Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 62: Hỏa hoạn đèn lồng



Cứ vào mỗi dịp lễ Tết, nơi náo nhiệt nhất Hà Tây chắc chắn là Hàn phủ, xe ngựa qua lại nườm nượp, quan viên Sa Châu và các gia tộc lớn nhỏ đều lấy việc đến chúc mừng làm vinh dự.

Người nhà họ Hàn bận rộn từ tháng Chạp tới tận ngày mười lăm tháng Giêng, đến đêm Nguyên Tiêu, Hàn Nhung Thu đưa con trai cùng quan viên dự tiệc tại Bích Vân Lâu, Hàn phu nhân dẫn nữ quyến lên Phi Thiên Lâu ngắm đèn.

Hai lầu tọa lạc hai đầu phố đối diện, cách nhau trăm trượng, được trang hoàng lộng lẫy vô cùng. Từ mái nhà rũ xuống hàng chục dây đèn, đèn màu sáng rực, chuông bạc kêu leng keng trong gió như tiếng nhạc thiên đình, bên trong lầu y phục lụa là, kim ngọc rực rỡ, khiến hàng vạn dân chúng ngước lên ngắm nhìn.

Ba người con trai nhà họ Hàn đã có thê có thiếp, nữ quyến dẫn theo không ít con nhỏ và nô tỳ, lại thêm con gái con rể cùng vợ con quan lại đến thăm hỏi, dù Phi Thiên Lâu rộng lớn đến đâu cũng chật ních, tiếng nói cười ồn ào không ngớt.

Hàn Minh Tranh rất hiếm khi tham dự những dịp thế này, mấy năm trước chỉ dẫn nữ binh ra phố ngắm đèn, năm nay Hàn phu nhân nhất quyết không chịu, một hai đòi giữ con gái út dưới mí mắt mới yên tâm.

Hàn phu nhân ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh đặt một giỏ túi thơm, bà lần lượt nhận lễ rồi thưởng cho người khác. Sau khi bận rộn xong xuôi, bà rút khăn chấm mồ hôi trên trán, gọi con gái út lại ngồi gần, dặn thị nữ, “Kéo thêm một lò sưởi tới đây, xem lò sưởi cầm tay đã nguội chưa, Thất a đầu vẫn còn yếu lắm, ăn nhiều thứ ngán dễ đau bụng, mang đĩa bánh chiên xuống, đổi sang rau xào đi.”

Hàn Minh Tranh không nhịn được cười, “Mẹ này, con đâu còn là trẻ con nữa.”

Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài sau khi khỏi bệnh, được Hàn phu nhân chăm chút từ đầu đến chân, không cho mặc nam trang mà bà chọn cho nàng bộ váy màu đỏ tươi với hoa văn gợn sóng, búi tóc vấn mây gắn trâm phượng bay lộng lẫy, tai đeo khuyên vàng nạm bảo thạch, trang phục rực rỡ quý phái. Mái tóc xanh tự nhiên, vầng trán sáng tựa ngọc, lông mày đen như mực, nhan sắc rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn.

Hàn phu nhân hài lòng nhìn con gái, “Con lớn rồi, phải chưng diện thế này mới giống mẹ con ngày trước, năm ấy mẹ cũng ở Phi Thiên Lâu này nhìn, mẹ con hóa thân làm Quan Âm trong cuộc diễu hành, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần, biết bao người trầm trồ khen ngợi.”

Hàn Minh Tranh nghe chuyện cũ của mẹ mình thì không khỏi say mê, ngay cả tòa lầu cũng dường như khác đi.

Trên đường phố tiếng người huyên náo, đèn đuốc sáng rực, các thương nhân luôn tay luôn chân, người Hồ ra sức biểu diễn, nơi nơi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, ai nấy đều ngóng chờ cuộc diễu hành đèn lồng bắt đầu.

Phi Thiên Lâu cao hơn mười trượng, lộng lẫy rực rỡ, thu hút vô số dân chúng tụ tập bên dưới, chỉ trỏ bàn tán về các nữ quyến bên cửa sổ.

Một người đàn ông to lớn trong đám đông hét lên, “Cửu lang nhìn xem, đó có phải là tướng quân không?”

Không cần Thạch Đầu nhắc, Lục Cửu lang đã sớm nhìn thấy, ánh mắt dán chặt vào bóng hình đỏ thẫm trên lầu.

