Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 59: Thăm dò trong phủ



Hàn Nhung Thu làm tròn bổn phận của một bề tôi, nhất mực cung kính với Lý Duệ, thỉnh an hằng ngày, mở tiệc thường xuyên, hễ có lời gì thì đều tận tình tuân thủ. Nhưng việc tiếp đãi liên miên rất tốn sức, dù thân thể Hàn Nhung Thu cường tráng tới đâu, một sáng nọ thức dậy cũng cảm thấy đầu óc mơ màng, trên trán nhức nhối.

Hàn phu nhân ân cần xoa bóp trán và cổ vai gáy cho ông, khuyên ông hãy tạm thời nghỉ ngơi.

Nhưng Hàn Nhung Thu vẫn bộn bề nhiều việc, nhắm mắt lại mệt mỏi khôn nguôi, lẩm bẩm nói, “Mấy năm gần đây Hà Tây mới được yên ổn, nhiều việc chưa đâu vào đâu, làm sao có thể nghỉ ngơi.”

Hàn phu nhân hiểu nỗi lo của ông, “Cho dù mình công bằng tới đâu cũng sẽ có người không hài lòng, chớ để tâm quá.”

Hàn Nhung Thu chỉ nói, “Sắp tới mình nhớ khuyên nhủ chị gái nhiều vào, anh rể mất đi con trưởng, ắt hẳn rất khó chịu.”

Hàn phu nhân cười lạnh, “Tôi biết Phương Cảnh oán trách nhà ta, ông ấy cho rằng Thất a đầu không đáng sống sót, nhưng ông ấy đã ở trên chiến trường bao nhiêu năm, chẳng lẽ không hiểu mọi chuyện đều do số mệnh? Chẳng ai nợ nần gì ông ấy cả.”

Hàn Nhung Thu cũng bất đắc dĩ, “Mình nói không sai, nhưng anh rể đặt rất nhiều kỳ vọng vào Phương Nghị, chỉ sợ đau lòng rồi đâm ra suy nghĩ lệch lạc.”

Hàn phu nhân nén giận, “Tôi sẽ an ủi, mình đừng lo lắng quá.”

Hàn Nhung Thu thở dài, “Chiến sự liên miên đã lấy đi bao nhiêu người con trai ưu tú. Các tộc, các bộ đều cần vỗ về, tiễn hoàng tử đi lại phải chiêu binh, tới khi nào mới thực sự thái bình đây.”

Từ xưa đến nay ông luôn mang trong mình hùng tâm tráng chí, chưa bao giờ nản lòng, đây là lần đầu tiên ông tỏ vẻ mệt nhọc như thế, Hàn phu nhân cảm thấy bất ngờ, bèn an ủi, “Chiến sự phiền nhiễu vẫn tốt hơn là chịu cảnh bị người Phồn áp bức, các con cũng đã bắt đầu chia sẻ gánh nặng với mình, rồi sẽ có ngày thái bình.”

Được vợ săn sóc nghỉ ngơi nửa ngày, Hàn Nhung Thu đã vơi bớt mệt mỏi, vẫn là vị Tiết độ sứ đầy chí khí của Hà Tây, ông lấy lại tinh thần xử lý công việc một cách nhanh gọn, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cho gọi Lục Cửu lang đến.

Lục Cửu lang đang dưỡng thương tại trạm quân dịch trong thành, bởi còn trẻ nên hồi phục rất nhanh, thương thế đã tốt lên tám phần, dù chưa quay về doanh trại nhưng chiến tích của hắn đã lan truyền khắp quân doanh, đủ để trở thành truyền kỳ.

Hàn Nhung Thu nhìn hắn, lấy làm hài lòng, “Lục Cửu lang, lần này công lao của cậu rất lớn, muốn được ban thưởng gì không?”

Ánh mắt Lục Cửu lang chợt lóe lên, hắn im lặng một lúc.

Hàn Nhung Thu tưởng hắn do dự, ôn tồn khích lệ, “Muốn gì cứ việc nói, đừng ngại.”

Lục Cửu lang bất thình lình lên tiếng, “Hàn Thất tướng quân.”

Hàn Nhung Thu sửng sốt.

