Tuyết trắng phau phau. Gió rít từng hồi. Giấy hương màu trắng bay lả tả đầy trời. Dưới bầu trời trắng xám, đông đảo đệ tử Chiến tộc đầu đội khăn trắng, vẻ mặt đau thương quỳ gối trên tuyết đọng không nhúc nhích.
Nhắm mắt lại, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được sự đau khổ và bi thương tràn ngập nơi Đao Vực.
Chiến Đế đi rồi. Phong Vân Vô Kỵ không dám tin một một tuyệt thế cường giả như y lại ra đi dễ dàng như vậy, nhưng y quả thật đã rời đi, không lưu lại một chút dấu vết nào trên thế giới này.
Ánh mắt nhìn chằm chằm bội đao của Chiến Đế để lại, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bâng khuâng, tinh thần như trở về một nơi xa xưa vô tận.
"Bộp!"
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên bên cạnh, thanh âm như nặng tựa ngàn cân, hoàn toàn không giống một cường giả.
- Tham kiến Kiếm Thần!
Đại trưởng lão dừng lại bên trái cách Phong Vân Vô Kỵ, sắc mặt bình tĩnh như nước:
- Chiến Đế! Lão phu vẫn còn ở lại hậu thế, thật là tâm nguyện chưa thành.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng chợt run lên.
Đại trưởng lão nhìn bầu trời với đôi mắt như thấu hiểu tình đời, bình tĩnh nói:
- Nửa đời trước của đế quân đều cống hiến cho tộc ta. Trước đây đế quân luôn nói ngài mắc nợ chúng ta rất nhiều, nhưng ngài lại không biết chúng ta còn nợ ngài nhiều hơn. Không có đế quân thì sẽ không có Chiến tộc chúng ta.
- Khi sống chúng ta là thần tử của đế quân, khi chết chúng ta cũng là thần tử của đế quân.
Đại trưởng lão quay đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nói với giọng điệu cô đơn:
- Vô Kỵ! Mặc dù đế quân đã chỉ định ngươi là tân nhiệm Chiến Đế, nhưng trong lòng chúng ta Chiến Đế chỉ có một mà thôi, nhưng ngài đã đi rồi.
- Ta chần chừ không cùng với các chiến tướng khác đi theo Chiến Đế, là vì muốn giao vật này cho ngươi.
Đại trưởng lão nói, tay phải từ dưới tay áo duỗi ra. Trong ánh mắt chăm chú của Phong Vân Vô Kỵ, từng hạt châu óng ánh trong suốt từ lòng bàn tay đại trưởng lão tuôn ra, tổng cộng có đến mấy trăm hạt, hợp thành một vòng bao quanh đại trưởng lão.
- Đây là chiến nguyên châu của Chiến tộc chúng ta, bên trong ngưng kết tất cả chân nguyên cùng với bí quyết chiến đấu của hơn ba trăm vị chiến tướng chúng ta. Là đế quân tân nhiệm, những thứ này đều giao cho ngươi, dùng để chọn ra những chiến tướng kế nhiệm của Chiến tộc.
Đại trưởng lão nói xong, áo bào rung lên, tất cả chiến nguyên châu liền bay về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ thao phản xạ dùng chân khí giữ lấy những chiến nguyên châu này ở quanh người:
- Đại trưởng lão, chiến nguyên châu này?
- Còn có một hạt cuối cùng…
Đại trưởng lão dứt lời, lông mày dài khẽ động, toàn thân trong nháy mắt hóa thành một phiến tro bụi hình vòng xoáy. Một viên chiến nguyên châu từ bên trong bay ra.
"Đinh!"
Một thanh chiến đao từ giữa không trung rớt xuống, cắm vào trong đống tuyết, cùng với những chiến đao chung quanh vừa vặn hình thành một vòng tròn.
- Tham kiến đế quân!
Những tiếng hét lanh lảnh vang lên từ bốn phía. Tiếng gió rít gào, gió lớn mênh mông thổi qua Đao Vực. Phong Vân Vô Kỵ đứng ở trên đồng tuyết, ánh mắt đảo qua đám Chiến tộc trẻ tuổi đông nghịt quỳ rạp trên đất, trong lòng cảm xúc ngổn ngang
- Tham kiến đế quân!
