Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã giận quá đi.

Tôn Vấn Cừ đổ người về ghế sofa, vặn to tiếng tivi, rất thoải mái mà gác chân, chờ đồ ăn đưa tới.

Biết thế đã chỉ đặt một phần.

Phần bị thừa kia chốc nữa lấy ra cho mèo hoang ăn đi.

Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, chưa ăn cơm đã buồn ngủ, một ngày rảnh rỗi cũng rõ mệt.

Thật ra Phương Trì quay đầu bỏ đi hắn cũng không bất ngờ, tuy rằng xét theo độ dày da mặt người này, thế nào cũng sẽ phải cò kè mặc cả với hắn một trận, sau đó hắn trả cho một câu không cò kè mặc cả gì hết... Chỉ là nhìn vẻ mặt Phương Trì lúc nhắc tới đồng tính luyến ái, có lẽ sẽ không đáp ứng.

Nếu đáp ứng là đã hay rồi, dằn vặt một lần làm sao thú vị bằng cứ rảnh rồi lại lôi ra dằn vặt cơ chứ.

Xem tin tức gần mười phút, chuông cửa vang lên.

Lần này là đồ ăn đưa tới cho hắn, Tôn Vấn Cừ đứng dậy đến cạnh cửa, mở cả cổng lẫn cửa nhà ra.

Lúc nhìn thấy người đi từ bên ngoài sân vào, hắn ngẩn người.

Một là nhân viên mặc đồng phục mang theo hai hộp đồ ăn, một người khác...... là Phương Trì.

"Cậu..." Tôn Vấn Cừ không nhịn được chép miệng.

Phương Trì không nói gì, cúi đầu chen vào nhà từ bên cạnh hắn.

"Tiên sinh, là đồ ăn anh gọi phải không?" Nhân viên ship đồ ăn lấy ra hóa đơn chờ nhận tiền.

Sau khi người ship đồ ăn đi rồi, Tôn Vấn Cừ đóng chặt cửa, bỏ hộp đồ ăn lên trên bàn uống nước, Phương Trì lại đứng trở về vị trí cậu đứng lúc trước.

"Ăn không?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, mở hộp đồ ăn ra nhìn thử, vừa ngửi thấy mùi vị đã cảm thấy không có gì muốn ăn.

"Sao lại nhất định phải là tôi viết giấy nợ, còn có... mấy thứ linh tinh kia." Phương Trì nói.

"Bởi vì tôi không tin được Phương.... mẹ cậu," Tôn Vấn Cừ đóng hộp đồ ăn lại, ngồi trở về ghế sofa, "Giấy nợ gì, điều kiện gì, cô ta chắc chắn sẽ đáp ứng, sau đó sẽ không có sau đó nữa."

"Tôi cũng có thể sẽ như vậy," Phương Trì nhìn hắn.

"Vậy tùy cậu, cậu có thể đi." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, hai mắt nhìn tivi, không nói gì nữa.

Phương Ảnh phá đến mức nào có thể nhìn ra được, thế nhưng Phương Trì không như thế, nhìn là biết cuộc sống của cậu ta bình thường hơn Phương Ảnh nhiều lắm, về phần hai người này sao lại hợp lại một bầy, Tôn Vấn Cừ lười nghĩ.

Mà hiện giờ Phương Trì đến "vay" tiền hộ Phương Ảnh, có lẽ bởi vì mẫu tử tình thâm, có lẽ bởi vì... Nếu như không phải Phương Trì đi rồi còn trở lại, hắn còn không chắc chắn lắm, nhưng hiện giờ hắn gần như có thể đoán được, nếu như không lấy được tiền, không chừng ngay cả cậu ta cũng sẽ gặp phiền phức.

"Vậy mấy điều kiện đó của anh," Phương Trì dừng một lúc mới hỏi một câu, "là vì sao."

"Không vì sao cả," Tôn Vấn Cừ thu lại nụ cười, giọng có hơi lạnh lùng, "Dạy cậu làm người thế nào."

