Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 63: Săn cảnh xuân



Trận hoả hoạn trong tết Nguyên Tiêu khiến toàn thành chấn động, dù đã nhiều ngày trôi qua nhưng dân chúng vẫn xôn xao.

Không ai dám chắc đám cháy bùng lên có phải là sự cố tình cờ hay không, bởi hiện trường quá hỗn loạn. May mắn đội cứu hỏa đến kịp thời, ngăn không cho lửa lan sang nhà dân. Vài nữ quyến nhà họ Hàn bị bỏng ngạt khói, một vú già ngã từ lầu cao xuống chết, nhiều dân chúng bị trẹo chân, nhưng không ai ngừng bàn tán sôi nổi.

Tuần vệ bắt giữ thợ làm đèn và thương nhân người Hồi Hột, nhưng vì thủ lĩnh bộ lạc đã can thiệp nên bọn họ được thả ra, lấy lý do là tai nạn. Thế là những lời bàn tán còn lại đều tập trung vào Hàn Thất tiểu thư.

Đêm Nguyên Tiêu, đông đảo người chứng kiến Hàn Thất tiểu thư ngã từ lầu xuống, thổ huyết, tình trạng nguy kịch, các danh y trong thành đều được mời đến Hàn phủ, ấy vậy mà không lâu sau, người ta lại thấy nàng cưỡi ngựa ra ngoài, dáng vẻ phóng khoáng như đã hồi phục. Vẻ đẹp và sự dũng cảm của nàng trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, như một con phượng hoàng tái sinh từ trong lửa, càng thêm phần kỳ bí.

An Anh lắng nghe hạ nhân hào hứng kể lại câu chuyện, thẫn thờ một hồi lâu, tới khi quản gia đến giục cô mới hoàn hồn, theo mẹ rời nhà.

Xe ngựa nhà họ An sang trọng rộng rãi, An phu nhân mặc trang phục săn bắn, nom tràn trề sinh lực, dù tối qua có bận rộn thế nào cũng không tỏ vẻ mệt mỏi. Bà lấy một lọ cao từ trong chiếc chén ngọc do thị nữ dâng lên, bôi lên thái dương để tỉnh táo, “Đầu xuân rồi, con nên ra ngoài đi dạo đó đây, đừng bận tâm đến ánh mắt của người ngoài. Hai lần Hàn Thất tiểu thư đều được cứu bởi nam binh, cả thành đàm luận, con xem nàng ấy có bận tâm đến những lời đồn đại đó không?”

An Anh im lặng.

An phu nhân lại an ủi, “Con lần đầu đi cùng đoàn thương buôn đã gặp nguy hiểm, mẹ biết con sợ, sau này không cần phải đi nữa. Chờ mẹ tìm cho con một tấm chồng thích hợp là con có thể sống vui vẻ qua ngày.”

An Anh đã thật sự rất sợ, sau khi được cứu về cô liên tục gặp ác mộng, nhưng khi nhắc đến việc từ bỏ, cô lại do dự, “Mẹ, vì sao Hàn Thất tiểu thư không tìm cho mình một người chồng mà lại ra chiến trường?”

An phu nhân cười, “Nàng ấy có khả năng làm tướng, chỉ huy mấy vạn binh lính thì sao phải kết hôn, sống lệ thuộc vào chồng, nắm quyền lực trong tay chẳng phải vui hơn làm một hiền thê sao? Nhưng người với người khác nhau, con không cần phải tranh giành như nàng ấy, mẹ sẽ lo liệu mọi việc cho con.”

An Anh sống trong nhung lụa từ nhỏ, mấy khi cần ganh tỵ với ai, nhưng gần đây cô lại cảm thấy ngưỡng mộ Xích Hoàng vô song đó. Người con gái ấy như luồng sáng chói loá tự nhiên, dù rơi vào tay kẻ địch cũng có người sẵn sàng hy sinh mạng sống để cứu, cô không khỏi hỏi, “Hàn Thất tiểu thư… thật sự là chị em với Lục Cửu lang ạ?”

