Phi Thiên

Chương 2230: Chơi lớn (Thượng)



Mười con cự long màu đen dữ tợn bay lượn xoay quanh trong trời sao, một người đứng trên mình một con rồng. Bách Lý Phong, Huyễn Vô Biên tự ra mặt, Lục Nhãn Tà Quân đứng trên đầu một con rồng, tay vuốt sừng rồng, con mắt khép trên trán mở ra lấp lánh sắc đỏ. Lục Nhãn Tà Quân nhìn quét sương mù đằng trước, bỗng chỉ tay một cái, lão điều khiển rồng đen mở đường, chín con cự long phía sau nhanh chóng đuổi theo cùng lao vào sương mù.

Đại quân đóng giữ bên ngoài chứng kiến cảnh đó đều bị khí thế kia rung động, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mười con rồng chui vào bụi mênh mông, Lục Nhãn Tà Quân lập tức giơ tay giật mái tóc dài hai bên thái dương và sau đầu, ba con mắt đỏ mở ra bắn tia huyết quang thành hình ngang với giữa trán, từ bốn vị trí trên đầu mọc ra một vòng con mắt.

Bốn con mắt đỏ xoay tròn, bỏ qua chướng ngại hạt bụi, Lục Nhãn Tà Quân phất tay chỉ một hướng, Bách Lý Phong và Huyễn Vô Biên dẫn mọi người đi theo vào Mê Loạn tinh hải tung hoành.

Con mắt đỏ của Lục Nhãn Tà Quân gọi là thiên lý nhãn, khác với thiên nhãn của Miêu Nghị. Thiên nhãn không có vòng quanh, mắt đỏ của Lục Nhãn Tà Quân thì thật sự thấu thị. Thiên nhãn bị thực vật ngăn cách thì sẽ không thấy được, nhưng sáu con mắt thì nhìn thấu hết, rất thần kỳ.

Nhưng có một khuyết điểm không bằng thiên nhãn của Miêu Nghị, hắn chỉ cần có đủ tu vi, không sợ tiêu hao pháp lực thì thiên nhãn có thể điều chỉnh tầm mắt xa vô hạn. Thiên lý nhãn của Lục Nhãn bị hạn chế khoảng cách, chỉ nhìn xa ngàn dặm.

Lục Nhãn được danh hiệu Tà Quân vì lúc trước ỷ vào thiên lý nhãn nhìn thứ không nên nhìn, nữ nhân!

Loại người này dễ khiến người ta kiêng kỵ, nếu không phải Lục Nhãn Tà Quân còn chút hữu ích thì đã bị Thiên Đình xử từ lâu.

Đoàn người vào sâu trong sương mù, tìm kiếm bốn phía.

Lục Nhãn Tà Quân bỗng giơ tay quát:

- Ngừng!

Mười con cự long dừng lại.

Bách Lý Phong hỏi:

- Sao vậy?

Thiên lý nhãn giữa trán Lục Nhãn Tà Quân lấp lánh tia sáng đỏ, gã chỉ xéo qua phải phía trước:

- Đến rồi!

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một mảnh mênh mông chứ không có gì khác.

Nhưng rất nhanh sâu trong sương mù đằng trước lấp lóe tia điện, dần có tiếng gầm rú tới gần, ngay sau đó cuồng phong gào thét ập đến. Bụi ngọc mông lung trước mắt bắt đầu xoay tít, chớp mắt quét tới nuốt sống bọn họ.

Lục Nhãn Tà Quân nhanh chóng điều khiển rồng đen trốn ra sau mọi người, gã không muốn ra mặt trong chuyện này.

Chỉ còn lại đám người mặc giáp đỏ đại tướng đồng phục Thiên Đình đứng yên tại chỗ, mặc cho bão tố nuốt mình.

Cột gió như vòi rồng kéo bọn họ vào mắt bão, sức mạnh xoay tròn mãnh liệt làm trước mắt bọn họ trống trải hơn nhiều, nhưng tia chớp giăng khắp lối, vô số tia sét không chút dấu hiệu đổ ập xuống bọn họ. Từng tia chớp đan chéo nhau như muốn cho bọn họ tắm sét một lần.

Mười con cự long vặn vẹo khoanh tròn bảo vệ người điều khiển mình vào giữa. Sấm sét vô tận đánh vào thân thể rồng đen nhánh nhưng không thể bị thương người điều khiển, càng tôn lên uy vũ mạnh mẽ của mười con cự long. Người Thiên Đình lần này đến là có chuẩn bị, sấm sét bình thường không thể làm gì bọn họ.

Rất nhanh sấm sét ngừng, tia chớp rút đi, cơn bão xoay nhanh từ từ dừng lại.

