Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 78: Bình Khang Phường



Nếu hỏi trong thành Trường An nơi nào khiến đàn ông hào hứng bàn tán, đắm chìm quên cả lối về thì chẳng đâu ngoài Bình Khang Phường.

Bình Khang Phường nằm sát hoàng thành, không chỉ có phủ đệ của Tể tướng, Công chúa, Tế tửu Quốc tử(*) cùng các vị Thượng thư lục bộ, mà còn có ba con hẻm bắc, trung, nam ở cổng Bắc, được gọi chung là Tam Khúc, nơi tụ họp của nhiều quan kỹ các phường.

(*) Tế tửu là chức quan đứng đầu Quốc tử Giám.

Trong Tam Khúc lầu trạch san sát, hồ nước đẹp đẽ, cảnh sắc phong lưu không kém phần xa xỉ. Trong đó Nam Khúc là nổi tiếng nhất, kỹ nữ ở đây không chỉ có dung nhan tuyệt trần mà còn tài hoa xuất chúng, thậm chí có thể ngâm thơ phẩm phú, thường xuyên lui tới yến tiệc của các vương công đại thần; Trung Khúc xếp hạng thứ hai, đón tiếp quan lại hoặc danh sĩ; còn Bắc Khúc khách khứa hỗn tạp, chủ yếu là các cử nhân dự thi, phú thương hoặc những công tử ăn chơi.

Loại công tử như Cao Tuý có thể phách lối trước dân chúng, nhưng khi đặt chân tới Bình Khang Phường thì cùng lắm chỉ được vào Trung Khúc, còn mỹ nhân Nam Khúc không khác nào tiên nữ trên trời, chẳng thể chạm thấu dù chỉ là mép váy.

Nhưng Lục Cửu lang lại là ngoại lệ. Khi còn là thị vệ theo chân Ngũ Hoàng tử ra vào, hắn ở Nam Khúc như cá gặp nước, không cần phải bỏ ra một xu cũng được các giai nhân nơi đây tiếp đãi, khiến Vệ Tư ganh tị vô cùng.

Lần này có Lục Cửu lang đứng ra mời, cả bọn hăm hở tiến vào Nam Khúc, đến một khu vườn xa hoa.

Bên trong vườn nước biếc gợn sóng, liễu rủ đôi bờ, lầu các ẩn hiện, Cao Tuý còn đang băn khoăn chưa thấy lối đi thì từ trong bóng liễu xuất hiện một chiếc bè tre, người chèo bè là một thiếu nữ áo trắng.

Mọi người bước lên bè tre, Cao Tuý thấy thiếu nữ có dung nhan như ngọc, đẹp tựa hoa xuân, lòng xốn xang, “Phải chăng nàng là Thương nương tử?”

Thiếu nữ mỉm cười lúng liếng, đưa mọi người đến trước một thác nước rồi chèo bè rời đi.

Vệ Tư từng gặp Thương nương tử trong một buổi yến tiệc của vương công, chế giễu, “Đó chỉ là người dẫn đường thôi.”

Dòng thác chia làm đôi, một mỹ nhân mặc áo hồng, cầm ô đứng đó, dáng vẻ kiều diễm, Lưu Biền vui mừng, “Hay đây mới là Thương nương tử?”

Thiếu nữ không đáp, dẫn khách đi qua con đường đá dưới thác nước, đến nơi có giàn tử đằng rủ xuống, giữa trời treo một chiếc đèn lồng hình cá lớn, đầu đuôi lắc lư theo gió, màu sắc sặc sỡ, giữa viện cỏ cây chen chúc hoa lá, hương thơm ngạt ngào như lạc vào cảnh mộng.

Trong viện có một gian hoa đường được trang trí tao nhã, bày biện tinh tế, lư hương đồng tỏa ra làn khói nhẹ, tiếng đàn sáo văng vẳng như có như không.

Vệ Tư chưa gặp giai nhân đã cảm thấy say đắm, tán thưởng, “Người ta nói Nam Khúc như lầu tiên, quả thật danh bất hư truyền.”

