*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng điệu của Phương Ảnh lần này khác hẳn với mấy lần bảo cậu đến chỗ Tôn Vấn Cừ đòi tiền, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô bảo Phương Trì cầm theo tiền của mình.
Phương Trì cảm thấy Phương Ảnh hiện giờ nhất định là gặp phải phiền toái gì rồi, cũng không muốn hỏi nhiều, rút ra mười ngàn để dành của mình ở ngân hàng bên ngoài trường, rồi lên xe taxi.
Lúc ngồi trên xe, gọi liên tục mấy cuộc điện thoại cho Phương Ảnh đều không thấy nghe, điều này làm cậu lại càng không yên tâm thêm.
Quan hệ của Phương Ảnh với mẹ cô, cũng chính là thím họ của Phương Trì, không được tốt, cho nên từ lâu đã dọn ra ở một mình, có điều, phòng thuê vẫn không thuê cố định, có khi một năm chuyển đến bốn, năm lần.
Chỗ đang ở hiện giờ là tháng trước vừa chuyển tới, cách trường học Phương Trì có hơi xa.
Phương Trì nhíu mày nghĩ, tuy nói là một khu nhà cũ kỹ, nhưng mà vẫn là một khu, ngoài cửa còn có một ông cụ canh cửa, nếu quả thật có người tới tìm Phương Ảnh gây sự, e là có khi còn chưa vào được cổng lớn khu nhà...
Chút may mắn ấy ngay ở lúc nhìn thấy con xe dưới tầng nhà Phương Ảnh liền tan tành, không phải là con xe gì đàng hoàng, một con xe bán tải rách nát, nhưng tư thế đỗ xe rất ngang ngược, chặn cả đường lại, vừa nhìn là biết chỉ tùy tiện dừng lại rồi đi.
Phương Trì chạy lên tầng, lúc chạy đến tầng bốn liền nghe thấy từ tầng năm mơ hồ vang lên tiếng khóc của Tiểu Qủa, hai căn nhà ở tầng năm chỉ ở có Phương Ảnh và Tiểu Quả, cậu vừa nghe thấy là đã cuống lên.
Đưa tay định tìm chút đồ phòng thân trên người, mà ngoại trừ phong bì trong túi áo khoác, thì chẳng móc ra được thứ gì nữa, đành phải cứ xông lên như vậy.
Cửa nhà Phương Ảnh không khóa chặt, lúc Phương Trì đẩy cửa ra liền nhìn thấy bốn gã đàn ông đang đứng trong phòng.
Sau đó liền nhìn thấy Phương Ảnh ngồi dưới đất, trên tay trái toàn là máu, quần áo cũng dính máu, có điều, người trông vẫn không hề gì.
"Tiểu Quả đâu?" Phản ứng đầu tiên của Phương Trì là tìm Tiểu Quả.
"Con bé không sao," mặt Phương Ảnh hơi choáng váng, trên mặt còn có vết ửng đỏ, vết thương trên tay như thể không cảm giác được, còn chống lên sàn, "Em.... mang theo tiền không?"
Từ bên trong cửa phòng đóng kín vang lên tiếng khóc nức nở không ra hơi của Tiểu Quả, Phương Trì nhíu mày.
"Đưa tiền đến không?" Một gã đàn ông nhìn Phương Trì hỏi một câu.
Lại một tên khác đưa tay tóm lấy cậu: "Cầm đến bao nhiêu?"
Phương Trì đưa tay bỏ tay tên này ra, khom lưng nhìn thử tay Phương Ảnh, máu trên tay chảy thành một đám cũng không nhìn được vết thương ra làm sao, đang định hỏi, phía sau có một tên đạp một cước lên chân cậu: "Mẹ nó bớt phiền đi, tiền đâu!"
"Đưa tiền cho bọn họ đưa tiền cho bọn họ!" Phương Ảnh như là bị giật mình mà hô lên, giọng nói sắc bén chói tai còn mang theo tiếng nức nở, "Đưa tiền cho bọn họ đưa tiền cho bọn họ..."