Lục Cửu lang tiếp lời một cách tự nhiên, “Hàn Thất tướng quân thế nào rồi?”

Hàn Nhung Thu thả lỏng, khẽ thở dài, “Cậu cũng biết thái y nói thế nào rồi đấy, tình trạng của nó cần phải điều dưỡng lâu dài.”

Lục Cửu lang ngừng một lúc, đoạn thăm dò, “Nếu tướng quân trở về doanh trại, thuộc hạ nguyện làm phó tướng.”

Vết thương của con gái ông chưa chắc đã cho phép nó quay về quân ngũ, Hàn Nhung Thu không tỏ ý kiến, “Phó tướng thì hơi thấp, sau này có thể làm chủ tướng, Hàn tiểu tướng quân cũng rất tán thưởng cậu, sẵn sàng trọng dụng cậu.”

Xích Hỏa quân đã mất đi hai vạn người, sức chiến đấu giảm sút đáng kể, trong thời gian ngắn ắt hẳn không thể xuất chiến, nếu ở lại sẽ khó thăng chức so với việc chuyển sang Thanh Mộc quân, đi theo Hàn Tiểu tướng quân thực sự là con đường rộng mở.

Nhưng Lục Cửu lang lại đáp, “Thuộc hạ nhập ngũ ở Xích Hỏa quân, cảm thấy thân thuộc, không muốn chuyển sang doanh khác, mong đại nhân chấp thuận.”

Hàn Nhung Thu không đáp mà hỏi ngược, “Hồi trước trong đại hội tỉ võ cậu từng công khai thách đấu Hàn Thất tướng quân, chứng tỏ có oán trách nó, vậy tại sao ở Độc Sơn Hải lại trái lệnh quay về, còn liều mạng xâm nhập quân địch để cứu nó?”

Đồng đội cũng đã hỏi những câu hỏi ấy nhiều lần, Lục Cửu lang đều không trả lời, lúc này định bịa đại một lý do, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hàn Nhung Thu, hắn chẳng thể cất tiếng thành lời, lúc lâu sau mới thốt ra, “Nghĩ đến thì làm, chẳng có lý do gì cả.”

Hàn Nhung Thu cũng không truy hỏi, đổi lời, “Điện hạ có ấn tượng rất tốt về cậu, muốn triệu cậu tới bầu bạn.”

Lục Cửu lang khựng người, “Đa tạ Điện hạ ưu ái, nhưng thương thế của thuộc hạ chưa lành, có chỗ bất tiện, xin đại nhân từ chối khéo thay thuộc hạ.”

Sự ưu ái của hoàng tử là cơ hội mà người khác cầu còn chẳng được, dẫu có gãy chân cũng phải bò đến, vậy mà Lục Cửu lang lại thẳng thừng từ chối, ngược lại còn đưa ra yêu cầu, “Hàn Thất tướng quân bị thương nặng, nàng ấy đã nhiều lần có ơn với thuộc hạ, không biết thuộc hạ có thể đến thăm nàng ấy được không?”

Hàn Nhung Thu ngạc nhiên, chợt mỉm cười, ánh mắt từ bi thấu hiểu như thể đã biết rõ câu trả lời.

***

Hà Tây chịu ảnh hưởng từ phong tục người Hồ, không câu nệ lễ tiết nam nữ, cho nên dù Lục Cửu lang là người ngoài, nếu đã có lệnh cũng có thể bước vào khuê phòng của Hàn tiểu thư.

Phòng của Hàn Minh Tranh được bài trí tao nhã, vật dụng tinh xảo, từ khay sừng tê giác, chân đèn ngọc, đến bức bình phong gỗ mài với họa tiết sơn thủy, ngay cả màn trướng cũng được dệt từ chỉ vàng. Nhưng cửa sổ khép kín, rèm dày rũ xuống, mùi thuốc ngột ngạt cứ quanh quẩn không tan.

Gần đây Hàn Minh Tranh cảm thấy vô cùng buồn chán, vì vết thương nên nàng chẳng thể làm được gì, suốt ngày chỉ biết uống canh bổ và thuốc bổ liên tục, còn phải thoa dầu dưỡng và dầu thơm để chăm sóc tóc da, từ sáng đến tối bị các thị nữ chăm lo đủ thứ.