An phu nhân nhìn sắc mặt con gái, “Hàn gia không thừa nhận thì tức là không phải, con vẫn còn nghĩ đến nó à?”

An Anh không dám nói ra, chỉ quay đầu đi chỗ khác.

An phu nhân thở dài, “Nó là đứa thù dai, nhận nhà xong cũng chẳng có lời nào tốt đẹp, mời tiệc cũng ngó lơ, Hàn gia không có ý định bàn chuyện hôn sự cho nó, chắc là có dự định khác, con đừng bận tâm nữa.”

An Anh rầu rĩ, bao suy nghĩ lẫn lộn chẳng biết tỏ bày cùng ai, cô nghiêng đầu ngắm cảnh xuân ngoài ô cửa.

***

Mùa đông ở Hà Tây kéo dài, xuân đến muộn, phải đợi rất lâu mới thấy gió lạnh dịu đi, băng trên sông bắt đầu tan. Sau những tháng ngày đóng cửa tránh rét, giờ đây các hào tộc lại rủ nhau ra ngoài săn bắn.

Xưa nay An phu nhân rất thích hưởng thụ mỗi khi ra ngoài, không thiếu lều trại lộng lẫy, thảm gấm mềm mại, bàn gỗ sơn đen, kèm theo cả những món ăn quý hiếm bày biện trên đĩa ngọc, thậm chí bà còn đưa theo cả nhạc công.

Người lớn tuổi uống rượu vui chơi, những người trẻ tuổi thì cưỡi ngựa vào rừng săn bắn. An Anh cùng vài cô bạn cưỡi ngựa chạy một quãng, cảm thấy tinh thần thoải mái hơn.

Quản gia nhà họ An là Đàn nô dẫn một nhóm nô bộc đi lùa thú, giúp chủ nhân săn bắn vài con thỏ rừng.

An Anh chưa thấy thỏa mãn, cô giương cung bắn trúng một con hươu rừng nhưng không đủ để kết liễu, con hươu mang theo mũi tên chạy xa, các quý nữ hét lớn thúc ngựa đuổi theo, phi nhanh vào rừng.

Đàn nô thấy mọi người càng lúc càng đi sâu vào rừng thì khuyên, “Tiểu thư, hộ vệ không theo kịp, chúng ta nên quay về thôi.”

An Anh quay đầu lại, đúng là chẳng thấy bóng dáng hộ vệ đâu, nhưng cô vừa gọi bạn bè dừng lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động trong bụi rậm xung quanh.

Các quý nữ sợ hãi nhìn quanh, trong rừng không còn dấu vết của hươu, thay vào đó xuất hiện rất nhiều sói xám.

Đàn nô lập tức kéo cương ngựa của chủ nhân quay đầu, “Có sói, mau chạy đi!”

Các quý nữ thấy đàn sói vây quanh, hoảng loạn thúc ngựa chạy trốn, một vài nô bộc thổi còi báo động hy vọng có thể gọi hộ vệ đến cứu.

Nhưng rừng núi quá sâu, hộ vệ bị bỏ lại quá xa, khó đến được kịp thời.

Đàn sói lao tới, đuổi theo con ngựa cuối cùng, cấu xé mông ngựa. Con ngựa đau đớn tung vó đá bay một con sói, nhưng nô bộc đang cưỡi trên lưng cũng bị hất ngã, gãy chân tại chỗ.

Nô bộc đó cũng là người nhà họ An, hắn cố nén cơn đau, thấy đàn sói áp sát thì sợ đến nỗi lông tơ dựng đứng, hoảng sợ hét to kêu cứu, nhưng các quý nữ chỉ lo chạy thoát thân, chẳng một ai ngoái đầu.

Chỉ có Đàn nô nhìn một cái, thấy vài con sói lao tới người kia, gã có cảm giác bi ai giả dối.