Phương Trì nén lửa giận không hiểu ra sao vào trong, lấy ra tiền vừa rút cùng phong bì kia, tên trước đó đá cậu một cú liền một cái giật lấy, sau đó liền chửi một câu: "Đệt! Có tí thế này, đi ăn xin à!"
"Hiện giờ chỉ có từng ấy." Phương Trì nói, đối với cậu, giờ còn có thể nhẫn nhịn không lao tới đánh mấy tên này một trận cũng chỉ vì lo lắng cho Tiểu Quả.
Nếu không có Tiểu Quả, cậu không thèm để ý những tên này là ai, định làm gì, một cước một túm cùng với giọng điệu này, cậu đã không thể nào nhịn được rồi, nếu là bình thường, ngay lúc tên kia tóm lấy cậu, cậu đã ra tay rồi.
Tình hình của Phương Ảnh và Tiểu Quả hiện giờ, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Ông mày mang theo anh em đi xa một chuyến, mẹ nó chỉ được chút tiền này?" Gã đàn ông kia cầm tiền đập lên đầu Phương Ảnh, "Đi mua que cay chắc*?"
"Cho tôi thêm mấy ngày... ba ngày! Chỉ ba ngày thôi!" Phương Ảnh nói, "Tôi..."
Còn chưa nói xong, gã đàn ông kia đã vung một cái tát lên mặt cô: "Ba ngày! Ba ngày! Bao nhiêu ba ngày rồi! Mày nghĩ bọn tao là tán tài đồng tử* phổ độ chúng sinh à?"
Lúc đang định tát thêm cái nữa, tay gã đã bị Phương Trì giữ lại.
Phương Trì cũng không định khiêu khích, cũng không muốn dưới tình hình này làm chuyện to thêm, đưa tay giữ lại tay đối phương đang chuẩn bị đập cho Phương Ảnh một cái tát hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Mà phản xạ có điều kiện này, cùng với chưa đầy 20 ngàn kia, đã chọc giận mấy tên này.
Mấy tên này vừa lên một cái là đấm đấm đá đá về phía Phương Trì, còn có hai tên đá lên người Phương Ảnh.
Tiếng Phương Ảnh gào khóc làm Phương Trì cảm thấy như thể một giây sau cô sẽ chết luôn, vì thế cũng không đoái hoài tới chuyện khác, chuyện duy nhất có thể làm là nghiêng nửa người che trên người Phương Ảnh, che lại đầu cô và tay trái bê bết máu.
Mới đầu còn cảm thấy rất đau, rát, sau đó cũng không cảm thấy gì nữa.
Chỉ là chết lặng mà che chở cho Phương Ảnh, nắm đấm rồi đầu gối, còn có thứ không rõ đập lên người cậu, đều không sao cảm giác được đau.
Bị người đánh cũng không sao, cũng không phải chưa từng bị đánh.
Mà đến mười tám tuổi, đây là lần duy nhất Phương Trì bị đánh mà không phản kháng lại dù một lần, cũng là lần không hiểu ra sao nhất, nén giận nhất, cũng... sợ sệt nhất.
Vừa ra tay, vẻ quyết tâm đã có thể làm người ta biết, mấy tên này cũng không phải côn đồ bình thường.
Phương Ảnh nợ tiền cũng không phải chỉ là con số nhỏ.
Nếu như không trả nổi tiền, những tên này còn có thể làm nên chuyện gì nữa, cậu căn bản không nghĩ tới được.
Nỗi sợ hãi từ nơi sâu thẳm trong nội tâm róc rách chảy ra, làm cả người cậu cứng ngắc.
"Ba ngày, ba ngày sau tao lại đến tìm này, không trả nổi tiền thì đừng trách tao không nể tình! Còn nữa, đừng hòng chạy, mày chạy không thoát đâu."
Không biết đã trôi qua bao lâu, bốn phía rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Sau khi mấy tên kia bỏ đi, Phương Trì đến nửa buổi mới tỉnh lại được, ho khan hai cái, cảm nhận được đau đớn âm ỉ trên mặt, trên người.