Lưu Biền đã gặp hai mỹ nhân nhưng đều không phải là Thương nương tử, càng nóng lòng hơn, “Nương tử đâu rồi, sao còn chưa ra?”

Dù đây là lần đầu Vệ Tư đến nơi này nhưng cũng đã nghe qua quy tắc, “Mỹ nhân ở Nam Khúc đâu phải muốn gặp là gặp được liền, mà nổi tiếng như Thương nương tử còn cần chải chuốt, chỉnh trang thật kỹ, có lẽ phải mất một hai canh giờ mới ra.”

Lưu Biền kinh ngạc, không khỏi sốt sắng, “Chẳng lẽ ngay cả vương công quý tộc đến đây cũng phải như vậy?”

Vệ Tư cười nói, “Câu hỏi này thú vị lắm, nếu Lưu huynh là hoàng tử thì tất nhiên không cần phải đợi.”

Cao Tuý ấp úng, “Nhưng chẳng phải có Lục Cửu đây à?”

Lục Cửu lang cười nhạt, “Thì đã sao, ta chỉ là quan tứ phẩm, có thể ngồi ở đây là may mắn lắm rồi.”

Lưu Biền và Cao Tuý cứng họng, tự biết nếu không phải nhờ Lục Cửu dẫn theo thì khéo cả bọn còn chẳng bước qua nổi cổng lớn, đành im lặng uống trà chờ đợi.

May là lần này không phải đợi quá lâu, chưa đến nửa canh giờ, ngoài hành lang đã vang lên tiếng rèm ngọc được vén lên, ánh sáng theo đó lay động, có bóng hồng từ từ bước ra, một mỹ nhân dung mạo tuyệt trần, da thịt ngọc ngà xuất hiện.

Chỉ thấy nàng vấn cao tóc mây, mắt phượng sáng ngời, tà váy là là như sương, dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng, tựa tiên nữ chốn thiên cung.

Vệ Tư, Cao Tuý lẫn Lưu Biền đều ngẩn ngơ ngây người, lật đật đứng dậy đón tiếp.

Lục Cửu lang chỉ khẽ liếc mắt, không nói gì mà chỉ giơ tay mời.

Mỹ nhân đứng yên một lát, đoạn hờn dỗi tiến lại gần.

Lục Cửu lang nắm lấy tay ngọc mân mê, điệu bộ ngả ngớn lười nhác, khoé miệng nhếch lên, “Đã lâu không gặp, Thanh Thanh càng lúc càng đẹp hơn xưa, may là chưa quên ta.”

***

Thương nương tử tên Thanh Thanh, thuở nhỏ vốn là con gái của một gia đình nhà quan, nhưng cha bị hạch tội, gia sản bị tịch thu, khiến nàng bị bán vào kỹ viện, chịu nhiều năm dạy dỗ nghiêm khắc, giờ đây nàng đã trở thành một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, danh chấn Trường An, là nhân vật xuất chúng giữa hoa thơm cỏ lạ ở Nam Khúc.

Nàng vừa dịu dàng kiều diễm lại hiểu rõ sở thích của đàn ông, như một chủ nhà tiếp đãi bốn vị khách, lời lẽ khôn khéo thú vị, cử chỉ duyên dáng, làm ba tên công tử mê mẩn đến độ cả hồn lẫn phách đều bị cuốn hút, gân cốt mềm đi.

Vệ Tư đã hoàn toàn chìm đắm, lẩm nhẩm, “Gặp được Thương nương tử thì Xích Hoàng còn đáng gì, chỉ muốn ở lại mãi chốn này.”

Cao Tuý và Lưu Biền cũng đồng tình, Lục Cửu lang cụp mắt nhấp rượu, không nói lời nào.

Thương Thanh Thanh dịu dàng rót rượu, mỉm cười hỏi, “Vệ công tử đang nói đến Xích Hoàng tướng quân? Thiếp chưa từng gặp qua nàng ấy, nàng ấy trông thế nào?”

