa nơi biên cương khác hẳn Trung Nguyên.

Sa Châu hiện nay còn vượt xa các vương đô của các nước Tây Vực. Trời rộng trong xanh, vô số các tòa lầu cao chạm thấu mây, tường nhà dân trát bùn trắng họa hình vẽ, sạch sẽ và tao nhã, người đi đường mặc trang phục y hệt phong cách Hoa Hạ. Dân chúng toàn thành hết sức nhiệt tình với đoàn sứ thần, thậm chí người lớn tuổi xúc động rơi nước mắt, nhìn xe quỳ lạy, tranh nhau ném hoa quả, niềm vui tươi sáng và thuần khiết ấy đã khiến Lý Duệ cảm động.

Y thay mặt Thiên tử đọc chiếu chỉ, khen ngợi Hàn Nhung Thu, phong ông làm Kim Ngô Đại tướng quân, ban thưởng vàng bạc châu báu. Cả nhà Hàn thị quỳ xuống cảm tạ, kính cẩn nhận chiếu thư, tiếp đến là những buổi yến tiệc không ngớt.

Hàn Nhung Thu tiếp đãi Lý Duệ cực kỳ long trọng, còn triệu tập các hào tộc và thủ lĩnh bộ lạc của mười một châu tới, lần lượt báo cáo tình hình quân phòng và cư dân của các châu. Lý Duệ nghe rất kỹ, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của ông.

Các hào tộc đua nhau dâng lễ, gia chủ họ Triệu là Triệu Xa đích thân đến chào đón hoàng tử, đồng thời không quên giúp đỡ người tình cũ.

An phu nhân dẫn con gái đến tạ ơn Ngũ hoàng tử, vừa bày tỏ lòng biết ơn vừa muốn kết thân, bà không tiếc của cải dâng lên những kỳ trân dị bảo, khiến cả đại sảnh trầm trồ khen ngợi, cảm thán về sự giàu có của An gia.

Lý Duệ vốn nghĩ có thể trọng dụng An gia, nhưng giờ đây đã chẳng còn cần thiết, chỉ nhìn lễ vật rồi qua quýt vài câu, thậm chí cũng không buồn liếc tiểu thư An Anh ăn mặc lộng lẫy lấy một lần.

An phu nhân tuy thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu, dù sao dung mạo con gái mình cũng không bằng Trắc phi của Ngũ hoàng tử. Bà ta không lãng phí cơ hội, chuyển sang tâng bốc Vân nương đang được các quý phụ vây quanh.

Vân nương sớm đã nghe danh tiếng của An phu nhân, hiểu rõ dụng ý của bà ta, mở lời châm chọc, “Phu nhân quá khen, Điện hạ vốn nhân từ, nào có chuyện thấy chết mà không cứu, tiện tay cứu lệnh ái chứ không có gì đặc biệt, không cần quá lời tạ ơn. An tiểu thư may mắn thoát nạn, hà tất gắng gượng ra ngoài giao du, nên tịnh dưỡng cho tốt mới phải.”

Một câu nói cực kỳ không khách khí, làm mất mặt đối phương tại chỗ, có vài quý phụ đã khẽ che miệng cười thầm.

Nhưng An phu nhân vốn quen phong ba bão táp, thản nhiên dẫn con gái lui về một góc, còn An Anh không có định lực bằng mẹ, mặt đỏ bừng xấu hổ, “Chúng ta về thôi mẹ.”

An phu nhân không đổi sắc mặt, vuốt nhẹ mái tóc con gái, “Có gì mà phải bực, chẳng qua nàng ta muốn độc chiếm Điện hạ, người có ý định ấy đâu chỉ mình mẹ, nhà nào chẳng có toan tính?”

Quả đúng thế thật, nhiều thế gia dẫn theo con gái khuê phòng đến là hy vọng được hoàng tử để ý, để gia tộc được nương nhờ phất lên.

An Anh ấm ức muốn khóc, “Nhưng tại sao nàng ấy chỉ đối xử với mẹ như vậy, con tuyệt đối chưa từng đắc tội với nàng.”

An phu nhân biết rõ việc này liên quan đến danh tiếng của mình, nhưng bà ta phóng túng nhiều năm, từ lâu đã không bận tâm đến lời của người khác, “Không liên quan tới con, Điện hạ không để ý thì thôi, mẹ sẽ tìm cho con một lang quân tốt khác, con nghĩ sao về Lục Cửu lang?”