Mười mấy tên đệ tử Chiến tộc từ trong đám người đông nghịt đang quỳ tiến lên phía trước, tại trước người Phong Vân Vô Kỵ không xa quỳ một chân xuống đất, trong mắt bọn họ vẫn còn chút lúng túng và ngơ ngác.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cảm khái vạn phần. Hắn đã sớm dự đoán được tất cả trưởng lão của chiến tộc đều sẽ rời đi. Chiếm tộc trải qua thời gian phát triển dài đằng đẵng, tại khoảnh khắc Chiến Đế chết đi liền sụp đổ. Nhìn khắp Thái Cổ, trong tất cả chủng tộc của nhân tộc cũng chỉ có Chiến Đế của Chiến tộc mới có ảnh hưởng lớn như vậy. Chiến nguyên châu ngưng tụ toàn bộ công lực và kinh nghiệm của bọn họ, hiện tại đã trở thành cơ sở để mình xây dựng một Chiến tộc mới, với trung tâm là ý chí của mình.
- Tất cả đứng lên đi!
Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua những người này, loáng thoáng cảm thấy bọn họ hơi quen mắt. Suy nghĩ kỹ lại, những người này hình như là đệ tử Chiến tộc đã xuất hiện cùng Chiến Đế tại kiếp nạn của Mạt Lệ.
"Chiến Đế, những thứ này ngài đã chuẩn bị cả sao? Những đệ tử này chính là thần tử mới mà ngài chọn cho ta sao?"
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thở dài một tiếng, quay đầu sang đám đệ tử Chiến tộc trẻ tuổi đang quỳ trước người, nhìn mình với ánh mắt cuồng nhiệt, nói:
- Bổn tọa có một số việc cần đi khỏi một thời gian. Trong khoảng thời gian này Chiến tộc sẽ do các ngươi phụ trách quản lý. Những chiến nguyên châu này ta ban cho các ngươi, các ngươi trước tiên hãy hấp thụ chúng đi!
Phong Vân Vô Kỵ nói xong liền chọn ra vài viên chiến nguyên châu của các trưởng lão còn sót lại ban cho mấy người trong số đó, lại lấy một ít chiến nguyên châu khác của Chiến tộc ban cho bọn họ.
Mười mấy tên đệ tử Chiến tộc này nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ với ánh mắt cảm kích, sau đó cung kính nhận lấy chiến nguyên châu do Phong Vân Vô Kỵ ban cho, nuốt vào trong bụng rồi khoanh chân ngồi xuống.
Ánh mắt quét qua Đao Vực, cũng không th61y tung tích của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, Phong Vân Vô Kỵ vén trường bào, như một cánh hạc phóng lên không, trong nháy mắt biến mất trên bầu trời mênh mông.
Rời khỏi Đao Vực, Phong Vân Vô Kỵ liền mang theo Ngạo Hàn Yên bay về hướng Kiếm Vực.
oOo
Triệu Vô Cực mặc áo bào màu lam đứng bên ngoài hang động, tay phải của hắn ôm một chiếc hộp gỗ có những hoa văn màu vàng phức tạp.
- Vãn bối Triệu Vô Cực tham kiến tiền bối!
Triệu Vô Cực quỳ xuống trước phiến đầm lầy âm u, cung kính nói.
- Triệu Vô Cực? Làm sao ngươi biết chỗ này?
Trong động phát ra một giọng nói già nua.
- Vãn bối có chút giao tình với ba người cầm quyền hiện tại của Thiên Ma tộc, cho nên mới biết nơi này.
Triệu Vô Cực thành khẩn nói.
- Không phải ta đã nói với bọn hắn sao, ta không thể nào đáp ứng nguyện vọng của bọn hắn. Thế nào? Bây giờ bọn hắn nghĩ ra thủ đoạn mới, cho nên mời một tên hậu bối như ngươi đến à?
Xi Vưu lạnh lùng nói.
- Tiền bối sai rồi. Thật ra tại hạ không phải là đại biểu cho Thiên Ma tộc đến cầu tiền bối xuống núi lần nữa, lãnh đạo Thiên Ma tộc tranh chiến thiên hạ.
- Ồ? Không phải à?
Xi Vưu nói một cách nghi ngờ.
- Không phải. Trái lại tại hạ là vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ, hi vọng tiền bối vĩnh viễn đừng rời khỏi nơi đây.
Triệu Vô Cực cúi đầu nói.
Xi Vưu càng nghi ngờ:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có chủ ý gì? Mặc dù ta không có lòng sát phạt, nhưng cũng không cho bất cứ kẻ nào dám lừa ta.