Thạch Đầu ngẩn ngơ cảm thán, “Tướng quân đẹp quá, khác hẳn lúc ở trong quân.”

Nhiều người cũng bị thu hút bởi mỹ nhân áo đỏ, rì rầm đoán nàng là nữ quyến của phòng nào trong Hàn gia.

Thạch Đầu nghe thấy, miệng càng lúc càng ngoác rộng, không nhịn được hét lên, “Đó là tướng quân của bọn ta! Hàn Thất tướng quân! Xích Hoàng của Xích Hỏa quân!”

Dân chúng ồ lên không thể tin nổi.

Hàn Minh Tranh trên lầu nghe thấy tiếng ồn ào, liếc mắt nhìn xuống hai người bên dưới, đoạn mỉm cười rồi tiện tay lấy hai túi thơm trong giỏ ném xuống.

Đám đông bên dưới bùng nổ, tranh nhau giành giật, Thạch Đầu cao to vạm vỡ nên dễ dàng đẩy người ra, Lục Cửu lang thân hình cao lớn, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, đám đông phát ra tiếng xuýt xoa tiếc nuối.

Thạch Đầu mở túi thơm, bên trong là một đĩnh vàng nhỏ, hắn cười tít mắt, “Bảo sao Cửu lang muốn đến đây, quả nhiên gặp vận may.”

Hàn phu nhân thấy hành động ấy của con gái, để tâm hỏi, “Cậu trai nhận túi thơm kia là ai vậy?”

Hàn Minh Tranh quay đầu về, lơ đãng trả lời, “Cậu ta chính là Lục Cửu lang.”

Đây là lần đầu Hàn phu nhân thấy hắn, trước kia bà rất ghét người này, về sau nghe nói hắn đã cứu con gái mới nguôi giận đôi phần, cẩn thận quan sát rồi lắc đầu, “Tướng tá quá nổi bật, không phải dạng khiến nhà vợ yên tâm.”

Hàn Minh Tranh mỉm cười, người như Lục Cửu lang e rằng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Hàn phu nhân hừ nhẹ, “Cha con nói tiểu tử này-”

“Cô ơi! Cháu muốn xuống dưới xem đèn!” Ninh Tê chạy ào tới cắt ngang câu nói, lao thẳng vào lòng Hàn Minh Tranh.

Ninh Tê còn nhỏ, đang ở tuổi hiếu động, mỗi lần Hàn Minh Tranh về nhà đều thích đùa giỡn, hay dẫn ra ngoài chơi nên cậu nhóc rất quấn quýt nàng, nay thấy phố xá đầy thứ thú vị thì nằng nặc đòi xuống lầu chơi.

Hàn phu nhân tất nhiên không cho, “Cô cháu mới khỏi bệnh, không được làm phiền cô. Ngoài kia chen chúc sao có thể tự tiện đi lại, trẻ con không cẩn thận là bị bắt cóc đấy.”

Ninh Tê nào chịu nghe, nắm lấy vạt áo đỏ của Hàn Minh Tranh làm nũng.

Nếu là ngày trước Hàn Minh Tranh chắc chắn sẽ chiều cậu bé ngay, nhưng giờ nàng chỉ mới cử động nhẹ đã thấy ngực đau nhói, hít thở khó khăn, đành dỗ dành vài câu rồi để nhũ mẫu bế Ninh Tê đi. Nàng đã cố gắng hết sức mà bệnh phổi vẫn dai dẳng không khỏi, tâm tình chán chường song vẫn gắng gượng không biểu lộ ra, giờ lại bị sự thất vọng của Ninh Tê khơi lên, nàng càng thêm u sầu.

Tiếng ồn ào dưới lầu chợt trở nên huyên náo hơn, đám đông reo hò, cuộc diễu hành đèn lồng cuối cùng cũng bắt đầu.

Cửa lớn của Phi Thiên Lâu hướng ra phố lần lượt mở toang, để lộ những lan can gỗ, các nữ quyến không ngại khí lạnh đi ra, dựa vào lan can nghiêng người ngắm nhìn.

***

Tết Nguyên Tiêu bao người chen chúc như trẩy hội, náo nhiệt hơn hẳn mọi năm, âu cũng vì bây giờ người dân trong thành đã đông hơn trước. Những bộ tộc Hồi Hột đầu hàng được phân chia thu xếp, nhân dịp hội lớn đổ vào thành vui chơi, thậm chí có người nhanh trí bán buôn hòng nhân cơ hội kiếm một khoản lớn.