An Anh im lặng, dù cô được đội thương buôn đưa về nhưng lại bị mọi người lạnh nhạt coi thường, như một con kiến nhỏ bé, chẳng thể nào sánh nổi với Hàn Thất tiểu thư. Trong thời gian đó cô cũng đã tìm cách cảm tạ Lục Cửu lang, nhưng hắn không hề rời khỏi Hàn Thất tiểu thư và đồng đội, chẳng hề để ý đến mình, nghĩ lại càng thêm chua xót, “Vô ích thôi, chắc anh ta vẫn còn ghi hận chuyện năm xưa–”

An phu nhân vốn chẳng để mắt tới người này, chỉ coi hắn là đồ chơi của Hàn Thất tiểu thư, nhưng từ khi nhận được tin từ nhà họ Triệu, lại thấy Lục Cửu lang lần này trở về danh tiếng lừng lẫy thì nảy sinh ý định.

Tên kia xuất thân thấp kém, ở quân đội lâu năm nào biết đến cảnh phù hoa sa đọa, nhân lúc thân phận hắn chưa rõ ràng thì cho hắn chút ngon ngọt, một khi dụ dỗ hắn trở thành con rể, có Hàn gia làm chỗ dựa thì còn gì phải lo?

An phu nhân tự tin nói, “Sợ gì chứ, hiện giờ nó đã cứu con, mẹ sẽ tặng một phần lễ trọng, mời nó tham gia vài buổi tiệc giao lưu của thế gia, hai đứa qua lại nhiều lần, chẳng phải sẽ lại quen thân hay sao?”

An Anh buồn bã nói, “Mẹ từng muốn biến anh ta thành… loại người đó, làm gì có chuyện anh ta quên được mối nhục xưa.”

An phu nhân khẽ cười, “Đứa con ngốc, con nào hiểu được sức mạnh của đồng tiền, chỉ cần sử dụng đúng cách thì dù oán hận lớn đến đâu cũng có thể xóa sạch, ai lại đi gây thù với tiền bạc chứ.”

Rồi bà không nói thêm với con gái, chỉ liếc mắt đưa tình với người tình cũ Triệu Xa.

***

Kế sách của An phu nhân có khéo đấy, nhưng nay Lục Cửu lang đã nổi danh, đâu chỉ có mình bà ta để mắt đến hắn.

Liên tiếp mấy ngày có không ít người nhắc tới Lục Cửu lang trước mặt Hàn Nhung Thu, lời lẽ hàm ý muốn ông dẫn Lục Cửu lang đến dự yến tiệc. Hàn Nhung Thu chỉ mập mờ đáp lại, thấy Bùi Hựu Tĩnh tới thì đích thân dẫn ông ta ra mắt Ngũ hoàng tử.

Nhuệ Kim quân lập nhiều chiến công hiển hách, lần này Bùi Hựu Tĩnh được phong làm Trưởng sứ, Lý Duệ cùng ông đàm luận một hồi, cũng bắt đầu có cái nhìn khác về Bùi gia.

Bùi Hựu Tĩnh cũng không vội vàng kết giao mà lui xuống đúng lúc, cùng Hàn Nhung Thu ôn chuyện, bất đắc dĩ nói, “Hành Ngạn đã lớn nhưng vẫn ngây ngô, chẳng biết sao lại đắc tội với quý nhân.”

Hàn Nhung Thu an ủi, “Ta thấy cháu nó tiến bộ nhiều lắm, trên chiến trường cũng dũng cảm, có vài phần giống ông rồi.”

Bùi Hựu Tĩnh không muốn nhắc nhiều, chuyển đề tài, “Trận này con bé nhà ông có công lao lớn, nghe nói bị thương không nhẹ, giờ thế nào rồi?”

Hàn Nhung Thu hiện vẻ lo lắng, “Thương thế quả thật rất nặng, Cố thái y và danh y trong thành đều bảo phổi bị tổn thương, khó hồi phục, có lẽ sau này đi lại sẽ phải thở dốc.”

Bùi Hựu Tĩnh giật mình, ánh mắt thay đổi, “Nếu bị thương đến mức ấy thì thật đáng tiếc.”

Hàn Nhung Thu thở dài, “Chiêu Văn cũng bị thương trên chiến trường, suy sụp một thời gian dài. Ý trời đã vậy, ta biết làm sao được.”

Bùi Hựu Tĩnh suy nghĩ một lát, ngoài miệng khuyên nhủ, “Con bé còn sống là đã có phúc lắm rồi, hy vọng điều dưỡng sẽ dần dần khá hơn.”

Hàn Nhung Thu đổi lời, cười nói, “Kể ra phải khen ngợi Lục Cửu lang, hắn dám đột nhập vào quân Phồn ép vương tử Thổ Phồn thả người, dũng khí và mưu trí thực đáng kinh ngạc.”

