Bạch Phượng Hoàng nhìn thẳng vào mắt Miêu Nghị, một tay cầm cổ tay hắn, bàn tay còn ấn trên ngực nàng. Hai người im lặng đối diện nhau.
Trong đầu Bạch Phượng Hoàng hiện ra một hình ảnh, khi đó nàng còn nhỏ, đi tới thế gian chơi thì gặp một nữ nhân. Một nữ nhân đẹp như ảo mộng, cho đến nay Bạch Phượng Hoàng chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng ta.
Có một nam nhân phong hoa tuyệt địa đi bên nữ nhân xinh đẹp kia, Bạch Phượng Hoàng chưa từng thấy thêm người nào khác đẹp hơn nam nhân đó, là loại nam nhân khiến nữ nhân nhìn một lần là tim đập rộn ràng. Bạch Phượng Hoàng nhớ mang máng khi đó mình còn nhỏ mà đã xoe tròn mắt nhìn người ta đắm đuối, nàng thật không hiểu tại sao nam nhân có thể đẹp đến như vậy.
Đương nhiên Bạch Phượng Hoàng không có cảm giác với tình yêu, nàng đơn thuần thấy nam nhân đó đẹp trai, chứ không như nữ nhân khác luôn muốn chiếm y thành của riêng.
Nữ nhân xinh đẹp cảm thấy Bạch Phượng Hoàng đáng yêu, rất thích nàng, nam nhân chiều lòng nàng ta uy hiếp dụ dỗ bắt Bạch Phượng Hoàng nhận nữ nhân làm chủ, từ nay nàng đi theo hầu bên cạnh nữ nhân xinh đẹp.
Trong thời gian này Bạch Phượng Hoàng và cặp nam nữ trải qua rất nhiều chuyện. Nam nhân kia phong hoa tuyệt đại, tài tình vô song, quyền thế ngập trời nhưng xem nữ nhân xinh đẹp là tình yêu duy nhất trong đời, trao cho cưng chiều có một không hai trên đời, làm bao nhiêu giai nhân xinh đẹp thầm đau buồn.
Cặp nam nữ tình chàng ý thiếp đến mức tuyệt thế vô song, là cực độ trong tình nhân trên cõi đời.
Sau này đôi nam nữ xảy ra chuyện, tất cả tốt đẹp tựa giấc mơ vỡ tan, bị cơn bão thổi quét làm cánh hoa tàn.
Bạch Phượng Hoàng chán làm nô tỳ nên thừa dịp bỏ chạy, nhưng bị nam nhân kia dùng cách gì đó bắt được. Khi ấy Thận Mê nằm trong tay nam nhân, y đánh gần chết. Làm trừng phạt, nam nhân để lại một thứ trong trái tim của Bạch Phượng Hoàng, thứ có thể tùy thời lấy mạng nhỏ của nàng.
Nam nhân dặn dò vài chuyện cho Bạch Phượng Hoàng, nói nếu có ngày có người mang thứ gì trên người Thận Mê đến tìm nàng tức là người có thể giải mở cấm chế trên người nàng, đó là chủ nhân mới của nàng, bắt nàng phải nhận chủ.
Dù cho nam nhân kinh tài tuyệt diễm nhưng vẫn cùng nữ nhân kia bị trời ghen ghét. Giông tố vô tình kinh thiên động địa thổi qua, quá khứ như làn khói.
Bạch Phượng Hoàng chợt cười hỏi:
- Ngươi có biết thứ trong trái tim của ta là ai để lại không?
Khi Miêu Nghị thấy Tâm Diễm trong trái tim Bạch Phượng Hoàng thì nỗi lòng đã dậy sóng, hắn nghi ngờ hỏi:
- Của ai?
Hóa ra tên này thật sự không biết, hèn gì, nếu không đã chẳng vội vã muốn đi, làm ta suýt hết hồn.
Bạch Phượng Hoàng nhướng mày nói:
- Lấy nó ra ta tha mạng cho ngươi, cũng hứa thả đồng bạn của ngươi rời đi. Ngươi không có đường trả giá với ta.
Miêu Nghị vẫn kiên quyết nói:
- Thả chúng ta đi trước, đến nơi an toàn tất nhiên sẽ lấy ra giúp nàng.
Bạch Phượng Hoàng ném cổ tay Miêu Nghị, ra tay nhanh như tia chớp làm hắn không tránh kịp, thực lực hai bên cách biệt quá xa.
Miêu Nghị bị bóp cổ đỏ mặt, không thể nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại.
Miêu Nghị biết nếu giải cấm chế cho đối phương thì khi đó sống chết không theo mình, người ta muốn chém muốn giết thì hắn cũng đành xuôi tay. Lời hứa suông không thể tin, Miêu Nghị không biết đối phương là loại người gì thì làm sao có thể tin tưởng dễ vậy được.