Thạch Đầu hớn hở giành được hai chén há cảo, không cẩn thận va phải một đại hán Hồi Hột, làm đổ lên người đối phương.

Đại hán tức tối muốn gây sự, nhưng đồng bọn kéo lại nói vài câu, đại hán mới trợn mắt đẩy xe rời đi.

Thạch Đầu tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng nói với Lục Cửu lang, “May không xảy ra chuyện.”

Lục Cửu lang hiểu tiếng Hồi Hột, nghe rõ ràng, “Chúng bận kiếm tiền, không có thời gian gây rối.”

Thạch Đầu chợt tỉnh ngộ, nhìn thấy xe đẩy chất đầy hàng, một ống pháo hoa lăn xuống, nói, “Cả dãy này toàn người Hồi Hột bán pháo hoa.”

Lục Cửu lang cũng không để tâm, có vài kẻ ngu ngốc không biết nghe tin từ đâu mà tưởng vụ làm ăn này sẽ có lãi lớn, chỉ sợ đến cái khố cũng bị cầm mất.

Đúng lúc này một đoàn diễu hành rực rỡ xuất hiện trên phố, theo tiếng trống rầm rộ từ từ tiến đến. Người dân reo hò, tiếng hoan hô như thủy triều dâng, đây là thời khắc huy hoàng nhất của tết Nguyên Tiêu và cũng là sân khấu thi tài của những nghệ nhân tài ba.

Một con rồng lớn kết từ lụa xoay vòng quanh, mắt hừng hực khí thế, bay lượn giữa mây lành; tiếp theo là một tòa thất bảo Phật các lộng lẫy, màu sắc rực rỡ, sáng chói lấp lánh; bên dưới là hai hàng tiên sứ cầm cờ đèn bước đi trên cà kheo, phía sau là xe báu chở Quan Âm và Long Nữ, lực sĩ khiêng cá chép vàng và đài sen khổng lồ, ngựa trời oai phong kéo trống quân, còn có ba vị tiên Phúc, Lộc, Thọ tươi cười rạng rỡ.

Những chiếc đèn lồng lớn lấp lánh ánh sáng, sinh động như thật, khiến người xem nhìn không dứt mắt.

Mỗi chiếc đèn lồng lớn đi qua đều khiến đám đông không ngừng trầm trồ, tiếng cười nói sôi động đinh tai.

Đứng từ trên Phong Thiên Lâu nhìn xuống, cảnh tượng càng thêm rõ ràng, nữ quyến chen chúc bên lan can, trẻ con reo hò không ngớt, Ninh Tê cũng quên mất nỗi buồn, phấn khích quẫy đạp trong lòng nhũ mẫu, muốn chạm vào râu rồng đang vươn cao giữa không trung.

Muôn người sôi sục, toàn thành cười vang, duy chỉ có Hàn Minh Tranh không chút vui vẻ, lòng ngổn ngang buồn bã.

Khi thất bảo Phật các di chuyển đến trước Phong Thiên Lâu, đỉnh tháp sáng rực đứng ngang lan can, các nữ quyến đang tán dương thì đỉnh tháp bỗng phát sáng rực rỡ, rồi *bùm* một tiếng nổ lớn, vô số tia lửa bạc bắn ra tứ phía, tiếng cười của mọi người thoáng chốc biến thành tiếng kêu la hốt hoảng, thậm chí có người bị pháo hoa bắn trúng, ngã nhào từ lan can xuống dưới.

Lửa bạc bắn trúng những chiếc đèn lồng lớn bên cạnh, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên khiến các tiên sứ đi trên cà kheo hoảng loạn, cờ đèn trên tay rơi xuống, chẳng may đốt cháy chiếc xe bán pháo hoa gần đấy. Người Hồi Hột đứng cạnh xe hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì xe pháo đã bén lửa, pháo hoa nổ bùm bắn lên, có cái bắn vào đám đông, có cái vọt lên bầu trời, khiến tình cảnh càng thêm nhốn nháo.

Hàn Minh Tranh thấy Phật các sáng rực bất ngờ thì đã sinh nghi, lập tức đóng sập cửa sổ, che chắn cho Hàn phu nhân, nhưng pháo hoa nổ quá đột ngột, chấn động làm vỡ cả khung cửa, khói thuốc lan vào trong lầu lẫn với tiếng la hét kinh hoàng bốn phía, trong lầu trở nên hỗn loạn.

