Bắc Hải trưởng lão trong lòng khẽ động, lập tức hỏi.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Thái Cổ tuyệt đối không thể hình thành cục diện thống nhất quá sớm, ít nhất đối với bên ngoài không thể chỉ có một tiếng nói chung. "Thái Cổ hiệp nghị" đối với ta tộc vô cùng bất lợi. Nếu như ta cai quản Thánh điện, thống nhất Thái Cổ, vậy thì người thực thi "Thái Cổ hiệp nghị" tại Thái Cổ cũng trở thành ta. Dưới tình huống này, Ma Giới hoàn toàn có thể dùng "Thái Cổ hiệp nghị" để chèn ép chúng ta, đề xuất một số yêu cầu bất hợp lý, chẳng hạn như tạm thời gia tăng số lượng tộc nhân phái đến Ma Giới, nếu không đồng ý thì sẽ dẫn đại quân tiến vào Thái Cổ.
- Khi cục diện thống nhất hình thành, nếu bọn chúng sẽ đề xuất yêu cầu này, mặc dù là ta là người cai quản, nhưng vì đại cục của nhân tộc có lẽ các ngươi cũng sẽ bức ta đáp ứng yêu cầu này. Các vị hãy bình tĩnh xem xét những lời ta nói đúng hay sai.
Bắc Hải đại trưởng lão suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Không sai. Khi mà chúng ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối không nên khai chiến với Ma Giới. Chỉ khi nào tình thế bức thiết mới phải hành động. Vô Kỵ, ngươi là…
- Đúng vậy, luôn cần phải có vài người để bị nguyền rủa. Nếu bọn chúng nhắc đến chuyện Thái Cổ phái tộc nhân đến Ma Giới, chúng ta là hoàn toàn có thể uy hiếp lại bọn chúng ở một mặt khác, chẳng hạn như cướp những tộc nhân ở Ma Giới về. Còn nếu như cướp không được, chúng ta hoàn toàn có thể trực tiếp phá vỡ không gian, đến khu vực của hắn giết chóc một phen. Ma Đế Hoàng dù được xưng là mạnh nhất trong mười ba vương triều, nhưng nếu bị tổn thất quá nặng, ta nghĩ những vương triều đại đế khác sẽ rất tình nguyện thay thế hắn. Dưới tình huống này, cho dù hắn có cuồng vọng đến mấy cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Phong Vân Vô Kỵ dùng ngón trỏ tay phải vẽ một vòng trong hư không, nói một cách kiên định:
- Thái Cổ cần một dòng nước loạn, một thế lực không bị khống chế, làm việc không theo quy tắc. Thế lực này có thể đi làm rất nhiều chuyện mà Thánh điện và cao tầng không thể làm. Một thế lực không bị bất cứ thế lực nào khác kiềm chế, mới có thể ngăn được ma tộc trong tình hình hiện tại.
- Thế lực này không thể quá yếu, nếu yếu thì không đủ tạo thành uy hiếp đối với Ma Giới sau lưng Ma Đế Hoàng; cũng không thể quá mạnh mẽ, bởi vì quá mạnh sẽ không khống chế được. Ít nhất nhóm triều thánh giả của Bắc Hải không nên xuất hiện tại Ma Giới. Hơn nữa còn phải có một lý do hợp lýcho chuyện này. Tại Đao Vực ta đã gieo những mầm mống ban đầu, khiến cho Ma Đế Hoàng có ảo giác sai lầm rằng ta là một người cuồng vọng tham quyền, không muốn bị Thánh điện khống chế. Phía sau chỉ cần Thánh điện và chư vị trưởng lão phối hợp một chút là được.
Hai mươi bốn vị trưởng lão nhìn nhau, một vài trưởng lão trên mặt cũng lộ ra vẻ suy tư:
- Vô Kỵ, những điều ngươi nói không hẳn là không có đạo lý. Nhưng trong sự cai quản của Thánh điện lại xuất hiện một thế lực không phục tùng Thánh điện, điều này liệu có gượng ép quá không? Ma tộc chưa chắc là sẽ tin. Hơn nữa nếu bọn chúng yêu cầu Thánh điện đối phó với thế lực này thì ngươi sẽ làm sao? Chẳng lẽ cuộc chiến thần ma còn chưa bắt đầu, nhân tộc chúng ta đã nội chiến một phen?