Cảm giác được ánh mắt Phương Trì không quá vui vẻ, hắn lại rất vui vẻ mà nở nụ cười: "Thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, trừng trị lừa đảo, Phương Ảnh hết thuốc chữa rồi, cậu cho tí thuốc biết đâu còn hồi quang phản chiếu được chút."

Lông mày Phương Trì nhíu lại.

"Làm sao, không phục à?" Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Tôi cứ chính trực vô tư như vậy đó."

"Nếu tôi cầm tiền rồi chối thì sao." Phương Trì nói.

"Cậu cứ thử xem." Tôn Vấn Cừ cười nói.

Sau đó hai người họ không nói nữa, trong phòng chỉ có âm thanh phát ra từ tivi.

Tôn Vấn Cừ cũng không để ý cậu nữa, đi vào nhà bếp cầm đũa của mình ra, ngồi xuống chuẩn bị nhét mấy miếng vào, Phương Trì rốt cuộc cũng mở miệng: "Được."

"Đáp ứng rồi?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ, có điều anh... không được quá đáng." Phương Trì nói.

"Chuyện này khó bảo đảm được." Tôn Vấn Cừ kiên quyết.

Phương Trì giật giật, Tôn Vấn Cừ liếc nhìn cậu, cảm giác ánh mắt thằng nhóc này có lẽ là muốn nhào lên cho mình thêm hai đấm nữa, mà nín nửa ngày cậu chỉ nói có một câu: "Tiền đến lúc nào đưa được cho tôi?"

Tôn Vấn Cừ lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, ném lên bàn uống nước: "Viết giấy nợ đi."

Từ sau khi ra khỏi nhà Tôn Vấn Cừ, một chậu lửa giận của Phương Trì không có chỗ nào để giải tỏa, một đường đá bốn năm cái thùng rác vẫn không thể nào đá nổi cỗ uất ức nghẹn trong cổ họng ra được.

Nếu không phải mấy tên kia một lần không liên hệ được với Phương Ảnh liền đến chặn trước cửa trường học hỏi được địa chỉ nhà cậu, nếu không phải cậu sợ việc này làm to lên rồi để cho bà nội đang ốm biết được sức khỏe sẽ không chịu nổi, nếu như không phải Phương Ảnh vẫn luôn cầu xin cậu, nói rằng có biện pháp lấy được tiền nhưng phải cần ba tháng, cậu căn bản sẽ không thể nào đến chỗ Tôn Vấn Cừ.

Vẻ mặt dương dương tự đắc của Tôn Vấn Cừ khiến người ta thật sự muốn cầm gậy đập 108000 lần lên mặt hắn.

Lúc điện thoại di động vang lên, Phương Trì vừa đá ngã lăn một cái thùng rác.

"Tiểu Trì..." Điện thoại vừa nghe đã vang lên giọng Phương Ảnh.

"Tiền mai em lấy rồi đưa cho chị, viết giấy nợ đi." Phương Trì nén lại lửa giận trong lòng, "Sau ba tháng không trả nổi, chị cứ đi ngồi tù đi."

"Vay được rồi?" Phương Ảnh vui vẻ hô một tiếng, "Chị đã biết là em có cách mà! Hỏi vay ai?"

"Không cần chị quan tâm," Phương Trì cắn răng, "Em nói chị nghe rõ chưa đấy."

"Nghe rõ nghe rõ rồi." Phương Ảnh nói lia lịa, "Chị lập tức viết giấy nợ mai chờ em đến, không, chị đưa qua cho em."

"Em đi lấy," Phương Trì nói, "Ba tháng mà chị không trả nổi, chị đi ngồi tù, nếu như chị dám bỏ chạy, tốt nhất là mang theo Tiểu Quả, nếu không em..."