Nô bộc nọ run rẩy, đang ôm đầu chờ chết thì bỗng nghe thấy tiếng dây cung rung lên, một con sói tru tréo đầy đau đớn, nó bị mũi tên xuyên qua lưng bụng, ghim chặt xuống đất. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, lại trông thấy từng mũi tên liên tiếp bay tới, đàn sói lần lượt gục xuống, biết ngay rằng mình được cứu, mừng đến mức nước mắt giàn giụa. Đám sói còn lại thấy tình hình không ổn, hú một tiếng bỏ chạy.

Từ trong rừng xuất hiện một đôi nam nữ cưỡi ngựa, cô gái mặc nam trang, xinh đẹp mạnh mẽ; chàng trai cao lớn tuấn tú, bên yên ngựa treo xác cáo và chim trĩ.

Chàng trai xuống ngựa, kiểm tra con sói đã chết, “Vẫn là nàng thắng, một mũi tên bắn xuyên hai mắt.”

Cô gái kiểm tra thương tích của nô bộc, nhẹ nhàng ấn xuống, “Người này bị gãy chân, Lục Cửu, chặt hai cành cây đi.”

Đàn nô nhận ra người đến, lòng mừng húm, lập tức tiến tới hành lễ, giọng điệu ôn hòa, “Nô tài Đàn nô quản gia nhà họ An kính chào Hàn Thất tiểu thư.”

Cô gái chỉ chăm chăm xử lý vết thương mà không để ý, chỉ có chàng trai đang chặt cành cây quay đầu lại, phóng cái nhìn sắc lẻm.

***

Việc ngã từ Phi Thiên Lâu xuống như một phép màu đã giúp Hàn Minh Tranh ho ra những cục máu tụ trong phổi. Sau hai ngày sốt cao, nàng hoàn toàn bình phục một cách thần kỳ.

Giờ đây cơ thể nàng đã nhẹ nhàng như xưa, hô hấp không còn khó khăn, lại lần nữa cầm thương cưỡi ngựa khiến Lục Cửu lang khốn đốn, tâm trạng vô cùng thoải mái. Lục Cửu lang muốn nghỉ ngơi nên đề nghị ra ngoài săn bắn, không ngờ lại vô tình cứu được một người.

An phu nhân chẳng quan tâm đến sống chết của một nô bộc nhưng rất sẵn lòng kết giao với tiểu thư nhà họ Hàn, nhiệt tình mời hai người ở lại chơi.

Thấy Lục Cửu lang tỏ thái độ không mấy mặn mà, An phu nhân bỏ luôn ý định kết giao, chuyển sang tâng bốc Hàn Thất tiểu thư. Nữ quyến các nhà cười đùa vui vẻ, không để bầu không khí rơi vào cảnh ngượng ngùng. Hàn Minh Tranh ít khi qua lại với những tay buôn già dặn nên nhất thời chẳng thể thoát thân, lại thêm người ta liên tục mời rượu, chẳng mấy chốc mặt nàng đã đỏ bừng.

Đàn nô rót rượu cho nàng, khẽ nhắc nhở, “Rượu này hơi mạnh, Thất tiểu thư uống từ từ thôi.”

Ban đầu Hàn Minh Tranh không để ý, bấy giờ mới nhận ra người này có dung mạo không tầm thường, dáng vẻ ngoan hiền, động tác khéo léo, khác hẳn những nô bộc bình thường.

Đàn nô vốn là nô bộc được An phu nhân sủng ái, cũng một thời được yêu chiều. Nhưng bà chủ chưa bao giờ thiếu người mới, hắn bị thất sủng, tự biết phải tìm đường khác nên chủ động xin làm quản gia, sống ổn định hơn so với những nô bộc chỉ lo nịnh nọt. Nhưng hắn vẫn chỉ là một tên nô tài thấp kém, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chủ nhân khiển trách. Mãi đến khi tham gia đại hội tỉ võ, hắn trông thấy Lục Cửu lang.