Bùi Hựu Tĩnh vốn không tin lời đồn ấy, lạnh nhạt nói, “Có lẽ hắn thật sự là thiên tài trời sinh, Thất a đầu bị thương đúng lúc cho hắn cơ hội trổ tài, cũng coi như gặp thời.”

Hàn Nhung Thu nghe ra ẩn ý, cười không nổi, “Chẳng lẽ ta nói dối? Chuyện này thực sự là do cậu ta làm.”

Bùi Hựu Tĩnh chế nhạo, “Ông đã có lòng đề bạt thì dĩ nhiên hắn sẽ có thành tựu phi phàm, hiện giờ ai cũng khen hắn thần kỳ, ngay cả Điện hạ cũng để mắt đến, khiến Hành Ngạn bị lu mờ. Nhưng ông yên tâm, ta tuyệt đối không để ý.”

Hàn Nhung Thu toan nói thêm thì Triệu Xa đã bước tới.

Triệu Xa vẫn luôn theo sát Lý Duệ, tới lúc này mới có thời gian, nghe được câu cuối cùng bèn cười nói, “Để ý chuyện gì? Có phải là Quốc chủ Cao Xương muốn kết thân, Bùi gia lại sắp cưới thêm một vị công chúa không?”

Bùi Hựu Tĩnh hơi không vui, bực bội đáp, “Chuyện còn chưa có gì, đừng nghe ngoài kia nói bừa.”

Hàn Nhung Thu và Triệu Xa cùng bật cười.

Đương nhiên đó không phải là chuyện vô căn cứ, quân Hà Tây liên tục thắng trận, thanh thế của nhà họ Bùi tăng cao, Quốc chủ Cao Xương thực sự có ý định gả thêm một cô công chúa nữa. Nhưng Bùi Hựu Tĩnh từng nếm trải cay đắng, nào muốn con trai đi vào vết xe đổ.

Bùi Hựu Tĩnh cũng biết không thể che giấu, tự giễu nói, “Con trai ông nhiều nên thế nào cũng được, ta chỉ có độc nhất một đứa, không thể không thận trọng.”

Triệu Xa cũng đắc ý, khiêm tốn đáp, “Con trai nhiều cũng phiền lắm, tranh giành chẳng yên, vẫn là Hàn gia dạy dỗ tốt, thế hệ sau lại thêm một mãnh tướng rồi.”

Hàn Nhung Thu húng hắng một tiếng, lời nói úp mở, “Ý ông là Lục Cửu lang? Tuy hắn ở trong Xích Hỏa quân nhưng không tính là người của Hàn gia.”

Bùi, Triệu đều là những kẻ khôn ngoan, lập tức hiểu ra. Lục Cửu lang danh tiếng lừng lẫy khắp năm quân mà Hàn Nhung Thu vẫn không chịu nhận hắn là người nhà, xem ra căn bản không có ý định cho hắn nhận tổ quy tông.

Trong lòng Triệu Xa có tính toán, dò hỏi, “Dù gì lần này hắn cũng đã lập đại công, định thưởng thế nào?”

Hàn Nhung Thu chỉ mỉm cười không đáp.

Bùi Hựu Tĩnh nhận ra Triệu Xa có ý đồ riêng, cố tình đùa, “Loanh quanh cũng chỉ là thăng chức, ban nhà cửa, thưởng thêm chút vàng bạc, còn có thể thế nào?”

Triệu Xa chỉ chờ đúng câu này, chậm rãi nói, “Thế thì tầm thường quá, chẳng bằng sắp xếp cho hắn một mối hôn sự, có gia đình sự nghiệp rồi, người cũng sẽ vững vàng hơn.”

Bùi Hựu Tĩnh thuận nước đẩy thuyền, “Thân phận hắn bây giờ rất khó với tới thế gia, mà cưới thấp lại thực đáng tiếc, có nhà nào tốt không?”

Triệu Xa cũng là lão hồ ly, làm sao chịu nói hết ý, chỉ khéo léo chuyển lời, “Tất nhiên là phải xem ý của Hàn đại nhân đã, ít nhất cũng phải có gia cơ vững chắc, không thể để tiểu tử ấy chịu thiệt được.”

Bùi Hựu Tĩnh không nhịn được cười, cũng chẳng vạch trần.

Hàn Nhung Thu giữ nét mặt bình tĩnh, khó nhìn ra manh mối, “Nói những chuyện này còn sớm lắm, thanh niên trai tráng còn cả tương lai phía trước, không cần vội.”