"Em không sao chứ..." Phương Ảnh có hơi sốt sắng sờ trên người trên đùi cậu.
"Chị rốt cuộc," Phương Trì vặn vai Phương Ảnh lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô, "Nợ bao nhiêu tiền! Nợ tiền ai!"
Phương Ảnh không nói nữa, chỉ là vẫn luôn khóc, tóc tai rối tung, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe nhoẹt, một khối đen một khối xám.
"Chị lại đi đánh bài phải không?" Phương Trì lại hỏi.
Phương Ảnh vẫn không lên tiếng, cho dù Phương Trì hỏi thế nào, cô đều không mở miệng, mà chỉ khóc.
"Chị đang tìm chết!" Phương Trì cắn răng nói một câu, nhẫn nhịn đau đớn trên người, đứng lên đi vào phòng.
Tiểu Quả ở trong phòng khóc đến mức cả người run cầm cập, Phương Trì ôm dỗ dành nửa buổi, mới dần dần bình tĩnh lại được.
Phương Trì cảm thấy trong đầu loạn cào cào, dỗ Tiểu Quả xong, cậu trở lại phòng khách, Phương Ảnh vẫn còn đang ngồi dưới đất, cậu đi qua nhìn tay Phương Ảnh.
Có lẽ là bị người dùng chân ghế đập vào, da tróc thịt bong, có thương tổn đến xương cốt không thì không thấy được.
Phương Trì nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh lại, đầu tiên đưa Tiểu Quả cùng Phương Ảnh đến bệnh viện, quay lại tay lái đưa Tiểu Quả về nhà chú họ.
Thím vừa nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Quả là biết đã có chuyện xảy ra, kéo Phương Trì tới hỏi.
"Con không biết," Phương Trì nói, "Chị ấy không nói gì, gần đây không nên để chị ấy đưa Tiểu Quả đi."
"Nó chết rồi mới yên được." Thím cau mày tàn nhẫn phun một cái xuống đất.
Phương Trì không nói gì nữa, rời khỏi nhà chú họ.
Cả người đều đang đau, trước đó không để ý đến, giờ mới phát hiện ra khóe miệng cũng rách, trong miệng hình như còn có vị tanh mặn, trên người càng không phải nói, bước đi như thể bị gậy đập mà đi, mỗi bước đều kéo theo đau đớn.
Cậu không biết chăm sóc của Phương Ảnh đối với mình trong mấy năm nay có thể làm cậu giúp Phương Ảnh đến mức nào, mà phỏng chừng ngoài cậu ra, Phương Ảnh đã chẳng tìm được người nào có thể giúp.
Có lẽ trừ cậu ra, cũng chẳng ai sẽ giúp cả.
Không ai quan tâm, người như Phương Ảnh, xảy ra chuyện gì cũng không có gì lạ, không chừng cứ mất tích như vậy, hoặc đã chết rồi.
Thế nhưng bản thân có thể giúp được thế nào?
Nếu như không để ý... liệu bản thân có thể nào cũng gặp phiền phức hay không?
"Hôm nay bọn tao đi leo núi, trong nhà, đến không?" La Bằng nói trong điện thoại, "Tao qua đón..."
"Không đi, cũng không phải cuối tuần." Tôn Vấn Cừ nằm trên sofa, trong phòng ngập tràn mùi xịt phòng không khí trong lành, hai ngày rồi vẫn chưa nhạt đi, không biết chị gái quét tước dọn dẹp hôm nọ đã xịt bao nhiêu.
"Mày không phải ngày nào cũng là cuối tuần à," La Bằng cười nói, còn bổ sung thêm một câu làm rõ, "Bác Văn không ở đây, hôm nay nó có việc không qua được."
"Anh ta có ở đó hay không tao đều không đi," Tôn Vấn Cừ cong chân lên, một cú đá kia của Phương Trì làm chân hắn đau hai ngày, "Chân tao bị thương."
"Sao lại bị thương? Ngã à?" La Bằng vừa nghe thấy liền sốt sắng, "Đi khám không? Hay là tao qua đưa mày đến bệnh viện?"