Tiểu Quả có lẽ là uy hiếp duy nhất với Phương Ảnh, cô lập tức nói: "Chị nhất định, nhất định, nhất định sẽ trả lại cho em, Tiểu Trì, chị cám ơn em, chị không ra gì, thế nhưng xưa nay thật sự chưa từng hãm hại ai trong nhà, chị nhất định..."

"Được." Phương Trì nói, dập điện thoại.

Sáng sớm hôm sau chưa tới bảy giờ, Phương Trì đã tới nhà Tôn Vấn Cừ, cậu phải đến ký cái thứ quái quỷ rách nát dọn nhà quét tước dọn vệ sinh giặt quần áo nấu cơm kia mới lấy được tiền.

Có lẽ là đến hơi sớm, chuông cửa ấn gần mười phút, chó trong sân nhà hàng xóm sủa đến mức sắp bị hen đến nơi, Tôn Vấn Cừ mới cởi trần mặc quần pyjamas, một mặt khó chịu ra mở cửa.

"Mấy giờ?" Trong giọng Tôn Vấn Cừ còn mang theo giọng mũi vì chưa tỉnh ngủ, "Ký giấy bán thân mà còn tích cực thế..."

"Tôi còn phải đi học." Phương Trì nói.

"Đi học?" Tôn Vấn Cừ ngoắc khóe miệng, lúc xoay người rất tùy ý hỏi một câu: "Lớp mấy?"

"Cấp hai." Phương Trì không hề suy nghĩ mà trả lời.

"Ầu," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, "Phản ứng nhanh đấy."

Phương Trì không nói gì.

Lúc Tôn Vấn Cừ đi vào trong phòng, có thể thấy phần eo ngoài quần pyjama có xăm hình, chữ là gì thì không thấy được, thế nhưng da dẻ Tôn Vấn Cừ rất trắng, hình xăm trông lại càng nổi bật...

Phương Trì rất nhanh đã dời ánh mắt ra khỏi eo hắn.

Trên bàn uống nước để một tờ giấy viết tay, cậu cầm lên nhìn thử, có lẽ chính là thứ này, phía trên viết "Hợp đồng phục vụ".

"Hợp đồng phục vụ" chó má!

Thế nhưng làm Phương Trì bất ngờ là, chữ viết tay của Tôn Vấn Cừ thật sự rất đẹp, nét chữ có lực, nhìn như bảng chữ mẫu.

Lúc Phương Ảnh nói trường học có gì cần viết đều tìm Tôn Vấn Cừ, cậu còn tưởng là khoác lác...

Đạo đức của người này, thật sự là giày xéo nét chữ đẹp như vậy.

"Là cái đó," Tôn Vấn Cừ mặc bộ đồ ngủ đi ra từ phòng ngủ, cầm một túi giấy trong tay, "Ký đi."

"Tiền đâu?" Phương Trì hỏi.

Tôn Vấn Cừ ném túi giấy trong tay tới trước mặt cậu: "Nhanh lên, tôi còn phải ngủ."

Phương Trì ngồi vào ghế sofa, cầm túi giấy tới mở ra, bên trong là tiền đã buộc chặt, từng xấp một, cậu đếm thử, vừa khéo mười xấp, vì vậy cầm cái "hợp đồng phục vụ" kia bắt đầu đọc.

Nội dung không nhiều, chủ yếu là mấy thứ hôm qua đã nói, còn có dấu mở ngoặc, bên trong mở ngoặc là "hạng mục phục vụ có thể tăng lên nếu cần", Phương Trì nhíu mày, xuống dưới nữa chính là kỳ hạn.

Mà nhìn thấy dòng cuối, cậu liền ngây người, ngẩng đầu nhìn Tôn Vấn Cừ: "Còn có lương?"

"Dù sao cũng là hợp đồng," Tôn Vấn Cừ cầm cốc vừa uống nước vừa nói, "Nếu không trả lương, ở trên còn phải viết là giấy bán thân, phải thay đổi."

Phương Trì trầm mặc mấy giây, cúi đầu ký tên mình xuống dưới, đưa giấy cho Tôn Vấn Cừ.

