Phi Thiên

Chương 3169: Vậy chờ ta về xử lý (2)



Biết được kết quả này, Vân Tri Thu chỉ có thể chuyển cáo lại tình hình thực tế cho Miêu Nghị.

Miêu Nghị ở giữa tinh không nhíu mày, hắn hiện tại không nghĩ trêu chọc Quảng gia, hy vọng Quảng gia sau cảm kích suy nghĩ một chút, có chuyện gì thương lượng nhiều chút. Các ngươi cùng lắm đổi phương thức phân chia lợi ích, nghĩ muốn khống chế Chính Khí Môn cũng được, vì trước mắt là sự tình trọng yếu hơn hắn có thể nhường bước, nhưng không tất yếu với cưỡng ép cưới Bảo Liên.

Không nói cái gì, chính mình lớn nhỏ cũng là Tuần Sát Sử Thiên Nhai. Quảng gia có nhiều sản nghiệp như vậy ở Thiên Nhai, chính mình cho dù không thực quyền không thể thế nào. Nhưng không có việc gì ba ngày hai đầu đi cửa hàng Quảng gia ngươi kiểm tra tổng hành? Có thể khiến các ngươi cảm thấy có chút phiền toái, điểm này cũng biết hắn vẫn là có chút mặt mũi đi?

Hắn liên hệ với Quảng Mị Nhi, chính là muốn cảm kích Quảng gia bên kia, có chuyện gì thương lượng một chút. Sau này hắn cũng nói với Quảng gia mình cùng Chính Khí Môn tuy rằng không có quan hệ gì, nhưng Bảo Liên dù sao theo hắn nhiều năm như vậy. Các ngươi cũng không thể đánh lên mặt ta đi, kể từ đó cũng có thể tránh cho liên lụy đến Chính Khí Môn.

Hơi chút cân nhắc cái này, hắn lấy ra tinh linh trực tiếp liên hệ với Ngọc Linh chân nhân, để Ngọc Linh chân nhân tiếp đón với Cao Nham kia, để Cao Nham kia cho hắn chút mặt mũi.

Ai ngờ Ngọc Linh chân nhân lại trả lời lại nói cái gì ý tốt của Ngưu đại đô đốc chúng ta xin nhận, việc này không cần phiên toái ngài.

Miêu Nghị ở giữa tinh không cảm thấy kỳ quái, lại liên hệ với Ngọc Linh chân nhân, ai ngờ Ngọc Linh Chân không hề đáp lại nữa.

Chẳng lẽ Chính Khí Môn thật muốn phủ sạch quan hệ cùng mình? Nếu thật là như vậy, chính mình không nhúng tay vào cũng thế, nhưng Đức Minh liên hệ với mình có ý tứ gì?

Hắn nào biết Cao Nham từng làm trò nói với Ngọc Linh chân nhân Ngưu Hữu Đức tính cái gì. Ngọc Linh chân nhân không phải không lấy ra Ngưu Hữu Đức mà là người ta không để Ngưu Hữu Đức vào trong mắt, thử hỏi Ngọc Linh chân nhân còn có tất yếu lại đi tự rước lấy nhục sao?

Đối với Ngọc Linh chân nhân, nếu người ta không xem trọng mặt mũi của Ngưu Hữu Đức...vậy không tất yếu kéo thêm phiền hà cho Ngưu Hữu Đức. Thật muốn nháo lớn sự, Chính Khí Môn lại công khai quan hệ với Ngưu Hữu Đức, đến lúc đó chẳng những liên lụy Ngưu Hữu Đức, cũng liên lụy Chính Khí Môn, đều không phải chuyện tồt với hai bên hà tất gì phải làm vậy. Nhưng Miêu Nghị lại không nghĩ ra, ít nhất phải biết rõ ràng xảy ra chuyện gì, vì thế trực tiếp lại thay đổi tinh linh tới tay, trực tiếp liên hệ Ngọc Luyện chân nhân. Sau khi song phương liên hệ, Miêu Nghị vấn an.

- Chân nhân, vẫn mạnh khỏe!

Tâm tình Ngọc Luyện chân nhân không tốt, trả lời rõ ràng:

- Không tốt!

Miêu Nghị:

- Cao cái gì đó muốn cưỡng ép cưới Bảo Liên đã náo lớn chuyện sao?

Ngọc Luyện chân nhân:

- Ngươi biết rồi?

Miêu Nghị:

- Ta chính vì chuyện này mà tìm ngươi, chân nhân, làm phiền người tìm Cao Nham kia nói một tiếng, để hắn cho ta mặt mũi, giơ cao đánh khẽ phóng Bảo Liên một con đường.