"Không cần đi, chỉ là va vào chút thôi," Tôn Vấn Cừ thật ra rất muốn ra ngoài, đến giờ hắn còn chưa ăn gì, có điều thật sự là lười động đậy.
Nói linh tinh vài câu nữa với La Bằng rồi cúp điện thoại, ưỡn người trên ghế sofa một lúc, hắn ngồi dậy, sờ lấy điện thọai di động.
Trên bàn có vài tờ menu đồ ăn ngoài, là chị gái làm việc nhà mang đến.
Hắn tiện tay cầm một tờ lên, gọi đồ ăn ngoài nào đó ngon ngon.
Nhìn một tờ, cảm giác không hợp khẩu vị, đang định cầm lấy tờ tiếp theo, chuông cửa vang lên.
Tôn Vấn Cừ có hơi bất ngờ, chuông cánh cửa này chẳng mấy khi được kêu, bạn bè của hắn trước lúc đến sẽ gọi điện thoại, văn phòng bất động sản cũng không có khả năng lắm...
Hắn miễn cưỡng chống đỡ, vừa đi vừa lê lết chân sưng đau ê ẩm đến cạnh cửa, trên màn hình bộ đàm lại không thấy người nhấn chuông.
"Ai?" Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.
Bên trong bộ đàm rất yên tĩnh, không ai trả lời.
Tôn Vấn Cừ có hơi câm nín, có thể là trẻ con nhà hàng xóm, trước đây cũng từng có, cứ đến, ấn rồi bỏ chạy, mãi cho tới khi Tôn Vấn Cừ cầm gậy đuổi theo ra ngoài cứ thế đập hỏng luôn chuông nhà nó, mới không ấn nữa.
Ba năm không gặp, giờ lại tới nữa?
Đang định đi ra, chuông cửa lại vang lên.
Nhìn lại, trong màn hình vẫn không có người, Tôn Vấn Cừ có hơi bực mình, gào lên: "Cứ từ từ ấn đi! Ấn đủ tám tiếng tan ca!"
"Là tôi," ngay lúc Tôn Vấn Cừ định không để ý nữa trở về ghế sofa, bên trong bộ đàm có người nói, "Phương Trì."
Phương Trì? Tôn Vấn Cừ ngẩn người, quay đầu lại liếc mắt nhìn, còn thật sự là Phương Trì.
"Cậu bị điên à?" Tôn Vấn Cừ ấn lên bộ đàm, "Ra ngoài cổng sau khu nhà có ba cửa hàng thuốc, tự mình chọn một hàng rồi từ từ uống đi."
"Sợ anh thấy tôi không mở cửa." Phương Trì nói.
"Tôi không mở cửa cậu có thể đứng ở chân tường đi tiểu mà," Tôn Vấn Cừ vừa nghĩ tới tối hôm đó là bao nhiêu bực bội dồn lại một chỗ, "Đi tiểu đi."
Nói xong hắn cũng không mở cửa nữa, trở lại nằm lên ghế sofa, cầm menu tiếp tục xem.
Chuông cửa lại vang lên.
Lại vang lên.
Còn vẫn vang.
Tôn Vấn Cừ cắn răng mắt mù tai điếc.
Mấy phút sau rốt cuộc cũng yên tĩnh, hắn thở phào một hơi thật dài.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy có tiếng động trong sân, như thể âm thanh chậu hoa bị đá phải hoặc đập phải.
Đệch???
Tôn Vấn Cừ nhanh chóng ném menu trong tay xuống, đứng lên, chưa kịp đi tới cạnh cửa, đã nghe thấy tiếng cửa bị gõ vang, ba tiếng lộc cộc.
Vậy mà có thể leo tường vào được???
Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, còn có vương pháp nữa không!
Hắn có chút khó tin nổi tiến đến trước mắt mèo nhìn thử, quả nhiên thấy Phương Trì đang đứng ngoài cửa.
"Tôi có chuyện nhờ anh." Phương Trì tiếp tục gõ cửa.