Bạch Phượng Hoàng xuất hiện từ trong sương mù, cao ngạo nói với đám người trước mặt:

- Còn dám tới đây chịu chết? Thanh Chủ đã đồng ý điều kiện của ta sao?

Bách Lý Phong quát:

- Bạch Phượng Hoàng, không được vô lễ! Bệ hạ niệm tình cũ không muốn bất nguyện đuổi tận giết tuyệt, định tha cho ngươi đường sống. Bệ hạ nói chỉ cần ngươi thả người Thiên Đình ra, quy thuận Thiên Đình thì có thể đưa Mê Loạn tinh hải cho ngươi, với điều kiện là phải quy thuận Thiên Đình!

Bạch Phượng Hoàng cười phá lên như nghe thấy trò cười lớn nhất đời:

- Niệm tình cũ!?

Bạch Phượng Hoàng lắc đầu thở dài:

- Thanh Chủ là loại người niệm tình cũ sao? Ta hiểu biết hắn nhiều hơn các ngươi, huynh đệ kết nghĩa với mình còn không buông tha mà dám nói mình niệm tình cũ. Bớt nói nhảm đi, ta chỉ hỏi một câu, rốt cuộc Thanh Chủ có đồng ý điều kiện của ta hay không?

Huyễn Vô Biên rống to:

- To gan!

Huyễn Vô Biên chĩa đao vào nàng:

- Nếu còn dám càn rỡ thì tự gánh lấy hậu quả! Hàng hay không?

Bạch Phượng Hoàng khinh thường nói:

- Không hàng thì sao?

Con rồng đen xoay quanh uốn lượn nâng Huyễn Vô Biên lên, gã cao cao tại thượng quát:

- Không hàng thì bắt ngươi về quy án!

Bạch Phượng Hoàng hừ mũi:

- Mấy trăm vạn mạng sống nằm trong tay của ta, không để ý sự chết sống của họ thì cứ thử xem!

Bạch Phượng Hoàng cho rằng mình đã bắt được điểm yếu, nhưng Huyễn Vô Biên huơ đao quát:

- Bắt giữ!

Chín người và Huyễn Vô Biên cùng bay lên, lao tới trước.

Bạch Phượng Hoàng giật bắn người, nàng không ngờ bên Thiên Đình ác như thế, bất chấp mạng sống của mấy trăm vạn người chứ quyết không thỏa hiệp với nàng.

Bạch Phượng Hoàng tự biết không đánh lại đám người bắt tay với nhau nên nhanh chóng lùi ra sau, các con rồng ngọc nhanh chóng ngưng tụ điên cuồng lao lên trước đoạn hậu cho nàng.

Bùm!

Huyễn Vô Biên vung mạnh đại đao chém nát rồng ngọc nhào tới.

Đám người với khí thế thần chắn giết thần, phật chắn giết phật một đường truy sát Bạch Phượng Hoàng. Bằng vào rồng ngọc hình thành va chạm xung lực không thể ngăn cản đám cao thủ này, cộng thêm mười con rồng đen đi cùng lao nhanh lên, một đường nghiền áp cắn chặt Bạch Phượng Hoàng không tha.

- Đi bên trái... bên phải... xuống dưới...

Có Lục Nhãn Tà Quân đi cùng chỉ điểm vị trí Bạch Phượng Hoàng chạy trốn, đám người rượt theo không bỏ khiến nàng không cách nào thoát khỏi.

Bạch Phượng Hoàng vừa chạy vừa chửi:

- Cẩu tặc sáu mắt, thì ra là ngươi! Chờ đó cho lão nương, sớm muộn gì sẽ móc mắt chó của ngươi ra ném vào hố phân!

Lục Nhãn Tà Quân thầm kêu khổ, gã cũng không muốn xen vào chuyện này nhưng đâu còn cách nào!

Có điều Bạch Phượng Hoàng ở chỗ này không dễ chọc, nơi này và nàng liền thành một giới, khi biết mình bị người theo dõi thì nàng lười trốn tránh mà chỉ chạy một đường thẳng. Dọc đường Bạch Phượng Hoàng ngưng tụ tịnh thể ngọc thạch khổng lồ ném ồ ạt ra sau lưng cản tốc độ của truy binh.

Trên Ngọc Trần tinh, các đồng nam đồng nữ nhận được thông báo vội ném quả cầu ngọc đang chơi đi, nhanh chóng bỏ trốn. Nói đi phải nói lại Bạch Phượng Hoàng hơi sợ Thanh Chủ, không dám làm quá mức thật sự chém mấy trăm vạn cái đầu, nếu nàng làm như vậy thì chắc chắn Thanh Chủ sẽ không tha cho nàng.

Bạch Phượng Hoàng không còn chỗ trốn trong Mê Loạn tinh hải nữa, nếu đắc tội Thanh Chủ hoàn toàn thì nàng khó tìm chỗ dừng chân.