- Thật ra ngoại trừ thân phận Thiên Ma tộc, tại hạ còn có một thân phận khác.
Triệu Vô Cực ngẩng đầu lên, thành khẩn nói:
- Tại hạ đến lần này kỳ thật chính là đại biểu cho Thánh điện. Tiền bối chắc không biết, Thánh điện chính là do bốn vị Chí Tôn thành lập sau cuộc chiến thần lần đầu tiên, nhằm để thuận tiện quản lý Thái Cổ hỗn loạn sau chiến tranh, cũng chính là người phát ngôn của Chí Tôn.
- Tiếp tục đi!
Xi Vưu ngồi trong hang động, mái tóc trắng xám xõa xuống vai, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra vui hay buồn.
- Vãn bối lần này đến là tuân theo ý chỉ của tứ đại Chí Tôn, dâng cho tiền bối một vật.
- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?
- Vãn bối có tín vật của Thánh điện.
Triệu Vô Cực từ trong người lấy ra một vật giơ lên.
- Không cần! Ta không biết Thánh điện, tự nhiên cũng không thể xác nhận tín vật của ngươi là thật hay giả. Ngươi còn gì có thể chứng minh thân phận của ngươi không?
- Có. Tiền bối đã từng giao thủ với tứ đại Chí Tôn, hẳn là hiểu rõ võ học của bọn họ.
Triệu Vô Cực nói, đồng thời đứng lên, tay áo phất phơ, toàn thân tỏa ra khói xanh dày đặc. Một bàn tay trắng nõn như ngọc từ trong tay áo duỗi ra như ma quỷ, măm ngón tay mở rộng, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu màu xám lớn bằng bàn tay không ngừng phun ra thu vào.
Nơi đầm lầy hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau giọng nói già nua của Xi Vưu mới từ trong động vang lên:
- Vào đi!
- Đa tạ tiền bối!
Trước mặt con người nổi danh hung ác này, Triệu Vô Cực cũng không dám bay qua, chỉ cầm hộp gỗ trong tay đạp trên bùn lầy đi tới từng bước một.
"Bộp!"
Cuối cùng Triệu Vô Cực cũng đặt chân vào trong hang động mờ mịt sương đen, vừa nhìn đã thấy một bóng đen đang khoanh chân ngồi ở cuối hang.
- Ngươi qua đây!
Vẻ mặt Xi Vưu đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Triệu Vô Cực sắc mặt bình tĩnh đi đến từng bước một, dừng lại trước người Xi Vưu mấy bước, khoanh chân ngồi xuống:
- Đây là thứ mà Thánh điện bảo vãn bối đưa tới. Thánh điện nói, đây là thứ do Hiên Viên Chí Tôn lưu lại trước đây rất lâu, dặn rằng khi Thiên Ma tộc tìm được tiền bối lần nữa thì hãy đưa cho tiền bối xem.
- Đưa qua đây!
Xi Vưu trong lòng khẽ động. Thứ do Hiên Viên lưu lại trước đây rất lâu, chẳng lẽ y đã tiên đoán được chuyện hôm nay?
Khi Triệu Vô Cực dùng hai tay cầm hộp gỗ kia đẩy đến trước người Xi Vưu, Xi Vưu đột nhiên biến sắc:
- Nếu là thứ do Hiên Viên lưu lại, tại sao trên hộp gỗ lại có phù văn phong ấn của pháp tu?
Biến cố này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Triệu Vô Cực, y hơi ngẩn ra, sau đó vội nói:
- Tại hạ cũng không biết. Vãn bối chỉ là sứ giả của Thánh điện được dặn đưa vật này cho tiền bối, những cái khác đều không biết.
- Ừm, bỏ đi, chẳng lẽ ta lại sợ một hậu bối như ngươi có âm mưu gì sao.
Xi Vưu cuối cùng cũng khó cưỡng lại sự hiếu kỳ trong lòng, hai tay một trên một dưới bắt lấy hộp gỗ. Tại khoảnh khắc chạm vào chiếc hộp, sắc mặt của y chợt trầm xuống, đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực trước người, giận dữ quát lên:
- Ngươi dám gạt ta!
- Đáng tiếc ngươi phát hiện quá muộn rồi.
Triệu Vô Cực đột nhiên bật dậy, một chưởng chụp về phía Xi Vưu tóc trắng xám.
- Ngươi thật lớn gan!