"Không đáp ứng." Tôn Vấn Cừ trả lời rất dứt khoát, không nói nữa, lần thứ hai trở về nằm trên ghế sofa.
Chơi xấu đòi tiền không được thì đánh người, giờ người bị đánh đã phải trả tiền còn định lừa tiếp?
Đây là tinh thần lừa đảo đến mức nào kia chứ, có thể mở lớp giảng bài rồi!
"Vậy tôi gõ đến lúc cảnh sát đến." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ cảm giác, nếu như không phải chân mình còn đang không khỏe, chỉ cần Phương Trì hiện giờ xuất hiện ở đây, hắn có thể lao đến cầm chậu hoa ném lên người cậu ta.
Có điều hắn tạm thời không có ý định báo cảnh sát, cảnh sát đến nhìn thấy cũng chỉ là có người gõ cửa hắn không ra mà thôi, tinh thần lừa đảo kiểu này, biết đâu còn lừa được cả cảnh sát đây.
Tôn Vấn Cừ chỉ muốn nhìn xem cậu có thể gõ được bao lâu.
Có lẽ là gõ năm phút.
Sau khi Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng chọn ra được hai món giữa một đống đồ ăn hắn nhìn kiểu gì cũng không thấy ngon, tiếng gõ cửa ngừng lại.
Tiếng Phương Trì vang đến từ bên ngoài cửa: "Tôi thật sự có chuyện cần nhờ anh, gấp lắm."
"Không đáp ứng." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi đi vào luôn đấy," Phương Trì mặc dù nói là việc gấp, nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh, cũng không lo lắng không giận dữ, thật giống như thể giữa bọn họ chỉ là trò chuyện giữa bạn bè bình thường.
"Cậu vào được," Tôn Vấn Cừ sắp bị cố chấp của cậu làm cho vui vẻ luôn rồi, "Cậu vào được thử xem, vào được tôi mời cậu ăn cơm."
Tường ngoài sân thấp, cũng chỉ để phòng quân tử mà thôi, ngay cả chó nhảy qua cũng không phòng được, cửa nhà thì không giống vậy, lúc không cầm theo chìa khóa, gọi thợ khóa đến cũng phải mở mất một tiếng.
Ngoài cửa không còn âm thanh gì nữa, Phương Trì hình như đã đi rồi.
Tôn Vấn Cừ nằm trên sofa thoải mái nhìn cửa, đang nghĩ ngợi xem Phương Trì sẽ dùng thứ gì phá khóa, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang bên cửa sổ.
"Tôi đệt!" Hắn rống lên một tiếng, nhảy lên từ trên sofa, cửa sổ sáng nay hắn vẫn luôn mở để tản mùi xịt phòng, vì luôn kéo rèm cửa sổ lại nên không chú ý tới cửa sổ đang mở.
Cùng lúc hắn nhảy dựng lên, rèm cửa sổ cũng bị xốc lên, Phương Trì nhảy qua cửa sổ vào phòng khách, đứng trước mặt hắn.
Còn rất nhẹ nhàng, không có cả âm thanh hạ xuống đất.
Cảm xúc của Tôn Vấn Cừ vào thời điểm này chỉ có một, phải cài cửa sổ chống trộm!
Hắn trừng Phương Trì rồi mới nói một câu: "Cậu thế này có thể coi là đột nhập phi pháp, biết không?"
"Xin lỗi," Phương Trì nói, "Tôi có việc gấp."
Tôn Vấn Cừ lại nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi quay người ngồi trở về trên ghế sofa, chân gác lên trên bàn uống nước, "Là, vội vã thay mẹ cậu đòi phí nuôi nấng à?"
Phương Trì quả thật là có việc gấp, Tôn Vấn Cừ nhìn vẻ mặt và ánh mắt của cậu là có thể nhìn ra, không có loại hung hăng và khinh bỉ chỉ thiếu điều viết lên mặt như hai lần gặp trước.
Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Trì.
"Là vay tiền." Phương Trì nói.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, lại đổi thành "vay"?