Lục Cửu lang đến cũng là lúc nàng vừa đắp mặt nạ xong, không khỏi có chút ngượng ngùng, nằm một chỗ cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi, “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

Các thị nữ hầu cạnh giường, Lục Cửu lang không tiện lại gần, đứng cách đó một trượng, “Đã đỡ nhiều rồi, còn tướng quân thì sao? Vẫn chưa thể cử động?”

Hàn Minh Tranh chưa bao giờ thấy hắn gọi mình là tướng quân, không khỏi ngạc nhiên, “Chắc còn cần một thời gian nữa, bảo là phải từ từ điều dưỡng.”

Nàng đã nằm trên giường nhiều ngày, cả người nhức mỏi khó chịu, nên khi gặp người ngoài thì vô thức gượng ngồi dậy, nhưng chưa gì thị nữ lập đã tức xúm lại ngăn cản.

Hàn Minh Tranh không động đậy nữa, đôi mày khẽ chau, lửa giận tích tụ trong lòng, “Thì cũng vậy thôi, có gì mà phải thăm hỏi, ngươi về đi.”

Lục Cửu lang lại nói, “Bên ngoài trời nắng đẹp, hay là ra sân ngồi một lát?”

Hàn Minh Tranh bất lực, “Ta còn chẳng xuống nổi giường.”

Lục Cửu lang không nói thêm, kéo một chiếc ghế bằng da ra sân rồi quay vào phòng, mặc kệ tiếng la hét của các thị nữ, hắn bế Hàn Minh Tranh cùng chăn gấm đi ra ngoài đặt lên ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Các thị nữ không ngờ chàng trai này lại tự ý hành động như vậy, vừa thất kinh vừa giận dữ, bọn họ muốn ngăn cũng không ngăn được, lập tức trở nên bối rối.

Hàn Minh Tranh cũng bất ngờ, ngay sau đó, một luồng sáng rực rỡ chiếu rọi khiến nàng phải khép mắt. Ánh nắng ấm áp ôm trọn cơ thể nàng, từng cơn gió nhè nhẹ vuốt ve mái tóc, lướt qua gương mặt, xua tan sự ngột ngạt, mang đến cảm giác thư thái đã lâu không cảm nhận được.

Lục Cửu lang bình thản như không, thậm chí còn lên tiếng chỉ huy, “Ta phụng lệnh của Hàn đại nhân đến đây, có việc quân cơ cần bàn với tướng quân, người khác không được nghe lén, các ngươi lui xuống chờ lệnh.”

Các thị nữ bị dọa sợ, lúng túng không biết có nên tuân lời hay không.

Hàn Minh Tranh mở mắt, nhẹ nhàng nói, “Đặt trà và điểm tâm xuống rồi lui ra nghỉ ngơi đi.”

Thị nữ vừa rời đi, nàng không nhịn được mỉm cười, “Quả nhiên là Lục Cửu, nói dối trôi chảy quá nhỉ, ai cũng bị ngươi dọa sợ.”

Ánh nắng vàng vương lên mái tóc đen óng ả, soi lên hai má đỏ hây hây. Trong tấm chăn gấm, trông nàng vừa uể oải vừa mềm mại.

Lục Cửu lang lặng lẽ ngắm nhìn, “Thì sao, cũng tốt hơn là Hàn Thất tướng quân oai phong lẫm liệt trên chiến trường mà về nhà lại bị thị nữ quản thúc đến nỗi chẳng thể cử động.”

Hàn Minh Tranh mặc hắn trêu chọc, cũng không để ý, “Đó là vì mẹ ta đã căn dặn, bọn họ không thể làm trái ý, chịu đựng chút là được.”

Những khi không cầm quân, tính tình nàng luôn rất dễ chịu. Sân viện yên tĩnh, tia nắng trong lành, ngay cả Lục Cửu lang thường ngang ngược cũng có vẻ trở nên đáng yêu hơn.

Nào ngờ hắn ta lại buông một câu đầy độc địa, “Nếu là mẹ ruột đã chẳng làm như vậy.”