Xi Vưu giận dữ quát một tiếng, đồng thời đánh ra một chưởng. Khoảng cách giữa hai ngườiquá gần, Triệu Vô Cực lại đột nhiên ra tay, trong nháy mắt bàn tay đã đến trước ngực Xi Vưu. Nhưng phản ứng của Xi Vưu còn nhanh hơn, mặc dù tự nhốt mình ở đây, lại tư phong bế phần lớn công lực, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn so với ngựa.
Bàn tay của Triệu Vô Cực còn chưa đánh trúng Xi Vưu, một bóng chưởng màu xám đã đập[ mạnh vào Triệu Vô Cực.
"Bình!"
Lồng ngực của Triệu Vô Cực trong nháy mắt lõm vào, kêu thảm một tiếng như diều đứt dây từ trong động bay ra ngoài. Nhưng ngay khi bị Xi Vưu đánh trúng, bàn tay của Triệu Vô Cực chụp về phía Xi Vưu đã lướt qua, thuận thế vỗ vào trên hộp gỗ hình vuông.
"Bình!"
Phù văn bên ngoài hộp gỗ chẳng qua là một loại phù văn dùng để ngăn cách khí tức trong hộp, cũng không có phòng hộ gì. Triệu Vô Cực một chưởng đập trúng hộp gỗ, lực lượng hùng hậu từ lòng bàn tay phát ra, hộp gỗ trong nháy mắt vỡ tan, chân khí còn sót lại đánh trúng vào vật trong trong hộp gỗ phát ra những tiếng kim thiết.
"Bùng!"
Hộp gỗ nổ tung, bên trong tỏa ra sương đen dày đặc. Một chiếc mũ giáp màu đỏ thẫm từ trong sương đen rơi vào trong lòng bàn tay Xi Vưu, chính là Xi Vưu chiến giáp.
"Ong!"
Trong sương đen, từng mũi nhọn trên giáp vai bắt đầu rung động phát ra thanh âm hưng phấn, chiến giáp nháy mắt chia lìa dọc theo cánh tay Xi Vưu trượt về phía đầu.
- Ngươi dám gạt ta!
Vẻ mặt Xi Vưu biến đổi, cực kỳ giận dữ nhìn ra bên ngoài động, sau đó một đoàn sương đen dày đặc bao phủ lấy cả người y.
"Rắc rắc!"
Tiếng áo giáp mặc lên người vang lên, một bóng đen cao lớn trong sương mù dày đặc đột nhiên đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Bình!"
Từ bầu trời nhìn xuống, gò đất màu đen trong phiến đầm lầy rộng lớn đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số đất vụn bằn về bốn phía.
"Đùng!"
Giữa không trung, một tia sét lớn bỗng lóe lên. Mây đen từ bốn phương cuồn cuộn kéo đến. Bên dưới bầu trời, một người bóng người cao lớn đứng trong khói đen dày đặc, toàn thân tỏa ra khí tức cực kỳ hắc ám và tà ác.
"Xì xì!"
Khu đầm lầy rộng lớn trong nháy mắt khô cạn. Trong những tiếng răng rắc, vô số khe nứt to lớn như rễ cây trải rộng ra khắp nơi.
- Triệu Vô Cực, ngươi sẽ phải hối hận…
Trong sương mù dày đặc vang lên một giọng nói già nua, càng lúc càng yếu.
- Hà hà! Bổn tọa sớm đã nói với ngươi, ngươi không thể nào nhốt được ta cả đời. Xi Vưu ta là ai? Là đệ nhất ma trên trời dưới đất. Hừ! Tên mềm yếu nhát gan, hãy cút về sâu trong biển ý thức. Giờ là lúc ta khống chế thân thể. Ha ha ha!
Khi giọng nói già nua kia vừa dứt, một giọng nói bá đạo ngông cuồng khác bỗng vang lên từ phía xa.
Xi Vưu tóc dài trắng xám giống như đang chịu thống khổ rất lớn, thân thể vì đau đớn mà co gập lại giống như một con tôm nướng. Mũ sắt và giáp vai đều bọc trên người y. Rất nhiều tóc từ trên đầu Xi Vưu rơi xuống. Từng mảnh da trên mặt tróc ra. Trong tay áo, mười phiến móng tay hoàn chỉnh rớt xuống.
"Rắc rắc!"