Ngọc Luyện chân nhân:

- Không cần, mặt mũi ngươi phỏng chừng cũng vô dụng.

Miêu Nghị buồn cười, nghĩ thầm rằng mặt mũi ta khẳng định hữu dụng hơn Chính Khí Môn các ngươi. Đương nhiên, hắn tất yếu không cần nói ra miệng, trả lời nói:

- Chân nhân có thể đi thử xem xem, liền báo tên ta là được, không thử vận may làm sao biết?

Nói đến này, Ngọc Luyện chân nhân hiển nhiên phát hỏa lớn, trả lời:

- Ngươi cho là mặt mũi ngươi lớn lắm sao! Chỗ dựa vững chắc của người ta là Quảng thiên vương. Ngươi cho là chưa thử qua. Họ Cao kia gần nhất ở nơi này mặc kệ chúng ta đồng ý hay không đồng ý trực tiếp đặt sính lễ. Chưởng môn sư huynh vì thế lấy tên ngươi ra, ai ngờ họ Cao kia trực tiếp nói câu Ngưu Hữu Đức kia tính cái rắm. Ngươi cảm thấy được ta còn tất yếu đi lấy mặt nóng dán mông lạnh sao?

Miêu Nghị nhíu hai hàng lông mày:

- Chân nhân, ngươi sẽ không phải kích tướng chứ, hắn thực nói như vậy?

Hắn có chút không tin, cái gì chó má Cao Nham kia còn chưa nghe qua, chết trong tay hắn còn quyền quý hơn. Ngay cả tôn tử của Doanh thiên vương hắn còn làm thịt trước mặt mọi người, một ngoại thích của Quảng gia còn có lá gan lớn như vậy? Về sau còn không muốn xuất môn nữa?

Ngọc Luyện chân nhân:

- Kích ngươi cái đầu a! Ngươi nghe cho kỹ, hắn nguyên bản nói như thế này, Ngưu Hữu Đức tính cái gì, còn có thể quản ta đến đón dâu sao? Nghe hiểu được không, còn muốn ta lặp lại lần nữa?

Sắc mặt Miêu Nghị phía sau mặt nạ hơi trầm xuống, hỏi:

- Lời này thật sao?

Ngọc Luyện chân nhân:

- Tiểu tử, ngươi có điểm không muốn nhìn nhận sự thật à?

“Hắc!” Trong lòng Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, là châu chấu nào dám đến đá loạn, thật đúng là chán sống, Quảng gia đây là ý gì?

Hắn hiện tại xem như hiểu được vài cái gì Ngọc Linh chân nhân trước đó lại như thế, lại hỏi:

Không biết Ngọc Linh chưởng môn tính toán xử lý việc này như thế nào?

Ngọc Luyện chân nhân:

- Vừa rồi thương nghị qua, dù sao trốn trái phải cũng không qua khống chế của người ta. Sư phó lão nhân gia cũng bị giam lỏng ở Đông quân. Chuyện tới hiện giờ chỉ có thể lấy lui cầu tiến. Chính Khí Môn nguyện ý gia nhập Quảng gia. Chỉ cầu đối phương buông tha Bảo Liên cùng sư phó, Chính Khí Môn dù thế nào không thể lấy nữ nhân ra ngoài giảng hòa, nếu không còn gì là nề nếp gia đình. Chính Khí thế nào tồn tại?

Miêu Nghị nghe ra bất đắc dĩ của đối phương, có điểm phát hỏa, hung tợn nói:

- Gia nhập cái rắm! Các ngươi nói cho họ Cao kia mơ tưởng chạm một ngón tay vào Bảo Liên. Chính Khí Môn cũng đừng mơ tưởng bọn họ nhúng nhàm, đã nói ta nói, hắn nếu chán sống cứ thử thử xem, chuyển cáo nguyên bản lời của ta cho hắn!

Ngọc Luyện chân nhân:

- Ngươi đang nói tức sao? Có thể dọa lui bọn họ còn dùng tới ngươi?

Miêu Nghị:

- Nói cho Ngọc Linh chưởng môn, việc này Chính Khí Môn các ngươi không cần xen vào. Nếu không nói đạo lý, còn mắng trên đầu ta, vậy chờ ta về xử lý, ta còn không tin Quảng gia có thể lấy thúng úp voi!

Lúc sau Ngọc Luyện chân nhân liên hệ thế nào hắn cũng không phản ứng, không khỏi lắc đầu nói thầm một tiếng:

- Tính tình tiểu tử này hiện giờ thật lớn!