- Tin thì sao? Không tin thì sao? Chúng ta không cần ma tộc tin tưởng, chúng ta chỉ cần một cái cớ mà thôi. Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, chỉ cần bề ngoài bọn chúng không tìm ra sơ hở nào thì cũng không thể nói gì được. Về phần nếu như bọn chúng đề xuất để chúng ta tự giết lẫn nhau, hừ, chẳng lẽ chúng ta không thể làm giả sao? Chỉ cần Thánh điện xuất binh chinh phạt vài lần cho có lệ, sau đó thất bại rồi tuyên bố kết thúc là được.
- Như vậy có hơi lộ liễu quá không? Nếu với lực lượng của Thái Cổ mà còn không dẹp loạn nổi bên trong, e rằng rất khó làm cho người ta tin phục.
- Như vậy cũng không sao, nhiều nhất chỉ khiến cho ma tộc nói cao tầng của Thái Cổ ta kém cỏi mà thôi. Chỉ cần bọn chúng không có cớ, rất khó tùy tiện đánh vào Thái Cổ. Đồng thời một thế lực không bị Thánh điện quản lý cũng hoàn toàn có tác dụng trấn áp. Cuộc chiến thần ma đã qua rất lâu, rất nhiều người thậm chí ngay cả ma tộc có hình dạng gì cũng không biết. Có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian, trước khi Cửu Tinh liên châu thành hình có thể nhờ thực chiến để giúp những chiến sĩ của tộc ta hiểu rõ phương thức chiến đấu của ma tộc.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói. Ý nghĩ này không là lần đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Kiếm Vực có hơn mười vạn Hoàng Kim giáp sĩ của, kể cả những chiến sĩ Kiếm Các. Từ trước đến giờ hắn đều cố gắng đưa hình thức của Hoàng Kim giáp sĩ vào hàng ngũ chiến sĩ Kiếm Các.
Hoàng Kim Giáp Sĩ vốn là binh sĩ ở hạ giới, rất nhiều người sau khi phi thăng vẫn giữ nguyên hình thức của quân đội, mà cái cần có trong chiến tranh chính là phương thức tác chiến của quân đội.
"Thực chiến là phương pháp tốt nhất để rèn luyện bọn họ. Trong tương lai ta sẽ đưa từng nhóm Hoàng Kim giáp sĩ đến Ma Giới, để bọn họ trải nghiệm phương thức giao chiến với ma tộc. Sau đó sẽ đưa hình thức quân đội này cùng với phương pháp tác chiến phổ biến khắp toàn Thái Cổ. Dùng phương thức tác chiến của quân đội, phối hợp với những trận pháp công kích, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả bất ngờ. Nếu như làm tốt, hoàn toàn có thể dùng chiến thuật biển người tiêu diệt một số tuyệt thế cường giả." - Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại kế hoạch đã suy nghĩ trước đây, mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng chỉ cần thêm chút thời gian tiến hành chỉnh sửa sẽ có thể thành hình.
Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ lâm vào trầm tư: "Chắc là có thể mượn trận pháp của pháp tu… phối hợp với lĩnh vực tác chiến, hẳn sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được…"
Trông thấy ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt tuyết, nhưng tinh thần cũng tập trung vào điểm kia, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ suy tư, chúng trưởng lão biết hắn đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cũng không quấy rầy. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Chư vị trưởng lão! Chính sách hôn phối của Thánh điện có thể trì hoãn được không? Hay là có kỳ hạn nhất định?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hỏi.