"Ôi chữ," Tôn Vấn Cừ nhận lấy giấy liền nhìn, "Không có dũng khí nhìn đến lần thứ hai."

"Nhắm mắt lại là được." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ ký tên rất đẹp, sau đó đi vào một căn phòng khác, có lẽ là phòng làm việc, lúc mở cửa ra Phương Trì liếc vào bên trong, tủ sách hai mặt tường đều kín sách.

Còn nhìn thấy trên bàn làm việc chính giữa để giá bút* cùng với mấy bức chữ bồi đẹp treo trên tường, còn thật sự là chữ viết bút lông?

"Bản gốc tôi cầm, bản photo cậu cầm." Tôn Vấn Cừ đưa bản photo cho cậu.

"Tôi cầm hay không cũng chẳng khác gì." Phương Trì vừa nhìn thấy bốn chữ "hợp đồng phục vụ" liền nghẹn uất, thứ này cậu căn bản không muốn chạm vào.

"Đừng," Tôn Vấn Cừ lại gần cậu, đổ người xuống ghế sofa, cười, "Nếu tôi lặng lẽ sửa đổi nội dung, thêm ngủ cùng gì gì đó cậu cũng nghe theo à?"

Phương Trì nhảy dựng lên như bị thọc cho một dao, cầm tờ giấy kia rồi đi tới cửa.

"Này, để lại số điện thoại cho tôi." Tôn Vấn Cừ chỉ điện thoại di động trên bàn uống nước.

Phương Trì quay người trở về, lấy điện thoại di động ấn số điện thoại của mình, "Bắt đầu từ mai đi, hôm nay tôi nhiều việc."

"Cũng không chắc, phải xem tâm trạng tôi." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.

Phương Trì liếc nhìn hắn, quay người đi ra ngoài.

"Học tập giỏi giang, ngày ngày tiến về phía trước đó con trai-----", Tôn Vấn Cừ cười nói một câu, "Cho ba mày mở mày mở mặt chút!"

Xử lý xong chuyện tiền nong, Phương Trì cũng không có tâm trạng xen vào tay Phương Ảnh đang quấn băng vải nữa, quay đầu liền chạy về phía trường học.

Lúc leo từ ngoài tường vào trong trường, đã qua tiết đầu tiên, tiết thứ hai vừa vào mười phút, tiết thứ hai là lớp của giáo viên chủ nhiệm lão Lý.

Phương Trì lắc lư trước cửa sau phòng học nửa buổi, nhân cơ hội lão Lý đang tập trung viết chữ trên bảng đen, nhanh chóng lẻn vào phòng học.

"Phương Trì, chốc nữa trò lên phòng làm việc tôi một lúc." Đầu lão Lý không hề quay lại, vừa viết vừa nói.

"...A." Phương Trì nhụt chí, chậm rãi đến chỗ của mình, ngồi xuống.

"Ngủ quên à?" Lương Tiểu Đào bên cạnh cậu nhỏ giọng hỏi.

Phương Trì quay đầu lại: "Sao mày lại chạy sang đây ngồi?"

"Thay đổi một chút," Lương Tiểu Đào cười, rồi bĩu môi, "Vừa nãy cãi nhau với Lâm Vi... Ê, đến giờ tự học tao giảng cho mày bài thi hai hôm trước đi?"

"Được." Phương Trì gật đầu, Lương Tiểu Đào cùng lớp với cậu đã ba năm, quan hệ không tệ, là nữ sinh duy nhất có thể có giao tình lén lút với cậu.

Giờ học, Phương Trì có hơi thất thần, cứ nghĩ tới cái tờ gọi là hợp đồng trong cặp, vừa nghĩ tới bản thân cứ như vậy không hiểu ra sao mà lòng không cam tình không nguyện đeo trên lưng khoản nợ mười vạn.

Thực sự là thần kỳ.