Nô bộc trong An phủ không biết gì về xuất thân bí ẩn của Lục Cửu lang, chỉ biết hắn ta trốn thoát khỏi tay An phu nhân rồi lọt vào mắt của Hàn Thất tiểu thư, dù đánh bại chủ nhân trong đại hội tỉ võ vẫn được nhà họ Hàn đối xử đặc biệt. Giờ đây hắn ta nổi danh như cồn, đến cả An phu nhân cũng phải khéo léo lấy lòng. Nếu thật sự số phận có thể thay đổi chỉ vì ý nghĩ của một quý nữ, ai chẳng muốn trở thành Lục Cửu lang thứ hai?

An phu nhân thừa hiểu ý đồ của Đàn nô, thấy Hàn Thất tiểu thư nhìn hắn ta hai lần bèn cười nói, “Tên nô bộc này cũng khá lanh lợi, hầu rượu có được không?”

Hàn Minh Tranh ít giao tiếp nên không nhận ra ẩn ý trong câu nói, chỉ trả lời, “Được.”

Lục Cửu lang bỗng quẳng đôi đũa ngọc đi, buông lời châm chọc, “Ngồi đây toàn quý nhân mà hắn ta chỉ hầu hạ một mình tướng quân, hay là phu nhân cố tình sắp đặt?”

Thực ra An phu nhân cũng đang thử, dù gì Hàn Thất tiểu thư vẫn là tiểu thư khuê phòng, bà ta đâu dám tự ý tặng nam sủng. Không ngờ Lục Cửu lang lại thẳng thừng bóc mẽ khiến bà rơi vào tình huống khó xử, cười gượng đáp, “Nào có, Lục công tử nói đùa rồi.”

Lục Cửu lang nhất quyết không tha, “Phu nhân lâu nay có suy nghĩ khác người, miễn là đừng bày trò đưa tặng nam sủng thì coi như ta nói đùa.”

Tên này vừa nắm quyền đã láo toét vô lễ, An phu nhân giận tím mặt, song không tiện phát tác trên bàn tiệc.

Đàn nô biết mình đã gây ra rắc rối, cúi đầu lui ra.

Không khí trở nên căng thẳng, An Anh đỏ mặt nhưng trong lòng như vừa được khai sáng, “Lục công tử để tâm đến thế, lẽ nào là thích Hàn Thất tiểu thư?”

Cô không dám nhìn Lục Cửu lang, giọng nói cũng rất nhỏ, chỉ có Hàn Minh Tranh ngồi gần nghe thấy.

Hàn Minh Tranh ngạc nhiên, đoạn mỉm cười, “Làm gì có chuyện đó, hắn hay ăn nói lung tung, chỉ trách ta quản thuộc hạ không nghiêm.”

Tuy Hàn Minh Tranh trở về cùng An Anh nhưng vì hôn mê thường xuyên nên chưa tiếp xúc với cô lần nào. Bây giờ quan sát kỹ, thấy cô có dung mạo đáng yêu, dịu dàng ngây thơ, bảo sao năm ấy bị Lục Cửu lang lừa gạt.

An Anh thấy ánh mắt nàng dịu dàng, bỗng có thêm can đảm, hỏi ra thắc mắc bấy lâu, “Vì sao Hàn Thất tiểu thư không sợ chiến trường, phải chăng trời sinh đã dũng mãnh gan dạ?”

Hàn Minh Tranh hơi ngạc nhiên, chỉ đáp qua loa, “Nào có chuyện trời sinh dũng mãnh, ai mà chẳng sợ, chỉ là ta không muốn trốn tránh chiến đấu mà thôi.”

An Anh ngẩn ngơ.

Hàn Minh Tranh biết cô không hiểu, giải thích thêm, “Mọi việc đều có khó khăn, như lệnh đường làm buôn bán cũng không thiếu phiền phức, chẳng phải vẫn kinh doanh được sao? Tránh né một chuyện tức sẽ tránh né mọi chuyện, đến cuối cùng chẳng đạt được gì, chi bằng thẳng thắn đối diện.”

An Anh chấn động, nhất thời không nói nên lời.