Lưu Biền cười cợt đáp, “Cũng chỉ được cái danh thôi, phong tình sao sánh bằng nương tử.”

Hắn vừa nói vừa định nắm tay mỹ nhân, nhưng Thương Thanh Thanh nhẹ nhàng né tránh, bỗng có người hầu tới báo bên ngoài có khách lạ gây rối.

Lưu Biền thoắt nổi giận, “Nương tử là người có thể gặp là gặp hả? Là kẻ nào không biết quy củ đấy!”

Vệ Tư cũng không vui, song cũng biết khách ở Nam Khúc đều là người giàu có hoặc quý tộc, cẩn trọng hỏi, “Khách lạ? Có lai lịch gì không?” 

Khi biết được đối phương là toán khách tới từ vùng biên ải, chưa từng đến Nam Khúc, không rành rọt tiếng Hán, nghe danh Thương nương tử nên nằng nặc đòi nàng ta ra tiếp đãi bằng được, thế là dũng khí của cả ba lập tức tăng lên.

Ắt hẳn toán khách này không phải là quan lớn mà chỉ là thương nhân người Hồ từ xa đến, Cao Tuý sai người hầu đuổi họ đi, tránh làm mất hứng.

Không ngờ người hầu vừa đi được một lát thì bên ngoài đã vang lên tiếng hét kinh hãi, những kẻ đó ngang nhiên xông vào.

Cầm đầu là một gã đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc áo bào rộng thắt đai vàng, bên hông cài một thanh kim đao, cán đao gắn một viên hồng ngọc to bằng trứng bồ câu, lấp lánh rực rỡ, vừa lòe loẹt vừa ngạo mạn, theo sau là vài tên tùy tùng dũng mãnh.

Gã ta cực kỳ thô lỗ, chỉ tay vào mấy người, dùng thứ tiếng Hán ngắc ngứ quát lên, “Cút ra ngoài! Đàn bà ở lại!”

Thương nương tử chưa từng thấy loại khách thô bạo như vậy, hoảng sợ đến mức mặt hoa thất sắc.

Lưu Biền tức giận nhảy dựng lên, lập tức xắn tay áo, “Giỏi lắm! Ngươi tưởng đây là nơi nào mà dám giở thói ngang ngược với ta?!”

Vệ Tư sợ hãi núp sau lưng Lục Cửu lang, miệng hô hoán, “Làm càn! Trong mắt các ngươi còn có vương pháp không?”

Cao Tuý phẫn nộ, chỉ tay mắng, “Nam Khúc là nơi phong nhã! Lũ thô lỗ các ngươi cũng dám xông vào! Lục Cửu, đánh hắn đi!”

Tuy ba người họ là thị vệ trong cung nhưng võ vẽ nửa vời, dám mạnh miệng như vậy bởi vì có mặt Lục Cửu lang, hy vọng hắn ra tay còn bản thân sẽ được dịp trổ tài trước mặt mỹ nhân.

Gã đàn ông cầm đầu bị ba người chọc giận, gân xanh nổi lên, tay đã nắm chặt kim đao.

Không ngờ Lục Cửu lang chỉ nhìn hai lần rồi cười xòa bảo, “Đều là khách với nhau, chớ nên làm mất hòa khí, chúng ta nhường một bước là được.”

Hắn thậm chí không thèm cãi, cười cười đứng dậy nhường chỗ.

Gã đàn ông nọ ngạc nhiên, tưởng hắn sợ hãi thì cười lớn chế giễu mấy câu, đám tùy tùng phía sau cũng cười nhạo đầy khinh miệt.

Lưu Biền ngẩn người, tức giận nói, “Lục Cửu, ngươi được xưng là Thương Lang đấy! Chỉ có mấy tên thương nhân mà cũng không dám đánh, sao lại nhát gan thế hả!”