Hàn Minh Tranh lười tranh cãi với hắn, “Nếu mẹ ruột của ta còn sống, ta nguyện ý để bà làm vậy.”

Lục Cửu lang hừ một tiếng, “Ta chưa bao giờ nghe lời mẹ, dù bà sống lại, ta cũng không thay đổi.”

Người này lúc tốt tính lúc lại vớ vẩn, chút u sầu thầm kín vừa nảy sinh trong nàng đều bị hắn thổi bay.

Lục Cửu lang nói với vẻ không chút áy náy, “Mẹ ta chiều ta, dù sai lầm gì cũng không trách mắng, luôn khen ta thông minh, còn nói ta sẽ trở thành người đứng trên vạn người. Ta nghe phát ngán, chỉ đến tìm bà mỗi khi cần tiền.”

Hàn Minh Tranh đanh mặt, “Bà ấy sinh ra ngươi, nuôi dưỡng ngươi, vậy mà ngươi lại coi thường bà.”

Lục Cửu lang không hề che giấu, “Bà ấy thực sự ngu ngốc, rõ ràng có thể sống sung túc nhờ vào nhan sắc nhưng lại một lòng lo cho ta, sẵn sàng hi sinh mọi thứ. Ai cần bà ấy làm vậy, ta cũng không muốn có một người mẹ là kỹ nữ.”

Nếu không phải cơ thể đang yếu, Hàn Minh Tranh rất muốn đánh hắn một trận.

Lục Cửu lang lại cúi đầu, giọng buồn bã, “Nhưng trên đời này chỉ có bà thương ta, dù khó khăn đến đâu cũng một mực bảo vệ ta.”

Cơn giận của Hàn Minh Tranh tan biến, nàng ngước nhìn bầu trời trong xanh, “Mẹ ta cũng thế, nếu không phải vì đưa ta rời khỏi Lương Châu, hẳn bà vẫn còn sống…”

Nàng vô thức bị cuốn theo dòng cảm xúc, vừa thốt ra thành lời thì lập tức nhận ra bản thân nói hớ, đoạn khép miệng nghiêng đầu đi.

Lục Cửu lang lúc này cũng rất thức thời, lặng lẽ đưa nàng một chén trà.

Hàn Minh Tranh kìm nén nỗi xót xa, nhận lấy chén trà nhấm nháp. Tuy đôi co mấy câu nhưng nhờ thế mà bầu không khí giữa hai người lại trở nên thoải mái hơn nhiều.

Lục Cửu lang nhẹ nhàng chuyển chủ đề, “Đói rồi, muốn ăn thịt nướng, tướng quân có mời cơm không?”

Câu nói của hắn khiến bụng dạ nàng bất chợt cồn cào. Hàn phu nhân chỉ ăn uống thanh đạm để dưỡng sinh, sau khi bị thương không cho nàng ăn đồ mặn, miệng nhạt nhẽo vô cùng, nàng kìm nén nói, “Tự ngươi ra ngoài ăn đi, tính vào sổ của ta, cách đây hai dặm có một tửu lầu không tệ, đầu bếp ở đó nướng dê ngon lắm.”

Lục Cửu lang nhìn nét mặt của nàng, cười trêu, “Đồ ăn bên ngoài có gì thú vị, chẳng lẽ trong phủ lại thiếu một con dê?”

Hàn Minh Tranh không vui, “Đương nhiên nhà bếp làm được, nhưng chẳng lẽ bắt ta ngồi nhìn ngươi ăn?”

Rõ ràng nàng đang cau có nhưng Lục Cửu lang chẳng sợ, “Không cần phải phiền nhà bếp, chỉ cần có bếp nướng và gia vị, ta có thể nướng ngay trong sân.”

Làm gì có ai cưỡng nổi mùi thơm của thịt nướng tươi ngon, nàng nghe thế lại càng tức hơn, định nói gì đó thì chợt một suy nghĩ vụt qua, lấy danh nghĩa tiếp đãi khách, nhân khi thị nữ không ở bên cạnh, ai có thể quản nàng ăn bao nhiêu đây?

Nàng vui vẻ ngẩng đầu lên, Lục Cửu lang mỉm cười không nói, đôi mắt dài hẹp hiện lên vẻ tinh ranh.