Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 77: Nhà ở cạnh bên



Phủ đệ của nhà họ Hàn ở Trường An cũng có một võ trường, nhưng vì chủ cũ tuổi cao sức yếu nên đã bỏ hoang từ lâu, chỉ khi huynh muội Hàn thị tới thì nơi này mới có dịp sử dụng.

Hàn Minh Tranh bước ra khỏi võ trường cũng là lúc mặt trời nhô cao, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn đá giữa sân.

Tối qua Hàn Chiêu Văn uống quá chén nên sáng nay vẫn còn khó chịu, y khoác áo choàng rộng nhấp ngụm canh, đoạn nhìn em gái cười bảo, “Ca còn lo muội sẽ bị đau đầu, xem ra không có gì đáng ngại, viên ngọc giải tửu kia đúng là hiệu quả.”

Hàn Minh Tranh lấy ra một mảnh ngọc vỡ từ túi thơm, nói, “Cung yến đã qua, chắc không cần dùng đến nữa, Nhị ca thường phải xã giao nhiều, hay cứ cầm lấy đi.”

Hàn Chiêu Văn day trán, cười đáp, “Ở Trường An tiệc tùng vô số kể, muội tửu lượng kém, không có nó sao chịu nổi, cứ giữ lấy mà dùng.”

Ngọc giải tửu vốn đến từ Hắc Y Đại Thực, màu hồng như anh đào, to chừng móng tay, khi đặt dưới lưỡi có thể hóa giải bảy phần men say. Nhờ viên ngọc này mà đêm hôm qua Hàn Minh Tranh có thể uống thoải mái, nghe vậy nàng cũng không từ chối, xé nhỏ bánh mì chấm với canh dê ăn.

Hàn Chiêu Văn đặt chén canh xuống, hỏi, “Tối qua khi muội rời yến tiệc có gặp Lục Cửu lang không?”

Hàn Minh Tranh dừng một lát rồi đáp, “Có ạ.”

Hàn Chiêu Văn không ngạc nhiên, “Ca biết ngay mà, tên đó ngồi bên cạnh điện, đợi muội vừa đi là hắn cũng biến mất, hắn đã nói gì?”

Hàn Minh Tranh nhẹ nhàng đáp, “Chỉ mỉa mai đôi câu, không có gì to tát.”

Hàn Chiêu Văn cau mày, “Đồ lòng lang dạ sói! Năm xưa cha đối xử với hắn đâu có tệ bạc, phí cả công dạy dỗ. Hắn theo chủ mới không nhớ ân cũ đã đành, nay còn khoái chí khi thấy nhà ta gặp họa, muội không thấy cảnh hắn trở về hò hét uống rượu với người khác thế nào đâu, đắc ý ra mặt lắm.”

Lục Cửu lang vốn xuất thân từ Hà Tây, từ lúc hắn vào Trung Nguyên làm quan, nhà họ Hàn vẫn luôn theo dõi động tĩnh của hắn, trước buổi cung yến, bọn họ đã biết kiểu gì cũng sẽ gặp nhau.

Tuy Hàn Chiêu Văn ghét kẻ này song cũng hiểu không thể tránh mặt, “Lục Cửu lang đã đầu quân dưới trướng Ngũ Hoàng tử, nhưng quy củ trong triều là lập trưởng tử làm Trữ, các đại thần ủng hộ Đại Hoàng tử còn nhiều hơn, chắc chắn nội bộ sẽ cắn nhau. Nếu hắn còn quấy nhiễu thì muội phải tránh xa cho ca, chuyến đi lần này vô cùng quan trọng, hành sự nên cẩn thận, tuyệt đối không được dính líu đến tranh đấu trong triều.”

Hàn Minh Tranh khẽ đáp.

Hàn Chiêu Văn dịu giọng, “Chớ trách Nhị ca nói nhiều, trước khi đi Sách cứ dặn lui dặn tới, bảo ca chăm sóc cho muội, chớ để bị tên đó lừa phỉnh lần nữa. Bùi Hành Ngạn đoản mệnh, về sau trong nhà xảy ra nhiều biến cố, hại muội lỡ làng. Nhà ta đã bàn bạc rồi, không cần bận tâm về Bùi gia nữa, đợi về lại Hà Tây, ca sẽ chọn cho muội một người tài ở trong quân rồi tổ chức hôn lễ cực kỳ nở mày nở mặt.”

Hàn Minh Tranh nhẹ nhàng đáp, “Sách lo lắng thừa thãi rồi. Chuyện cũ đã qua từ lâu, muội coi như chưa từng quen biết hắn, có thể có liên quan gì?”

Hàn Chiêu Văn nhếch môi cười lạnh, “Nhưng chưa chắc tên họ Lục đã chịu từ bỏ. Hắn chọn mua nhà ngay sát vách, không những không kiêng kỵ mà còn khoe khoang phô trương. Danh tiếng của Xích Hoàng tướng quân quá vang dội, hắn mà lừa muội thì vừa có thể làm nhục Hàn gia vừa có thể ba hoa trước mặt đám công tử ăn chơi, ai chứ chuyện đó hắn làm được.”