- Chuyện này…
Đại trưởng lão ngẫm nghĩ, sau đó trả lời:
- Hình như cũng không văn bản quy định rõ ràng, đều là ngầm thừa nhận. Thông thường Thánh điện đề ra mỗi quyết sách đều tiến hành trong thời gian ngắn… Có điều chính sách hôn phối lần đầu được áp dụng đã quá lâu, hiệu quả cũng rất thấp, chỉ là không huỷ bỏ mà thôi. Đây cũng là dự định cho tình huống xấu nhất. Một khi chiến bại, những đứa trẻ này sẽ được đưa đến những vị diện của nhân loại, đến lúc bọn chúng đủ tuổi sẽ giải trừ phong ấn trong đầu, khôi phục lại tất cả ký ức của Thái Cổ. Tại thời kỳ phong ấn, chân khí trong cơ thể bọn chúng có thể tự động vận chuyển như thường. Đây chính là kế hoạch lúc trước của Thánh điện, nhưng sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, bởi vì "Thái Cổ hiệp nghị" được ký kết, cho nên sách lược này cũng không được thực thi. Lần này Thánh điện lại đề xuất, nhưng cũng không phải là bắt buộc phải thực thi, cũng không chính thức thông cáo… Nếu muốn kéo dài cũng không phải là khó, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài được lâu.
- Kéo dài được bao lâu không quan trọng, chủ yếu có sự mâu thuẫn là được rồi… Ta nghĩ, trong nội bộ Thánh điện, thế lực của ma tộc hẳn còn chưa đến mức chiếm cứ địa vị chủ chốt.
- Chuyện này thì không có. Nhưng Công Tôn Chỉ Thương dù sao cũng là con trai của Bạch Hổ Chí Tôn. Thánh sơn chính là nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say, tại Thánh điện phần lớn đều rất trung thành với Bạch Hổ Chí Tôn, đương nhiên đối với những Chí Tôn khác cũng vậy. Chỉ là trong số đó có khá nhiều người là bộ hạ của Bạch Hổ Chí Tôn trước đây, bọn họ cũng không biết ngươi, còn Công Tôn Chỉ Thương lại là con của Chí Tôn. Nhìn vào điểm này e rằng sẽ có rất nhiều người ủng hộ hắn. Chúng ta không thể nào mạo hiểm, đây không phải là trò đùa, một khi sai lầm sẽ không thể quay đầu lại.
Đại trưởng lão sắc mặt nghiêm túc nói:
- Vô Kỵ, ngươi nhất định từ chối đề nghị của chúng ta sao?
- Đúng vậy.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói:
- Chuyện này đối với Phượng Phi công chúa và Thái Cổ đều có lợi.
- Mà thôi, vấn đề này tạm thời bỏ qua đi.
Đại trưởng lão thở dài một tiếng:
- Lúc nào ngươi thay đổi chủ ý thì cứ đến tìm chúng ta. Công chúa đang chờ ở bên trong. Thật ra lần này chúng ta tìm ngươi đến cũng có ý của công chúa.
- Ý của Phượng Phi công chúa?
Phong Vân Vô Kỵ nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy. Tuyết Vực thánh nữ Ngạo Hàn Yên đã bị đông thành một khối băng lớn. Lúc chúng ta đến gặp công chúa vừa lúc nhìn thấy Ngạo Hàn Yên nằm trên đất, bị huyền băng bao bọc. Lúc đó công chúa không muốn theo chúng ta trở về.
Đại trưởng lão nói đến đây, hơi bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cuối cùng đành phải nói với cô ấy là chúng ta có biện pháp cứu Ngạo Hàn Yên, cô ấy mới chịu theo về.
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, quan tâm hỏi:
- Ngạo Hàn Yên, cô ấy bị làm sao?
Dứt lời liền muốn đi vào trong tháp nghiêng Bắc Hải.
- Không cần, cô ấy cũng không đang lo.
Chúng Bắc Hải trưởng lão cũng lần lượt đứng dậy:
- Chiến Đế trước khi tiêu tan đã đem công lực cả đời của y, cùng với đao ý của một chiêu mạnh nhất truyền vào trong cơ thể của Ngạo Hàn Yên. Cô ấy nhất thời không chịu được năng lực khổng lồ như vậy, cho nên chìm vào ngủ say. Hiện tại thiếu tộc trưởng của Viêm tộc đang giúp cô ấy tăng tốc dung hợp công lực trong cơ thể. Dùng nội lực hệ hỏa của y, có thể gián tiếp gia tăng tốc độ hấp thu băng hàn khí kình của Ngạo Hàn Yên.