Hàn Minh Tranh đỡ lấy Hàn phu nhân, giao cho người hầu khỏe mạnh, “Đưa mẹ ta xuống dưới!”

Hàn phu nhân cố gắng giữ bình tĩnh, dặn dò thị nữ, “Đừng loạn, tụi nhỏ quan trọng hơn, bảo nhũ mẫu bế chúng xuống lầu.”

Thất bảo Phật các bùng cháy dữ dội giữa phố như một ngọn đuốc khổng lồ, liên tục có pháo hoa bắn vào Phong Thiên Lâu nổ vang, tuy tiếng nổ dữ dội nhưng chưa đến mức gây chết người. Nếu là binh sĩ kỷ luật nghiêm minh thì chỉ cần hô một tiếng là yên ngay, nhưng những nữ quyến trong lầu chưa từng gặp phải cảnh tượng kinh hoàng này, nhất thời hoảng loạn nháo nhào cả lên, hoàn toàn mất hết lý trí.

Hàn Minh Tranh đưa Hàn phu nhân xuống cầu thang rồi ôm lấy vài đứa trẻ gần đó, quát người hầu dìu phụ nữ và trẻ em lần lượt xuống dưới.

Lửa xẹt qua xẹt lại trong lầu, khói đặc làm mắt cay xè, Tống Hân Nhi bị khói xông đến buồn nôn, lại cuống cuồng tìm con, đang lúc căng thẳng sợ hãi, bỗng có một bàn tay giữ lấy nàng.

Tống Hân Nhi ngẩng đầu lên, thấy Hàn Minh Tranh, nước mắt lập tức trào ra, “Ninh Tê… Không thấy Ninh Tê đâu…”

Hàn Minh Tranh an ủi vài câu, bảo người hầu dìu chị dâu xuống dưới, còn mình cố nén cơn đau ở phổi tìm kiếm trong làn khói mờ. Nàng vốn tinh mắt, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng nhỏ bé bên ngoài lan can, tức thì cả người lạnh toát.

Hóa ra nhũ mẫu bế Ninh Tê bị lửa bạc bắn trúng, trong cơn hoảng loạn ngã từ trên lầu xuống, may mắn Ninh Tê không bị kéo theo, gắng gượng bám vào lan can, nhưng trong lầu hỗn loạn chẳng một ai chú ý.

Đứa nhỏ khóc thét một hồi, vừa sợ vừa mệt, đột nhiên bên cạnh lại thêm một đợt pháo hoa nổ tung, nó không giữ được nữa, trượt xuống mái hiên, mắt thấy sắp ngã thành đống thịt nát thì một bóng đỏ lao ra.

Thất bảo Phật các phát nổ, khói lửa bay loạn khắp trời, một dãy đèn khổng lồ nối liền nhau bốc cháy, thêm xe pháo hoa của người Hồi Hột khiến cả con phố rơi vào hỗn loạn, dân chúng kinh hoàng sợ hãi, tiếng gọi con, gọi vợ vang lên không ngớt, lộn xộn vô cùng.

May thay phía sau đoàn xe diễu hành có một xe chở nước, bọn họ vội vã đến cứu hỏa, tuần vệ cũng thổi còi báo động, tập hợp nhân lực từ nhiều nơi đến trợ giúp.

Thạch Đầu thấy trong Phi Thiên Lâu khói bốc mù mịt, liên tục có tia lửa bạc bắn vào, thấp thoáng nghe thấy tiếng la hét của các nữ quyến thì không khỏi lo lắng, “Hình như có người rơi xuống, chẳng biết tướng quân có sao không?”

Lục Cửu lang biết Hàn Minh Tranh là người bình tĩnh, tuyệt đối sẽ không hốt hoảng chỉ vì một sự cố nhỏ, nhưng hắn vẫn không kìm được mà ngước lên nhìn.

Thạch Đầu vừa nhìn đã líu lưỡi, “Trời ơi, sao lại có đứa trẻ bám ngoài lan can thế kia, chẳng ai ôm nó, chắc không phải sắp rơi–”

Trời cao bất ngờ sáng rực, Thạch Đầu chưa kịp dứt lời, một bóng đỏ lao ra khỏi lan can, chộp lấy đứa trẻ đang rơi xuống.