Lục Cửu lang đã phá hỏng không khí, Hàn Minh Tranh cũng không muốn ở lại lâu, chào tạm biệt An phu nhân rồi dẫn người rời đi.

Khi hai người cưỡi ngựa đi xa, Hàn Minh Tranh mới nói, “An phu nhân đã tặng ngươi nhà cửa đúng không? Thế mà chẳng nể nang người ta, lời lẽ quá đáng.”

Lục Cửu lang không đồng tình, “Đó là thứ ta xứng đáng được nhận khi cứu người, chuyện năm xưa ta còn không quên đâu, chưa chửi thẳng mặt là còn may chán.”

Hàn Minh Tranh cũng đã quen, “Ngươi đúng là đồ nhỏ mọn, miệng lưỡi sắc sảo, không sợ đắc tội người ta.”

Trong mắt Lục Cửu lang lóe lên hàn quang, “Chỉ có quý nhân mới cần để ý phong thái, ta quan tâm làm khỉ gì. Nếu không đâm thọc, lẽ nào để nàng hồ đồ dẫn về một tên nam sủng?”

Hàn Minh Tranh không để bụng, “Chỉ là câu nói khách sáo thôi, làm gì có chuyện đó.”

Lục Cửu lang cười nhạt, “Tên Đàn nô đó đã qua huấn luyện, quen với việc nịnh nọt, chẳng phải nàng đã nhìn hắn mấy lần à, sao có thể không nhận ra?”

Hàn Minh Tranh nghe hắn nhắc nhở, nhớ lại mới vỡ lẽ, “Chẳng trách dáng vẻ của hắn có phần giống ngươi hồi trước, hóa ra là vì thế.”

Lục Cửu lang nghe xong không vui, lạnh lùng nói, “Nực cười! Sao ta có thể giống hắn?”

Hàn Minh Tranh không để ý, cười bảo, “Cũng phải, ngươi to gan hơn, tính cách ngông cuồng, dám dây vào bất kỳ ai, đương nhiên là khác rồi.”

Lục Cửu lang im lặng không đáp, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Ở trong quân doanh Hàn Minh Tranh chưa bao giờ uống rượu, chỉ khi Tết đến mới uống vài chén cùng người nhà, tửu lượng vốn rất thấp. Cưỡi ngựa được một quãng thì hơi men bắt đầu dâng lên, nàng cảm thấy đói bụng, móc trong túi yên ra một miếng bánh mì khô.

Cuối cùng Lục Cửu lang cũng lên tiếng, “Bánh mì khô có gì ngon, ta tìm chỗ nào nướng con chim trĩ này, nàng nghỉ ngơi một lát.”

Quả thực Hàn Minh Tranh đã hơi mệt, hai má hây hây, cười nhẹ đáp, “Được.”

Hai người cưỡi ngựa đến một bãi sông, Lục Cửu lang tự tay chuẩn bị mọi thứ, Hàn Minh Tranh tựa vào tảng đá lớn ngủ thiếp đi.

Khi có men rượu nàng ngủ rất say, loáng thoáng nhận thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào má và môi mình, muốn đẩy ra nhưng lại chìm vào giấc ngủ sâu. Đến khi tỉnh giấc, mặt trời đã ngả về phía Tây, còn cơ thể nàng đang ngả vào lòng Lục Cửu lang.

Nàng giật mình hoảng hốt, lập tức ngồi thẳng lưng lên, may mắn Lục Cửu lang cũng đang ngủ nên không rơi vào cảnh ngượng ngập. Xem ra vì nhiều lần luyện tập cùng nhau nên dù tiếp xúc gần cũng không khiến nàng cảnh giác.

Đống lửa vẫn còn hơi ấm, trĩ nướng vàng óng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Hàn Minh Tranh rối bời chốc lát, lấy lại bình tĩnh rồi tiến tới lật que thịt nướng.

Chàng trai phía sau tựa vào tảng đá, lặng lẽ quan sát bóng lưng nàng, đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi.