Phi Thiên

Chương 3210: Bắt đầu động thủ (2)



Thẩm Thiên Thu bình tĩnh nói:

- Cải chính một chút, bốn người bọn ta là thủ hạ của thiên nhai tuần sát sử Ngưu Đại đô đốc, phụng mệnh tới đây dò xét.

Bên trên Ngưu tướng quân ngây ngẩn cả người. Thiết Phương Giác chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Hạ Chưởng Quỹ, trầm giọng nói:

- Nam chưởng quỹ, đây là ý gì?

Thẩm Thiên Thu chặn lại:

- Chẳng lẽ đại thống lĩnh cảm thấy Tuần sát sứ đại nhân không có quyền tuần sát nơi đây?

- Ta không phải có ý này.

Thiết Phương Giác khoát tay nói:

- Chẳng qua là ta chưa nhận được thông báo của phía trên, không cách nào xác nhận thân phận mấy vị.

Thẩm Thiên Thu:

- Tuần sát có kiểm tra trực diện và ngầm kiểm tra, Thẩm mỗ lần này phụng mệnh mà đến, chính là ngầm kiểm tra, hy vọng đại thống lĩnh phối hợp.

Hạ Chưởng Quỹ cũng liếc Thẩm Thiên Thu, trong lòng thầm nhủ, thì ra người này vốn họ Thẩm.

- Phối hợp đương nhiên là phải phối hợp, nhưng phải đợi Thiết mỗ xin phép một chút đã.

Thiết Phương Giác mặt không thay đổi lấy tinh linh ra, liếc nhìn một cái Hạ Chưởng Quỹ, ở thời kỳ nhạy cảm này, kết hợp thêm bối cảnh của Hạ Chưởng Quỹ, đã ý thức được sự tình có chút không bình thường, hắn là người của Hạo thiên Vương hệ phái, sao có thể dễ dàng phối hợp vậy.

Chỉ thấy bóng người lóe lên, Thẩm Thiên Thu đã đến trước mặt Thiết Phương Giác, một tay nắm lấy cổ tay Thiết Phương Giác đang cầm tinh linh, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, Thiết đại thống lĩnh, ta đã nói là ngầm kiểm tra, kiểm tra việc có liên quan tới các ngươi, để tránh đánh rắn động cỏ, xin hãy phối hợp, bằng không đừng trách Thẩm mỗ chấp pháp vô tình!

Một bên Ngưu tướng quân kinh hãi, đang muốn lắc mình thoát ra ngoài, đã bị một người lắc mình ngăn lại.

Thiết Phương Giác phát hiện tu vi của đối phương vượt xa mình, mình tay không có năng lực phản kháng, cắn răng nói:

- Ngươi đây là đang kìm cặp ta, cho dù các ngươi là Người của Tuần sát sứ, các ngươi cũng không có quyền làm như vậy!

Thẩm Thiên Thu lại lấy ra một miếng ngọc điệp, trực tiếp nhét vào trong tay của hắn, tự xem đi!

Một tay cầm ngọc điệp thi pháp kiểm tra xong Thiết Phương Giác mí mắt nháy một cái phát hiện đúng là ý chỉ của thiên hậu nương nương, mặc dù không biết pháp ấn phái trên thật giả thế nào, nhưng nội dung bên trong làm hắn hết hồn.

Thẩm Thiên Thu một tay đưa ra đoạt lại ngọc điệp, một thanh kiếm để ngang cổ Thiết Phương Giác, ý chỉ của nương nương, phàm là kẻ nào kháng chỉ có thể tiền trảm hậu tấu! Thiết đại nhân, ta lại hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có phối hợp hay không?

Thiết Phương Giác đoán chừng ý chỉ là thật, bằng không Nam chưởng quỹ không có to gan như vậy, Hạ Hầu gia có mạnh đến mấy cũng không dám công nhiên làm chuyện như này, nói cách khác đối phương cầm ý chỉ tiền trảm hậu tấu, giết mình không sợ phải gánh trách nhiệm, chỉ là theo thứ tự có chút thiếu sót, trực tiếp nhảy đến cấp bậc của hắn, chuyện này không hợp với lẽ thường.