Tiếng xương cốt giòn giã phát ra từ trên người Xi Vưu. Thân thể lom khom dần dần đứng thẳng lên, càng lúc càng cao. Từng sợi tóc đen nhánh bắt đầu nhô ra trên đầu. Trên mặt, làn da trắng nõn dần dần xuất hiện, từ từ phác họa ra một gương mặt bá đạo và tàn nhẫn.
"Bách! Bách…"
Mười ngón tay của Xi Vưu liên tục búng ra, từng móng tay thật dài thay thế những móng tay cahi sạn ban đầu. Cùng lúc đó giáp vai đột nhiên rung động.
"Xoẹt!"
Từng mũi nhọn từ trong giáp vai nhô ra, đâm sâu vào trong thân thể Xi Vưu. Từng dòng máu ồ ạt chảy vào trong Xi Vưu chiến giáp giống như những mạch máu.
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong biển ý thức của Xi Vưu: "Chủ nhân, cuối cùng chúng ta cũng hợp làm một rồi."
"Ầm!"
Một cơn sóng kinh thiên từ trong phiến đầm lầy tỏa ra, kình khí hùng hậu mang theo những mảng bùn đất lớn bắn về bốn phía.
"Bình!"
Triệu Vô Cực bị kình khí đánh trúng, lại phun ra một ngụm máu, người như diều đứt dây bay ra xa, rơi xuống trên mặt đất.
"Bộp!"
Những tiếng bước chân vang lên ở phía sau, A Khách La trên người mặc Thiên Ma chiến giáp cùng với đông đảo chiến sĩ Thiên Ma tộc từ phía sau đi đến. Ánh mắt dừng lại tại đoàn ma khí dày đặc ở phía xa, A Khách La hưng phấn nói:
- Triệu Vô Cực, ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Yên tâm, đợi đến khi chủ nhân trở về, giao ước giữa chúng ta sẽ xem như hoàn thành. Chờ sau khi ta nói với chủ nhân, ngài nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Triệu Vô Cực nằm rạp trên đất, nhìn bóng ma trong sương mù dày đặc phía xa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp, sau đó lại trở nên kiên định: "Vì lực lượng cường đại, ta phải bất chấp tất cả!"
"Đùng!"
Trên bầu trời vạn tia sét bạc đánh xuống, toàn bộ đều hướng về trung tâm đầm lầy. Trong sương mù dày đặc, một bóng chưởng to lớn giơ lên, nắm lấy những tia sét đầy trời, bóp nát từng cái.
"Bình!"
Một bàn chân từ trong sương mù dày đặc phía xa duỗi ra, mang theo khí thế vạn quân. Nơi bàn chân đạp xuống, một khe nứt to lớn màu đen lan về phía trước, ngừng lại trước người Triệu Vô Cực không xa.
- Ngươi gọi là Triệu Vô Cực phải không?
Đoàn sương đen quay cuồng, không ngừng co rút lại về trung tâm. Bên trong sương mù, một bóng người cao gần hai trượng đi đến từng bước một, mỗi bước dường như khiến cho trời đất sụp đổ. Áo choàng lớn màu đen phía sau lưng tung bay theo gió.
- Tham kiến chủ nhân! Cung nghênh chủ nhân trở về! Chúc chủ nhân nhất thống tam giới, ma lâm vũ trụ!
A Khách La cùng một nam tử có khí tức cường đại khác vui mừng, nhìn bóng dáng đang từ phía xa đi đến, kích động quỳ xuống, đầu dán sát mặt đất.
"Ầm ầm!"
Phía sau hai người, một đám đông chiến sĩ Thiên Ma tộc cũng quỳ xuống, điên cuồng hét lên:
- Tham kiến tộc trưởng! Cung nghênh chủ nhân trở về! Chúc chủ nhân nhất thống tam giới, ma lâm vũ trụ!
Sương mù dày đặc quay cuồng chui vào trong cơ thể Xi Vưu. Bầu trời sấm chớp vang lừng. Mặt đất cuồng phong từng trận. Bên dưới mặt đất, tà khí dày đặc không ngừng tỏa ra, làm nổi bật bóng ma giống như thần linh đứng ở trung tâm, không ai bì nổi.
Trong cuồng phong Mênh mông, Xi Vưu trên người mặc Xi Vưu chiến giáp, ma uy cái thế, áo choàng lớn màu đen sau lưng tumg bay phần phật:
- Tất cả đứng lên đi! Hôm nay là ngày Xi Vưu ta thoát khốn, cũng là lúc Xi Vưu ta quân lâm thiên hạ lần nữa. Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn!