Phi Thiên

Chương 2041: Manh mối bốn tinh môn (Hạ)



Miêu Nghị hứng thú, hắn cầm quả cầu kim loại sau đó thi pháp quan sát bốn tinh môn, đồng thời hỏi:

- Nói vị trí tinh môn biết vị trí đi.

Vân Tri Thu:

- Nó nằm ở vị trí bên trái tinh đồ thứ nhất, chỉ sợ nói ra ngươi không tưởng tượng được. Còn nhớ nơi gia gia của ta ăn cướp hay không?

Miêu Nghị thu quả cầu kim loại sau đó ngạc nhiên nhìn nàng.

- Chẳng lẽ tinh môn ở Đinh Dậu Vực Nam Tử tinh? Nơi đó có một tinh môn đi vào địa ngục.

Vân Tri Thu lắc đầu:

- Là cửa vào Luyện Ngục chi địa không sai nhưng không phải Nam Tử Tinh kia, mà là rời xa Nam Tử Tinh, đó là một tinh không hoang vu trong Đinh Dậu Vực, tinh đồ không biểu thị, trên thực tế đó là tinh môn đám gia gia của ta giết ba tên đại thống lĩnh sau đó đi vào.

- ...

Miêu Nghị ngạc nhiên không nhỏ, hắn sững sờ không nhỏ.

- Chẳng lẽ bốn tinh môn đều có thể tiến vào Luyện Ngục chi địa? Nếu tinh đồ không biểu thị, tại sao ngươi tìm được?

Vân Tri Thu cười khổ,nói:

- Hoàn toàn là trùng hợp.

Thiên Nhi cười nói:

- Nếu không nhờ phu nhân nhạy bén, sợ rằng đã bỏ qua không tìm được. Lần trước phu nhân chưởng quầy cửa hàng Tinh Vân Tông tới thiên nhai, nghe nói đồ trang sức của chúng ta rất nổi danh, chưởng quầy dẫn phu nhân đi xem, trong lúc nói chuyện trong phòng khách quý, trong lúc vô tình nhắc tới trong cửa hàng bọn họ có một đám tinh đồ mới, nói trong đó phát hiện có tinh môn mới đi vào Luyện Ngục chi địa. Lúc ấy phu nhân thông minh bắt được trọng điểm, nhớ đến bản đồ đại nhân mang ra khỏi Luyện Ngục chi địa, phu nhân hoài nghi có liên quan đến tinh môn Luyện Ngục chi địa hay không, phu nhân lúc ấy giả vờ làm như rất hứng thú với Tinh Tượng đồ, thuận miệng hỏi chưởng quầy về Tinh Tượng đồ, chưởng quầy tiện tay cho phu nhân một phần, vì thế phu nhân chiết khấu một ít cho bọn họ khi mua đồ trang sức.

Vân Tri Thu thở dài:

- Đúng là không có biện pháp, tìm khắp nơi tìm không thấy, lúc ấy hoàn toàn là ngựa chết chữa thành ngựa sống ôm thái độ thử xem, thuận tiện kiếm cớ ban ơn lấy lòng cho chưởng quầy, ai ngờ cầm tinh đồ so sánh với nhau một lúc, không ngờ lại trùng khớp với bức tinh đồ đầu tiên, trực tiếp xác nhận vị trí tinh môn.

Tuyết Nhi cướp lời nói tiếp:

- Ban đầu chúng ta phát hiện Tinh Tượng đồ gần chủ tinh không giống địa đồ chủ nhân mang về, còn tưởng rằng phán đoán sai, cẩn thận đối chiếu mới phát hiện địa đồ tinh môn và địa đồ bảo tàng không giống nhau, địa đồ tinh môn thật ra là một biển báo hiệu đường đi mà thôi, chỉ có điều dùng phương pháp xử lý thu nhỏ phạm vi mới nhìn thấy Tinh Tượng đồ, trên thực tế không phải, ta đoán có lẽ người chế tác Tinh Tượng đồ không quan tâm tới tinh vực, hoặc bởi vì khu vực đó không có trên tinh đồ, sợ rằng có tìm trong Tinh Tượng đồ cũng vô dụng, cho nên chỉ đánh dấu mục tiêu và đường đi mà thôi.

Thiên Nhi cười nói:

- Tỷ muội chúng ta dùng phương pháp suy luận nghịch hướng cũng tìm được địa điểm mục tiêu, mới phát hiện điểm khởi đầu là góc trái trên cùng của địa đồ, khởi điểm nằm ở Đinh Dậu Vực. Có phát hiện này sẽ có đầu mối, cũng đơn giản hơn rất nhiều, chúng ta lại bắt đầu đối chiếu góc trái trên cùng của bức địa đồ thứ hai, cuối cùng tập trung tinh môn thứ hai có khả năng nằm ở Canh Quý Vực, thuận tiện tìm kiếm các bức địa đồ sau đó, bởi vì đằng sau cũng vượt qua Canh Quý Vực tiến vào tinh không hoang vu, không có Tinh Tượng đồ cho nên không thể so sánh, sợ rằng phải tìm kiếm mới được.

Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra là như vậy, ba vị mỹ nữ vất vả rồi.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi hé miệng cười cười, Vân Tri Thu lại lắc đầu nói:

- Hai bức còn lại không có biện pháp, chúng ta không tìm được vị trí khởi đầu, hoàn toàn có lý do hoài nghi điểm khởi đầu nằm ở khu vực không biết.

Miêu Nghị cầm quả cầu kim loại trong tay, nói:

- Tinh môn ở bức địa đồ đầu tiên đi vào Luyện Ngục chi địa đã bị Thiên đình phát hiện, không thể đi vào, còn lại ba bức địa đồ thì sao? Rốt cuộc Bạch chủ đang làm trò quỷ gì, rốt cuộc muốn dẫn chúng ta đi đâu? Thiên Nhi, Tuyết Nhi, các ngươi phục chế ba bức Tinh Tượng đồ cho ta.

Vân Tri Thu cau mày nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn điều tra? Vừa rồi ngươi nói phải tăng tu vi lên mà?

Miêu Nghị khoát khoát tay nói:

- Ta chỉ muốn mang về lúc nhàn rỗi nghiên cứu mà thôi, xem có thể tìm ra đầu mối gì hay không, phu nhân yên tâm.

Hắn lại ném quả cầu kim loại ném cho Thiên Nhi Tuyết Nhi, lại cầm bàn tay mềm mại của Vân Tri Thu.

Vân Tri Thu lườm hắn, làm sao không rõ hắn muốn làm gì, nàng rút tay lại, còn có hai nha đầu đang nhìn đấy.

Ai ngờ Miêu đại quan nhân không kiêng nể gì.

- Ah!

Vân Tri Thu thét lên kinh hãi, nàng đã bị hắn ôm ngang đặt lên đầu vai, nàng tức giận mắng chửi.

- Ngưu Nhị, ngươi càng ngày càng không biết liêm sỉ, có người nhìn đấy.

- Sợ cái gì, đều là người trong nhà, hôm nào bảo hai nàng đi Thủ Thành Cung thu thập, nếu không ngươi cùng đi luôn.

- Chết đi!

Trong phòng mây tan mưa tạnh, Vân Tri Thu thỏa mãn nghiêng đầu gối người lên ngực hắn, do dự hỏi:

- Ngưu Nhị, bên ngoài có đồn đãi Từ Đường Nhiên cưỡng đoạt Tuyết Linh Lung là ngươi dung túng?

Miêu Nghị yên lặng:

- Từ Đường Nhiên vẫn ưa thích Tuyết Linh Lung, ta không phản đối.

- Ngươi không thích? Đàn ông các ngươi có ai không thích cái đẹp? Lý do?

Vân Tri Thu u oán hỏi.

- Nếu là lúc trước, cho dù ta bức ngươi thì ngươi cũng không làm ra chuyện như vậy. Ngưu Nhị, ngươi biến hóa rồi, sau khi từ Luyện Ngục chi địa quay về đây, ngươi đã biến đổi rồi.

Ý hữu sở chí!

Miêu Nghị xoay người ngồi dậy, Vân Tri Thu cũng ngồi dậy và dán bộ ngực mềm mại lên cánh tay hắn, cánh tay ngọc ôm cổ hắn, thổ khí như lan thì thầm:

- Ngươi tức giận sao?

Sắc mặt Miêu Nghị âm trầm cũng hòa hoãn lại, hắn cười khổ sau đó lại vuốt mái tóc rối loạn đang che mặt nàng.

- Miêu Nghị ta là phàm phu tục tử mà thôi... Năm đó lão Bạch hỏi ta có thật muốn bước vào con đường này hay không, hắn nói đi lên con đường này chính là con đường không lối về, trên đường tràn đầy huyết tinh và giết chóc, tràn đầy thống khổ và phản bội, trên con đường này đi càng xa, ân oán mang theo càng nhiều. Muốn giải thoát cũng chỉ có một con đường, đó là con đường vĩnh viễn đi về phía trước, không thể quay đầu lại, chính thức đi tới đỉnh phong mới có thể ném tất cả ra khỏi lưng mình, mà khi đó ngươi chỉ còn lại cô độc... Hiện tại ta đã hoài nghi lời lão Bạch nói.