Lục Cửu lang không đáp, quay sang nói với Thương Thanh Thanh, “Hôm nay thật không khéo, ta sẽ trở lại vào ngày khác, nàng hãy cẩn thận.”

Thương nương tử tái mặt, cánh môi run rẩy, ngón tay khẽ nắm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt long lanh đầy sợ hãi van nài, ai nhìn vẻ yếu đuối ấy cũng phải động lòng.

Nhưng Lục Cửu lang chẳng khác nào thái giám, mặc kệ lời cầu cứu của nàng ta, một tay kéo Cao Tuý lôi ra ngoài.

Hắn đi trước, Vệ Tư làm sao dám đối mặt với đám hung đồ này, nhanh chóng chạy theo sau.

Lưu Biền gọi thế nào cũng không được, tiến thoái lưỡng nan, dịu dàng nhìn Thương Thanh Thanh, “Đồ nhát gan Lục Cửu đồ chạy mất rồi, nương tử đừng lo, ta sẽ đi gọi hắn về.”

Nói đoạn, hắn cũng bước nhanh ra ngoài, để lại một mỹ nhân bơ vơ đối mặt với đám man di.

***

Cao Tuý bị Lục Cửu lang kéo ra ngoài, vừa ngơ ngác vừa tức giận, liên tục đòi hắn quay lại giúp mỹ nhân.

Lục Cửu lang lờ đi, ung dung bước trên đường. Đi được mười trượng thì gặp một người, kẻ đó đang thò đầu nghe ngóng động tĩnh bên trong, vừa thấy Lục Cửu lang thì giả vờ không có gì quay đi.

Nhưng Lục Cửu lang đã bước tới bắt chuyện, “Vị này trông quen lắm, chẳng hay là vị đại nhân nào trong triều?”

Người kia lúng túng phủ nhận, toan rảo bước bỏ đi.

Đúng lúc Vệ Tư đuổi kịp, cha của hắn là Thị lang bộ Hộ, thường giao lưu với quan chức lục bộ, lập tức nhận ra ngay, “Chẳng phải Tống Lang trung của bộ Lễ đây à, huynh cũng đến gặp Thương nương tử hả?”

Tống Lang trung lóng ngóng, lắp bắp vài câu rồi chuồn thẳng.

Vệ Tư khó hiểu, nhìn bóng lưng gã chế giễu, “Đến đây mà làm như chuyện gì xấu hổ lắm, hà tất phải giấu giếm? Cũng lạ thật, chức quan của hắn ta làm sao vào được Nam Khúc?”

Lục Cửu lang minh bạch, cười mỉa mai, “Hắn làm gì có đủ tư cách, chẳng qua là theo chân người khác đến.”

Cao Tuý vẫn đang rất tức giận, trách móc, “Cóc cần biết hắn đi theo ai, Lục Cửu đệ bị gì thế, sao lại nhát cáy vậy, chỉ là mấy tên người Phồn thôi mà cũng bỏ mặc mỹ nhân, sau này làm sao gần gũi được nữa?”

Bỗng Vệ Tư hiểu ra điều gì đó, nghi ngờ nói, “Lẽ nào hắn đi cùng mấy tay người Phồn kia?”

Lục Cửu lang chỉ cười không đáp, chậm rãi bước đi.

Cao Tuý vừa theo sau vừa lẩm nhẩm, vẫn tiếc nuối vẻ kiều diễm của Thương nương tử.

Vệ Tư suy nghĩ một hồi, bỗng giậm chân tỏ vẻ lo sợ, “Nghe bảo Thổ Phồn vừa phái Vương tử Đạt Già tới hòa đàm, tính ngày tháng hẳn cũng đến nơi rồi. Nếu có quan chức bộ Lễ đi cùng, thái độ lại kiêu ngạo như vậy, khéo chính là bọn họ đấy.”

Lưu Biền vừa đuổi theo tới nơi, nghe thấy Cao Tuý sợ hãi thốt lên, “Mẹ ơi! Suýt nữa gây ra đại họa rồi!”