Hàn Minh Tranh im lặng.

Đúng lúc này một chàng trai trẻ trung khỏe khoắn bước tới, nói lớn, “Anh rể, tướng quân, đệ đã luyện xong những gì tướng quân dạy hôm nay rồi.”

Hàn Chiêu Văn tạm gác lại tâm sự, vẫy tay gọi, “Tư Trạm lại đây, đổ nhiều mồ hôi thế, ngồi nghỉ một lát đi.”

Tư Trạm là em vợ của Hàn Chiêu Văn, năm nay mới mười bảy tuổi nhưng trời sinh có đôi chân dài cùng cơ thể cường tráng, nhìn không khác gì thanh niên. Năm ngoái cậu bắt đầu vào doanh trại, đi theo Hàn Minh Tranh học thương pháp, do đó cũng xưng hô theo lệ trong quân, cậu thoải mái ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo áo lau mồ hôi, “Trường An nóng ghê, người ở đây chịu kiểu gì hay thế nhỉ, ở Hà Tây sáng tối mát mẻ dễ chịu biết bao.”

Hàn Minh Tranh đưa cho cậu một chén nước mơ, cậu nhận lấy uống một hơi mới cảm thấy dễ chịu.

Hàn Chiêu Văn chợt xao động, ngẩng đầu nhìn lên cái nắng chói chang trên cao, sức nóng hầm hập tỏa từ sáng tới tối chẳng khác nào uy lực của thiên triều, khiến người ta không biết trốn vào đâu.

***

Cũng dưới cái nắng gay gắt ấy, Lục phủ ở bên cạnh đang đón tiếp một nhóm khách.

Cao Tuý cùng vài tay công tử khác hẹn nhau đến đây, sau khi dạo quanh một vòng trong phủ thì không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.

Vệ Tư vốn hay soi mói cảnh sắc cũng không kìm được tán dương, “Vừa trang nhã lại chẳng kém phần phong tao, quả nhiên Lục Cửu phát tài rồi.”

Lưu Biền cười mỉa, “Phải gọi là Lục đại nhân mới đúng, với bản lĩnh một bước lên mây như thế, e rằng sau này huynh đệ ta muốn nịnh bợ cũng khó.”

Bước vào lầu các, mọi người lại trợn mắt há mồm. Cửa lớn chạm trổ điêu khắc vô cùng tinh xảo, ấy thế mà lại không dán giấy che, mùa hè có thể mát mẻ nhưng đến mùa đông khéo sẽ biến thành động tuyết; giường chiếu tuy được sơn mới nhưng những vật phẩm trang trí như tranh chữ, bình gốm, lư hương, cổ vật lại chẳng thấy đâu.

Cao Tuý không khỏi lắc đầu, “Bên ngoài rõ cầu kỳ mà sao bên trong lại sơ sài vậy?”

Lục Cửu lang thản nhiên đáp, “Xây mỗi nhà thôi đã ngốn hết sạch, suýt túng thiếu tới nơi thì lấy đâu ra tiền bạc để sắm sửa.”

Lưu Biền bán tín bán nghi, “Căn nhà cũ nát bỏ hoang mấy năm mà ngươi có thể sửa sang đẹp thế này, còn nói mình nghèo, ai tin nổi?”

Lục Cửu lang khoanh tay, chậm rãi nói, “Đào hồ, xây nền dựng lầu, có cái nào không tiêu tiền như nước, rồi lại còn đá hồ vạn kim, cột gỗ tơ vàng, ngói ngọc lưu ly, nghe thì hay nhưng tốn dữ lắm. Trong nhà cứ tạm thời đơn sơ trước, dù sao người ngoài cũng chẳng thấy.”

Những người này toàn là công tử phá của, tất hiểu rõ mấy thứ đua đòi giàu sang tiêu tốn tiền bạc đến mức nào, thế là cười phá lên.

Lưu Biền cười khoái trá, “Tại ngươi mới giàu mà thiếu hiểu biết nên mới bị người ta lừa, Ngũ Hoàng tử không cho ngươi một quản gia đắc lực à?”

Lục Cửu lang xòe tay bất lực, “Quản gia thì có đấy, nhưng tiếc là không tạo ra tiền mà còn quay sang đòi tiền ta.”

Cao Tuý cười ha hả, “Biết ngươi không có kẻ sai bảo nên bọn ta đem người đến tặng đây.”

Bọn họ cùng tặng cho hắn tám gia đinh, chúng đồng loạt cúi người hành lễ, vô cùng nề nếp.

Lục Cửu lang nhận luôn chẳng chút khách sáo, “Đa tạ các huynh đệ đã cứu nguy ta, chứ không tốt xấu gì cũng được ban thưởng mà còn phải tự quét dọn, truyền ra ngoài thật mất mặt.”