"Có thể ghi giấy nợ cho anh, hoặc là anh nói thế nào cũng được, chỉ cần cho vay được là được rồi." Phương Trì còn nói.
"Bao nhiêu?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Mười vạn." Phương Trì trả lời.
Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ, dựa vào trong ghế sofa, nở nụ cười với Phương Trì đến hai phút cũng chưa dừng lại được.
"Có thể vay không?" Phương Trì hỏi, "Chắc chắn sẽ trả lại được."
"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ cầm lấy tờ menu chậm rãi gấp lại, "Là tên thật à?"
"Đúng." Phương Trì nói.
"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại nhìn cậu, "Trong mắt cậu, tôi ngoại trừ là công tử nhà giàu, đồng tính luyến ái, cặn bã bội tình bạc nghĩa đánh phụ nữ ra, còn là gì nữa?"
"Không còn." Phương Trì trả lời rất thẳng thắn.
"Thật sự hết rồi?" Tôn Vấn Cừ lại gấp thực đơn lại, sau đó chỉ vào chính mình, "Cậu xác định không có phần thiểu năng trí tuệ?"
Phương Trì rất nghiêm túc mà nhìn hắn: "Thật sự không có."
"Vậy con mẹ nó, cậu từ đâu nhìn ra được tôi sẽ cho vay tiền!" Tôn Vấn Cừ rống lên, giơ tay lên, menu đã biến thành máy bay giấy bay ra từ giữa ngón tay hắn.
Phương Trì nghiêng đầu đi, tránh máy bay giấy nhắm ánh mắt cậu bay đến, mà tờ menu bị gấp ra một góc cực kỳ nhọn vẫn đâm một cái lên mặt cậu.
Tốc độ máy bay giấy rất nhanh, cho nên tuy là trang giấy, đâm lên mặt, lại còn đâm lên vết thương, vẫn rất đau, Phương Trì nhíu mày không nói gì.
"Ra ngoài trước khi tôi báo cảnh sát." Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động qua.
Phương Trì không nhúc nhích, im lặng mấy giây liền nói: "Anh mới vừa bảo tôi vào được thì mời tôi ăn cơm."
Tôn Vấn Cừ đè nén kích động muốn đập điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình đen mặc niệm trong lòng gần ba mươi lần "vì dân trừ hại thay trời hành đạo", sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Được rồi, cứ đứng đi."
Phương Trì thò hai tay vào trong túi áo khoác, cứ đứng tại chỗ như vậy.
Tôn Vấn Cừ gọi điện gọi món ăn đã chọn, sau đó bắt đầu xem tivi.
Nói thật, hắn bội phục Phương Trì, nhìn qua cũng không giống người da mặt dày, vậy mà có thể kiên trì đứng ở đây không đi.
Tôn Vấn Cừ vẫn luôn cảm thấy có gì đó uất ức trong ngực, không phải chỉ đánh Phương Trì một trận là giải quyết được, mà là loại bực bội như thể cây bông bị bọc lại, không thể nào chạm tới được.
Phương Trì đứng yên tĩnh một bên hơn mười phút, đột nhiên mở miệng: "Nếu như mười vạn quá nhiều..."
"A?" Tôn Vấn Cừ đang trừng tivi suy nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào, cậu đột ngột nói làm hắn sợ hết hồn.
"Thiếu một ít cũng được..." Phương Trì nhìn về phía tivi nói.
"Trước khi trả hết tiền," Tôn Vấn Cừ đi tới trước mặt cậu, "Cậu ngày nào cũng phải đến đây dọn dẹp nhà cửa quét tước dọn vệ sinh giặt quần áo nấu cơm cho tôi...."
Còn chưa nói xong, Phương Trì đã quay người mở cửa ra ngoài.
"Không ăn cơm à?" Tôn Vấn Cừ gọi.
Phương Trì không để ý tới hắn, đóng rầm cửa lại.
"Ra ngoài đừng trèo tường," Tôn Vấn Cừ tiếp tục gọi, "Đi bằng cổng đi con giai à."