Nếu như ba tháng sau, Phương Ảnh không trả lại tiền, cuộc sống của cậu sẽ càng thần kỳ hơn.

Hết giờ học, lão Lý thu dọn dồ đạc, ánh mắt quét tới chỗ Phương Trì.

"Ai, đến đây." Phương Trì bất đắc dĩ đứng lên, đi cùng lão Lý ra khỏi phòng học, vốn còn đang nghĩ sau một tiết lão Lý đã quên mất vụ này rồi.

"Vào kiểu gì?" Lão Lý vừa đi ra đã hỏi.

"Cứ như vậy rồi vào thôi." Phương Trì nói.

"Kỹ năng leo núi của trò dùng nhiều nhất là để leo tường trường học phải không?" Lão Lý nhìn cậu.

Trường chỉ có một cái cổng, ba mặt đều là phòng học, tường bao cũng cao, ngoài mấy khe tường cùng hai khối gạch nhô ra, không có chỗ để mượn lực, cho nên độ khó leo tường đối với học sinh cấp ba có hơi cao, nhưng Phương Trì lại vào được rất dễ dàng.

"Cũng không hẳn," Phương Trì nói, "Có lúc còn trèo tường công viên."

"Có cảm giác thành công lắm à?" Lão Lý liếc cậu lần thứ hai, "Có muốn chào cờ thứ hai giảng giải cho toàn trường mấy điểm cần chú ý lúc leo không?"

"Hôm nay em ra khỏi nhà muộn." Phương Trì cúi đầu.

"Mấy hôm nay toàn làm gì, không chỉ có lớp luyện tập buổi tối không đi, mà tự học muộn cũng không thấy trò tới," Lão Lý thở dài, "Trò cứ như thế này... sang năm làm sao thi đại học được?"

"Tối nay em sẽ đến." Phương Trì nói.

"Nếu trò đụng phải chuyện gì, phải nói với tôi, ba mẹ trò không ở đây, tôi cũng đã đáp ứng với ba trò để ý trò ba năm nay rồi," lão Lý nói, "Nếu trò có thể chấn chỉnh lại tâm tình, thành tích còn có thể cao lên được..."

"Biết rồi." Phương Trì gật đầu.

Lão Lý cũng không nói nhiều, hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc tới văn phòng cũng vừa khéo nói chuyện xong, lão Lý vung tay lên: "Được rồi, trò về lớp học đi."

Những câu nói này của lão Lý, bình thường Phương Trì nghe chẳng có cảm xúc gì, thế nhưng hôm nay nghe xong, lúc về lại phòng học lại hơi thất thần.

Thành tích của cậu không tốt không tệ, là kiểu không để ý thì tụt xuống sau, mà đạp hai chân lại đi lên được, cho nên gần đây cậu đã định sẽ học hành chăm chỉ, sang năm thi xong rồi mới tiếp tục làm ở câu lạc bộ dẫn đường.

Nhưng hiện giờ lại cảm giác có hơi phiền muộn, cái thứ bán mình... không, hợp đồng kia của Tôn Vấn Cừ, cùng với thái độ của Tôn Vấn Cừ, làm cho cậu thấy, ba tháng tiếp theo, bản thân có lẽ sẽ chẳng có nổi một ngày sống dễ chịu.

Cậu cũng đã nghĩ rằng, mấy điều kiện rách nát kia đến lúc đó không thèm để ý là được, mà sau hai lần tiếp xúc, cậu cảm thấy phương pháp này không thể nào dùng được, thứ nhất là Tôn Vấn Cừ có tiền, thứ hai là nhìn cái kiểu cả ngày rảnh rỗi của Tôn Vấn Cừ, người như vậy nếu muốn tìm phiền phức cho cậu, cậu có lẽ càng không chịu nổi hơn.

"Cả ngày hôm nay mày toàn mất tập trung," Cuối buổi tự học muộn, Lương Tiểu Đào giảng đề cho cậu xong liền không nhịn được mà nói một câu, "Tao vừa rồi nói mày gì mày nghe thấy không đó?"