Mọi người cười ầm lên, Vệ Tư lại canh cánh chuyện khác, “Xích Hoàng tướng quân bên kia là chủ cũ của ngươi hả? Ngươi nổi danh phong lưu, ngày xưa có chinh phục được nàng ta không?”

Lục Cửu lang vẫn giữ nụ cười, “Ta đâu có khả năng ấy, sao thế, Vệ huynh động lòng rồi à?”

Vừa nghe về nhan sắc của Xích Hoàng tướng quân thì cả bọn đều râm ran, Vệ Tư sốt sắng nói, “Phải chi ngươi giúp một tay để ta được gần gũi với nàng, có gì ta sẽ tặng ngươi mười mỹ nhân.”

Lục Cửu lang không trả lời mà chỉ nhìn Vệ Tư từ đầu đến chân, lắc đầu ngao ngán.

Vệ Tư tự nhận bản thân phong lưu, bị nhìn như thế thì nổi nóng, “Lục Cửu, ngươi có ý gì?”

Lục Cửu lang kéo dài giọng, “Ta chỉ thấy thể trạng ngươi không đủ, sợ không chịu nổi diễm phúc ấy, khéo mất cả cái mạng.”

Cả đám cười phớ lớ, Vệ Tư đỏ mặt, “Dẫu gì nàng ta cũng chỉ là đàn bà, ta ân cần dỗ dành, chẳng lẽ nàng ta còn có thể động thủ?”

Lục Cửu lang khinh khỉnh đáp, “Đàn bà ai chẳng thất thường, giả sử nổi giận, nếu là cô nương yếu đuối có lẽ chỉ cào cấu, nhưng nữ tướng quân lại khác, một cú đấm thôi cũng đủ đưa ngươi vào quan tài, rồi nàng ta chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu ai biết ngươi yếu ớt như vậy thì ngay cả Bệ hạ cũng không biết phán xử thế nào.”

Cao Tuý và Lưu Biền cười không ngớt, Vệ Tư vừa xấu hổ vừa bực bội, ngờ vực hỏi, “Nàng ta thật sự hung dữ vậy à? Ta thấy cùng lắm chỉ cỡ mỹ nhân lạnh lùng, sao nghe ngươi tả cứ như thể Mẫu Dạ xoa thế.”

Lục Cửu lang cười cợt, “Ở trong cung thế thôi, chứ ngươi chưa thấy nàng ta trên chiến trường đâu, cầm đao chém đầu quân địch, lính Phồn vừa thấy nàng ta đã bỏ chạy tán loạn. Dám coi Bà La sát thành hoa mẫu đơn, sau này ngươi có cụt tay cụt chân thì đừng trách ta không cảnh cáo.”

Vệ Tư im bặt, mặt mày ủ dột nhìn sang phủ bên kia.

Cao Tuý cười đau bụng, hô to, “Theo ta thấy ở Bình Khang Phường có biết bao mỹ nhân dịu dàng, hà tất phải chịu khổ? Hôm nay đã hẹn đến Nam Khúc vui chơi, sao còn chưa đi?”

Lưu Biền hất hàm, “Mừng tân gia xong rồi, cũng đã tặng nô bộc, có phải Lục Cửu nên mời khách không?”

Lục Cửu lang không từ chối, “Dù có phải bán khố cũng phải mời các huynh đệ một bữa. Mọi người ra xe ngựa trước đi, ta thay y phục rồi sẽ đến ngay.”

Cả hội quàng vai bá cổ rời đi, Lục Cửu lang gọi quản gia được Ngũ Hoàng tử tặng tới, bảo ông ta đưa gia đinh xuống dạy dỗ.

Khi mọi người đã lui hết, Lục Cửu lang đứng dưới gốc cây, chắp hai tay sau lưng như tự nói với mình, “Toàn lũ chẳng ra gì, ngầm theo dõi bọn chúng, khi ta còn ở trong phủ thì không ai được phép vào hậu viện.”

Từ trong tán cây vọng ra tiếng đáp, một người đàn ông trán hói bước ra, dáng dấp bình thường.

Kỷ Viễn vốn là quan lại ở Bình Châu, trong cuộc nổi loạn suýt bị phản quân treo cổ, may được Lục Cửu lang cứu giúp. Nhận thấy người này có mưu trí, hành sự kín đáo lại đáng tin cậy, Lục Cửu lang giữ lại bên mình, giao cho hắn xử lý một số việc riêng tư.

Lục Cửu lang tiếp tục dặn dò, “Huynh muội Hàn thị có dẫn theo một người đến Trường An, ngươi hãy dò la xem hắn ta là ai, gần đây Hàn gia tham dự những yến tiệc nào, đã gửi thiệp mời đến những ai, phải điều tra thật kín đáo.”

Kỷ Viễn như một tùy tùng bình thường, nhận lệnh rồi lặng lẽ lui xuống.

Lục Cửu lang cười nhạt, dí mũi giày nghiền nát một con trùng bên cạnh viên đá hồ vạn kim.