Nghe được Chiến Đế tiêu tan, thân thể Phong Vân Vô Kỵ chợt run lên một chút, môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng đến bên môi cuối cùng lại hóa làm một tiếng thở dài im lặng:
- Ai…
Đối với sự ra đi của Chiến Đế, Phong Vân Vô Kỵ tuy đã có sự liệu, nhưng lúc thật sự nghe người khác xác nhận vẫn cảm thấy buồn như mất mát.
Hai người lúc ban đầu là địch, đến cuối cùng lại trở thành bằng hữu, tất cả đều thay đổi theo nhận thức của Phong Vân Vô Kỵ về Chiến Đế.
- Y cuối cùng có thành công không?
- Hử?… Không có. Hồn của Chiến Phi vẫn không thể thu hồi, cuối cùng chết trong lòng y. Chiến Đế cũng đau lòng mà chết. Ai, đáng tiếc…
Bắc Hải trưởng lão khẽ khựng lại, bờ môi khô quắt run rẩy một chút, giống như đang tìm từ để nói, thổn thức không thôi.
- Đi thôi, công chúa còn đang chờ ở bên trong!
Bắc Hải đại trưởng lão nói, liền vung tay lên thu hồi lĩnh vực.
Sau một tiếng vang nhỏ, bốn phía trở nên rộng mở trong sáng. Tiếng gió tuyết soàn soạt lại bay vào trong tai. Ngẩng đầu nhìn lên trời, gió tuyết không ngừng từ trong mây thổi xuống, trời đất một phiến tuyết trắng.
Phong Vân Vô Kỵ đi ở sau cùng, có vẻ u buồn đưa mắt nhìn về phía Đao Vực ở xa xa: "Đế quân…"
Mang theo một cảm giác buồn xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ cất bước đi về phía tháp nghiêng Bắc Hải phủ đầy tuyết trắng và mạng nhện.
Đám người bước vào trong tháp nghiêng Bắc Hải. Trên sàn đá bóng loáng là mấy ngọn đèn lập lòa đặt trên những chiếc chén nhỏ trắng xám. Ở giữa những ngọn đèn cũ kỹ là một cô gái lẳng lặng nằm trên đất, trên người kết một lớp băng dày, hàn khí xuyên qua cơ thể không ngừng tỏa ra. Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp này chính là Tuyết Vực thánh nữ Ngạo Hàn Yên.
Trong tháp nghiêng Bắc Hải yên tĩnh này, một nam tử trên người mặc chiến giáp đỏ rực, khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt khoanh chân ngồi bên cạnh Ngạo Hàn Yên, toàn thân tỏa ra sương mù màu trắng dày đặc. Đối diện với y là Ngạo Hàn Yên bên ngoài thân như có một dòng nước đang lưu chuyển, nhưng lại không hề thấm vào trong cơ thể, chỉ không ngừng tỏa ra hơi nước dày đặc, làm cho bên trong tháp nghiêng Bắc Hải có cảm giác lờ mờ.
- Trưởng lão!
Cảm ứng được chúng trưởng lão đi đến, nam tử trẻ tuổi kia mở mắt ra, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng ngời hữu thần:
- Công lực của ta kém hơn Chiến Đế, không thể nào hóa giải được công lực y để lại lúc lâm chung.
- Ừm, chuyện này ta cũng đã nghĩ đến rồi, để ngươi thử cũng chỉ ôm một chút hi vọng mà thôi. Chiến Đế dù sao đã thành danh rất sớm, ngươi không thể nào so sánh được, tuy chỉ là chân lực còn sót lại cũng không thể xem thường.
- Ta hiểu rồi.
Nam tử mặc khôi giáp như dung nham ánh mắt mang theo chút phức tạp nhìn thoáng qua Ngạo Hàn Yên trên mặt đất, cắn răng một cái:
- Để ta thử lại lần nữa!
- Không cần!
Một giọng nói bình tĩnh vang lên bên cạnh. Nam tử kia theo tiếng nhìn lại, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Chiến Đế trước khi lâm chung đã đem tuyệt học cả đời của mình dùng phương thức này truyền cho Ngạo Hàn Yên. Hiện tại, hiện giờ ý thức của cô ấy đang chìm trong biển ý thức, lĩnh ngộ đao đạo do Chiến Đế lưu lại, đến khi cô ấy lĩnh ngộ xong huyền băng ngoài thân tự nhiên sẽ hóa giải.
- Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết được?
Nam tử kia nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Vị này chính là Kiếm Thần mà ta đã nói với ngươi, Phong Vân Vô Kỵ.
Đại trưởng lão giới thiệu.
- Thì ra là ngươi, ta nói…
Nam tử kia nhướng mày, chợt đứng dậy.
- Anh!
Một giọng nữ không vui đột nhiên ở một bên chen vào. Nam tử kia khựng lại, dường như nhớ ra điều gì đó, lại im lặng không nói nữa.
- Hình như ngươi có thành kiến gì với ta?
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đi tới, năm ngón tay phải mở ra. Thân thể Ngạo Hàn Yên liền như lò xo từ mặt đất bắn lên, cách bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vài thước liền lơ lửng giữa hư không.
- Chư vị trưởng lão! Ngạo Hàn Yên cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần phải thời gian để lĩnh ngộ mà thôi. À, ta sẽ mang cô ấy đi, tại Kiếm Vực ta có thể bảo vệ cô ấy.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý tới nam tử có thân phận là thiếu tộc trưởng Viêm tộc kia, ngược lại nói với một đám Bắc Hải trưởng lão.
- Ừm.
Bắc Hải trưởng lão gật đầu, nhanh chóng liếc qua Phượng Phi, hình như ngại điều gì đó, cuối cùng muốn nói lại thôi:
- Đi thôi!
Phong Vân Vô Kỵ cũng không khách sáo, một chưởng hút lấy thân thể Ngạo Hàn Yên, sau đó hóa thành một luồng sáng bay đi, trong nháy mắt đã biến mất giữa trời đất mênh mông.
- Sao muội lại không cho ta nói? Hừ, muội thích hắn đúng không? Nhưng hắn lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến muội. Huyết mạch của Chí Tôn từ khi nào lại bị hạ thấp đến vậy?
Thiếu tộc trưởng Viêm tộc không vui nói.
- Đừng nói nữa!
Phượng Phi ngắt lời, đôi mắt đẹp xuyên qua gió tuyết như nức rèm bên ngoài cửa nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, lẩm bẩm nói:
- Ta chỉ là không muốn hắn xem thường ta…
Phong Vân Vô Kỵ dùng chân khí hút lấy thân thể Ngạo Hàn Yên bay về hướng Kiếm Vực, giữa đường giống như nhớ tới gì đó, bỗng nhiên chuyển hướng bay về phía Đao Vực.
Còn chưa tới gần, Phong Vân Vô Kỵ đã cảm nhận được một đoàn khí tức bi thương phả vào mặt.
Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Ngạo Hàn Yên cũng lơ lửng bên cạnh hắn.
Tại vị trí của Cửu Châu tế đàn, chín chiếc đỉnh cổ đã không cánh mà bay, chỉ còn lại một thanh chiến đao trắng phau phau cắm nghiêng vào trong bùn đất thật sâu, tại vị trí chuôi đao có treo một chiếc vòng tay chạm rỗng màu vàng kim óng ánh. Ở chung quanh là một vòng chiến đao chằng chịt giống như triều bái cắm trên mặt đất, chuôi đao ngay ngắn hướng ra phía ngoài.
Phong Vân Vô Kỵ vừa liền nhận ra chiến đao chính giữa kia chính là bội đao của Chiến Đế, còn một vòng chiến đao chung quanh bội đao của đám chiến tướng Chiến tộc.
- Đao còn người còn, đao mất người mất…
Phong Vân Vô Kỵ buồn như mất mát. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ Đao vực là vô số đệ tử Chiến tộc trên trán thắt vải trắng, mặt hướng về phía chiến đao còn lại sau khi Chiến Đế tiêu tan, quỳ rạp trên mặt đất, trước người cắm chiến đao của mình, thân thể không nhúc nhích như đã biến thành đá.
Gió lớn gào thét. Cả Đao vực vang lên tiếng khăn trắng dài phất phơ trong gió. Ngẩng đầu nhìn lên trời, vô số giấy hương vụn màu trắng càng không ngừng bay lả tả.