Hiện giờ cấm chế trên người đối phương là cơ may sống sót duy nhất của Miêu Nghị, hắn không tin đối phương không sợ khi bị người bỏ Tâm Diễm vào, nên hắn cứng cổ tới cùng.
Thấy Miêu Nghị như thế Bạch Phượng Hoàng tức giận nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Xem ra không cho ngươi bài học thì không được, ta chờ xem ngươi cứng rắn được bao lâu!
Hai ngón tay thon tách ra định đâm mù mắt Miêu Nghị.
Lúc này hạt châu màu xanh đen giấu trong cổ áo Miêu Nghị chợt lóe sáng.
Hai ngón tay Bạch Phượng Hoàng khựng lại giữa chừng không trung, trợn to mắt nhìn Miêu Nghị như thấy quỷ.
Bạch Phượng Hoàng khẽ rên:
- A!
Bạch Phượng Hoàng nhăn mặt đau đớn, hai ngón tay run rẩy trên không trung.
Vèo!
Bạch Phượng Hoàng vung tay ném Miêu Nghị bay ra ngoài, hai tay che ngực, người lảo đảo nghiêng sang bên dựa vào cột ngọc thạch, nàng đau đớn lắc mạnh đầu.
Miêu Nghị ho khan xoa cổ, từ từ bò dậy:
- Khụ khụ!
Miêu Nghị thấy Bạch Phượng Hoàng khác lạ thì khá bất ngờ, không biết đối phương bị gì.
Miêu Nghị không biết rằng Tâm Diễm ở yên trong trái tim Bạch Phượng Hoàng nhiều năm, nhưng mới rồi Tâm Diễm bỗng cháy hừng hực như muốn đột phá trận pháp nhỏ muốn đốt trái tim nàng thành tro, đau đớn và mùi vị kinh khủng đó là thứ người ngoài không thể tưởng tượng.
Bạch Phượng Hoàng vịn cổ thở hổn hển:
- Dừng tay!
Bạch Phượng Hoàng ôm cột quỳ dưới đất, run rẩy nói:
- Ta sai rồi, ngươi mau dừng tay!
Miêu Nghị sờ cổ khá ngạc nhiên, hắn nghi ngờ phải chăng đối phương đang nói chuyện với mình? Miêu Nghị nhìn quanh, trong đại điện trống rỗng chỉ có hai người, nàng không nói chuyện với hắn thì nói với ai? Nhưng hắn không làm gì hết.
Tuy nhiên Bạch Phượng Hoàng nhận sai hiệu quả rất rõ ràng, ngọn lửa vô hình rục rịch trong trái tim đã dịu lại.
Bạch Phượng Hoàng ngửa đầu thở phào, hai tay ôm ngực thở hổn hển ngồi bệch dưới đất:
- A!
Một lúc lâu sau Bạch Phượng Hoàng chậm rãi bò dậy, vẻ mặt căm tức nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Ngươi làm gì ta?
Làm cái gì?
Miêu Nghị không hiểu, hắn không biết có chuyện gì, nhưng hắn vui lòng giả ngu nhún vai. Miêu Nghị không dám nói nhiều sợ lỡ mồm làm lộ, bây giờ hắn còn chưa rõ ràng tình huống.
- Ta tha cho các ngươi rời đi ngươi có bảo đảm sẽ lấy thứ đó ra khỏi người ta không?
Trước kia Bạch Phượng Hoàng không sốt ruột, cho rằng người kia đã chết, miễn nàng không làm bậy thì cấm chế trong người sẽ không làm gì nàng được, cùng lắm trong cơ thể có thêm thứ khác. Nhưng mới rồi đã nếm mùi đau khổ khiến Bạch Phượng Hoàng không dám giữ nó lại.
Miêu Nghị nóng lòng thoát hiểm, ở lại bên cạnh nữ nhân này quá nguy hiểm.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Ta nói chuyện giữ lời, miễn nàng làm được thì ta quyết không nuốt lời!
Bạch Phượng Hoàng gật đầu, ánh mắt kỳ dị nhìn Miêu Nghị, hắn không nói gì muốn bắt nàng nhận chủ khiến nàng càng khẳng định hắn không biết chuyện. Bạch Phượng Hoàng quyết định không hé răng về vụ này, không cần phải tự tròng sợi dây vào cổ mình.
Lúc này Bạch Phượng Hoàng phất tay móc một tinh linh ra, nghe xong biến sắc mặt.
Bên ngoài Mê Loạn tinh hải, Phá Quân và Võ Khúc đứng trước lều chủ soái nhìn bụi ngọc mênh mông đằng trước, đích thân tọa trấn.