Cái gọi là lẽ thường cũng phải xem tình hình, thí dụ như Thanh Chủ tôn trọng nguyên soái tứ quân thông thường trước khi hạ chỉ đều sẽ trưng cầu ý kiến mấy vị nguyên soái, bằng không cưỡng ép hạ chi phía dưới sẽ tìm mọi lý do thích hợp để không phối hợp cũng là một phiền phức, đến lúc đó là Thanh Chủ tự đánh vào mặt mình, đạo lý tương tự khi Thiên hậu chấp chưởng Thiên Nhai, nhưng tình hình trước mắt Thiên hậu rõ ràng cho thấy mặc kệ phía dưới phối hợp hay không phối hợp đều sẽ cưỡng ép, hiệu quả chấp hành như nào không cần biết, nhưng ý chỉ quả thật là hữu hiệu.

Thiết Phương Giác cuối cùng không có can đảm lấy mạng đề chiến, không đáng, chỉ có thể nói:

- Nguyện tuân theo ý chỉ của nương nương!

Rất nhanh, toàn bộ Thiên Nhai rơi vào trạng thái binh hoảng mã loạn, bốn thành nhân mã dốc toàn bộ lực lượng, phối hợp dưới sự giám sát của người Hạ Hầu gia, xông vào tất cả hơn mười gian cửa hàng lớn nhỏ của Doanh gia trên Thiên Nhai, bắt người, tịch thu cửa tiệm, phong ấn cửa hàng, làm sạch sẽ.

Người của cửa hàng Doanh gia căn bản không biết rõ tình huống, cũng không mấy người dám công nhiên chống lại lệnh bắt, tất cả cửa hàng lớn nhỏ nhanh như chớp toàn bộ bị tận diệt.

Thiên Nhai đột nhiên xuất hiện tình huống này, hết thảy thương khách cũng không biết chuyện gì xảy ra, rất nhiều người sợ vạ lây nhao nhao hướng ra ngoài thành chạy đi.

Ai ngờ chạy đến cửa thành mới phát hiện bốn tòa cửa thành toàn bộ bị phong bế.

- Sao vậy? Vì sao phong tỏa cửa thành?

- Hình như là tịch thu cửa hàng của Doanh gia.

Nghị luận ầm ĩ, đột nhiên có người chỉ vào bố cáo mới dán trên tường thành, cả kinh kêu lên:

- Mau nhìn!

Những người đứng gần đứng xa ở phố đều mở pháp nhãn nhìn, chỉ thấy bố cáo viết một cửa hàng nào đó cất giấu hàng cấm đã bị kê biên tài sản, bây giờ đang lục soát những cửa hàng đào phạm này, tạm thời phong bế cửa thành, xin mọi người phối hợp.

Bên này Thẩm Thiên Thu chuẩn bị động thủ, người quen cũ của hắn cùng hưởng ứng lệnh triệu tập gia nhập vào Quỷ thị tổng trấn phủ Tiêu Lăng Ba đã đi cùng “Hạ Chưởng Quỹ” khác thuận lợi tiến nhập Thiên nguyên tinh Thủ thành cung.

Phục Thanh đứng chắp tay trên bậc thanh ở ngoài phòng tiếp khách, đợi bọn họ.

Hạ Chưởng Quỹ đưa người tiến vào xong lui lại qua một bên. Tiêu Lăng Ba ném ra chức quan ngọc điệp của mình, ai ngờ Phục Thanh vung tay lên, nhận cũng không thèm nhận, trực tiếp đem ngọc điệp phất trở về.

Một tay nhận lại ngọc điệp của mình Tiêu Lăng Ba nhíu mắt một cái, ba người phía sau ánh mắt cũng đều lộ ra vẻ bất thiện, trải qua đại chiến Hắc Long Đầm, những người này trên người thêm một kiểu sức mạnh khác.

Mà lúc này, trong phòng khách, sau lưng Phục Thanh không nhanh không chậm bốn người đi ra, không ai khác, chính là Miêu Nghị, Dương Triệu Thanh, Thanh Nguyệt Hòa Tinh.

Đám người Tiêu Lăng Ba sửng sốt, chợt nhanh chóng chắp tay bái kiến, tham kiến Đại đô đốc.

Đứng ở trên bậc thang Miêu Nghị từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:

- Nơi đây không cần các ngươi quan tâm, thiên nhai nhân mã sẽ dốc toàn lực phối hợp các ngươi, không được để người khác biết ta ở chỗ này, đi làm việc của các ngươi đi