"Nghe thấy." Phương Trì nói.

"Lại chém, tao mới vừa rồi có nói gì đâu." Lương Tiểu Đào chép miệng.

"Tao có hơi đói." Phương Trì xoa bụng.

"Cho chết," Lương Tiểu Đào nhìn về phía phòng học, "Tiếu Nhất Minh vừa ra ngoài mua đồ ăn khuya, hỏi mày có định ăn không, mày còn đang thất thần đây."

"Chốc nữa tao về rồi ăn." Phương Trì nói.

Lúc còn mấy phút nữa là tan học, Tiếu Nhất Minh xách theo hai túi sủi cảo nóng hổi về phòng học.

"Ai ya, cũng coi như về được rồi." Có người nói một câu.

Mấy người đợi cả nửa buổi lập tức vây đến, nhận lấy một hộp của mình.

Sau khi người tản đi, trong túi trước mặt Tiếu Nhất Minh còn có hai hộp sủi cảo, cậu liếc nhìn Phương Trì: "Mày..."

Phương Trì đứng lên, nhét đồ trên bàn lung tung vào trong cặp sách, rồi vắt lên vai một cái: "Tao về đây."

Tiếu Nhất Minh nuốt câu nói tiếp theo xuống.

"Thừa một hộp à, cho tao đi, vừa nãy tao chưa đói, vừa ngửi thấy mùi là lại đói." Lương Tiểu Đào nói.

Lúc Phương Trì ra khỏi cổng trường đang nghĩ xem muốn đi ăn gì đó, vòng vo trước con đường nhỏ trước cổng trường mấy phút, cậu quyết định ăn bát mỳ là được, vừa no, vừa nóng.

Trong quán có mấy người là bạn học cùng trường bọn họ, đều là sau tiết tự học muộn đến ăn.

Phương Trì bưng bát mì mới vừa tìm được chỗ ngồi trống, còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại di động đã vang lên.

Cậu vừa đổ gia vị vào trong bát, vừa móc điện thoại ra nhìn thử, là một số lạ, phản ứng đầu tiên, đây là Tôn Vấn Cừ.

Cậu có hơi bực bội, nhưng vẫn ngồi xuống nghe điện thoại: "Alo?"

"Con trai à," Trong điện thoại quả nhiên vang lên giọng Tôn Vấn Cừ, mà trong giọng rõ ràng đã say, có hơi nói không ra tiếng, "Chào buổi tối."

"Chào buổi tối." Phương Trì hơi hơi không nói nên lời.

"Biết lái xe không?" Tôn Vấn Cừ hỏi, trong ống nghe còn vang đến âm thanh ồn ĩ, tiếng nhạc, tiếng người, hình như còn có tiếng người cãi nhau.

"Biết," Phương Trì trả lời, cúi đầu trộn mì, ăn một miếng, "Nhưng tôi không có bằng."

"Sao lại không có bằng?" Giọng Tôn Vấn Cừ nghe như thể đang uống một ngụm nước.

"Tôi mới có 14 tuổi." Phương Trì nhắc nhở hắn.

Tôn Vấn Cừ trầm mặc hai giây rồi đột nhiên cười, cười rất dữ dội, nửa buổi cũng không dừng lại được, cảm giác sắp thở không ra hơi.

"Không có việc gì thì tôi dập máy đây." Phương Trì nói.

"Đến đón tôi, giờ, lập tức, tôi đang ở cửa GRAVITY, xe con bọ màu đỏ." Tôn Vấn Cừ thu lại tiếng cười, báo một địa chỉ, lúc còn đang định nói tiếp, có người bên cạnh gọi hắn, hắn không kiên nhẫn mà nói, "Kệ tao được không..."

Phương Trì đang định hỏi tiếp, bên kia đã dập máy.