Phi Thiên Lâu treo đầy đèn tựa như một tòa thiên cung cao vời vợi khó với, giữa khung cảnh lộng lẫy ấy có một bóng dáng nhỏ nhoi lơ lửng, một tay bám vào mép mái nhà, tay còn lại ôm chặt đứa trẻ, gió đêm thổi qua làm tà váy tung bay, trông như đuôi phượng hoàng nhẹ nhàng đong đưa, tựa hồ sẽ theo gió bay đi.

Thạch Đầu trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, “Trời đất ơi! Đó là tướng quân!”

Lục Cửu lang không kịp nói một lời, hắn tức tốc phóng nhanh ra ngoài.

Ở đằng xa cũng có một nhóm người lao ra từ Bích Vân Lâu, người dẫn đầu chính là Hàn Bình Sách, chàng đứng từ xa nhìn, gan mật như vỡ nát.

Hàn Minh Tranh cảm nhận rất rõ cảm giác kìm kẹp, dù nàng có đủ sức mạnh nhưng vết thương ở phổi như một lời nguyền rủa, mỗi lần lật người đều khiến nàng nghẹt thở, mồ hôi chảy ròng ròng, hoàn toàn không thể tự kéo người lên.

Hơi thở ngày càng khó khăn, trước mắt tối sầm, có thể ngất đi bất cứ lúc nào, thậm chí sắp không giữ nổi đứa trẻ. Dường như dưới lầu có người đang hô hoán, cũng có người hét lớn, nhưng nàng chẳng còn nghe thấy được gì, ngực đau như bị xé toạc, cổ họng tràn lên mùi máu tanh.

Hộ vệ lao đến song cũng bó tay, mép mái nhà cách lan can hơn một trượng, chỗ nàng đang bám vào cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận, người cứu trợ cũng sẽ bị rơi ngã.

Tống Hân Nhi đứng dưới lầu nhìn lên, khóc thét, “Ninh Tê! Ninh Tê của mẹ!”

Hàn phu nhân được vú già đỡ lấy, mặt mày tái nhợt, kinh hãi đặt tay lên ngực.

Hàn Bình Sách lao tới, giật lấy dây thừng dài từ tay hộ vệ, buộc lại rồi trèo qua lan can ra mép mái nhà, giọng khàn khàn, “Cố lên… chỉ một chút nữa thôi…”

Khóe miệng Hàn Minh Tranh sủi bọt máu, nàng dồn hết chút ý chí cuối cùng đẩy Ninh Tê về phía anh trai.

Đầu ngón tay của Hàn Bình Sách vừa kịp chạm vào vạt áo của con trai, dưới lầu bỗng vang lên tiếng la hét kinh hoàng, bóng dáng đỏ thẫm đã ngã từ trên cao xuống, như một con phượng hoàng gãy cánh rơi thẳng vào tim mọi người.

Đèn lồng treo lơ lửng giữa trời tựa những vì sao sáng rực, Hàn Minh Tranh không thể hít thở, lồng ngực đau đớn, nàng bất lực rơi xuống, chờ đợi cái chết ập đến. Ngay trong khoảnh khắc này, một sức mạnh cường đại lao tới, mạnh mẽ đón lấy nàng.

Đám đông gào thét ầm ĩ, một chàng trai không biết từ lúc nào đã trèo lên dây đèn rũ xuống từ mái nhà, bay vút lên chộp lấy bóng đỏ, dây đèn lắc lư vài lần trong không trung, chàng trai mượn lực trượt xuống, khi dây đèn không còn chịu nổi sức nặng bung ra thì hai người cũng đã gần tới mặt đất.

Lục Cửu lang bí quá hóa liều, chỉ cần một sơ suất nhỏ thì chính hắn cũng sẽ tan xương nát thịt, may mắn hắn đã đỡ được người, khi ngã xuống chỉ bị thương nhẹ ở vai và cánh tay, hắn gượng dậy nhìn cô gái trong lòng, vừa nhìn đã hoảng hốt.

Trâm cài trên tóc Hàn Minh Tranh rơi ra, váy đỏ như lông vũ hoa lệ xoè trên mặt đất, đẹp đến tuyệt vời, nhưng mặt nàng trắng bệch, môi tím ngắt, hơi thở đứt quãng.

Lục Cửu lang hoảng sợ ôm chặt nàng, thất thanh hét lớn, “Hàn Minh Tranh!”

Nàng đã mất đi ý thức, bị ôm chặt đột ngột khiến toàn thân co giật, phun ra một búng máu đen.