Nhìn chằm chằm bát mỳ mới chỉ ăn được một miếng, cậu có chút bực mình, hơi do dự liền cầm lấy đũa cúi đầu tiếp tục ăn.

Cái GRAVITY này là nơi quái quỷ gì, cậu không biết, có điều dựa theo địa chỉ Tôn Vấn Cừ nói, gần như đã có thể đoán được, một con phố quán bar nightclub KTV, cậu tổng cộng mới đi qua con phố kia ba lần, đều là sinh nhật bạn học đi hát, có điều nơi đó có lẽ là hộ khẩu thường trú của người như Tôn Vấn Cừ.

Cậu ăn hết mì, ra ngoài vỉa hè bắt taxi.

Cậu không muốn đến đón Tôn Vấn Cừ, cực kỳ vô cùng rất rất rất không muốn đi đón Tôn Vấn Cừ, mà cho dù thế nào, cái hợp đồng chém gió kia cậu đã ký rồi, cậu không muốn để Tôn Vấn Cừ đang coi cậu là lừa đảo lại cho thêm một cái bội ước nữa.

Thật hay đùa đó, lừa đảo đương nhiên sẽ bội ước.

Nói GRAVITY thì tài xế không hiểu, không biết là nơi nào, Phương Trì nhíu mày: "Là tên bằng chữ tiếng Anh..."

"Tên tiếng Anh cũng không có chỗ này," tài xế lập tức dùng tiếng Anh kiểu Trung thành thạo mà báo ra vài cái tên, "ơ mít cơ lơ đè mé quơ li bi te mịt cờ léc lin sin quà tớ rài sít tơ vin skỉn. Pá ra pẻn, không có cái mở đầu là gừ ra gì gì của cậu mà!"

Tiếng Anh của Phương Trì cũng nát, mà đối mặt với một chuỗi tiếng Anh của tài xế, cậu vẫn cảm thấy tự hào hơn rất nhiều, chỉ là giờ không phải lúc.

"À, cái này...tiếng Trung là," Phương Trì do dự dịch lại, "Đại khái là lực hút trái đất?"

"À, lực hút trái đất?" anh giai tài xế bỗng nhiên như thể tỉnh ra, "Ui dời, nói luôn lực hút trái đất không phải là được rồi à, nói tiếng anh làm gì, còn nói không rõ!"

Lúc xuống xe nhìn thấy tên quán bar, Phương Trì có kích động tìm thấy Tôn Vấn Cừ đầu tiên đánh cho một trận đã, trên quán bar viết bốn chữ bằng tiếng trung rõ to, "LỰC-HÚT-TRÁI-ĐẤT"!

Vậy mà tự nhiên ném cho mình chữ GRAVITY quái quỷ gì!

Có điều xe con bọ màu đỏ lại rất dễ tìm, tuy rằng nhỏ, nhưng cũng chỉ có một chiếc đó, đậu ven đường cách cửa chính quán bar tầm hai mươi mét.

Bên phía quán bar rất ồn ào hỗn loạn, Phương Trì nhìn lướt qua, nhìn thấy cửa còn có xe cảnh sát đỗ lại, có lẽ là có người uống nhiều rồi gây sự.

Cậu không nhìn nữa, đi tới phía con xe kia, đến trước mặt còn nhìn thấy bên cạnh xe còn đứng một người, đang khom lưng nói gì đó với cửa sổ ghế phụ.

"Đâu....đâu ra, ra người đón mày? Mày gọi, gọi xe không, không được à?" Người kia nói xong thì ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Phương Trì liền ngây người, nhìn chăm chú cậu một lúc, lại cúi đầu nói với người trong cửa xe, "Phương, Phương, Phương... A đệch, con trai cô ta?"

"Là con trai tao," Cửa xe bên ghế phó lái mở ra, Tôn Vấn Cừ bước từ trên xe xuống, tựa vào xe nhìn cậu, giơ tay lên ném một thứ gì đó qua, "Lên xe."

________________________________________________

*giá bút: