Không hoảng hốt mới lạ, nói dứt khoát một chút, chính là để cho bà ta tự mình mặt đối mặt đi bắt Hạ Hầu Thác, không sai, ý của Dương Khánh chính là để cho bà ta đi bắt, có thể không hoảng hốt sao?
Đã từng là lão nhân. Hạ Hầu Thác là một nhân vật khủng bố như nào bà ta không thể nào không rõ, đã bao nhiêu năm, toàn bộ thiên hạ đều bị bóng của Hạ Hầu Thác bao phủ, đối mặt với những người khác Bạch Phượng Hoàng dám đùa giỡn, ở trước mặt Hạ Hầu Thác thật tình không dám, càng không nói đến tự mình động thủ bắt người ta, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
Đơn Tình đám người vui vẻ, đều có thể hiểu được tâm tình của bà ta.
Dương Khánh nhíu mày, hắn đối Bạch Phượng Hoàng không hiểu nhiều, buồn bực Miêu Nghị làm sao tìm một người bỏ gánh tới nhắc nhở:
- Đây là ý của Ngưu Thiên Vương. Bạch Phượng Hoàng trợn mắt nói:
- Hắn là thiên vương của ngươi, không phải thiên vương của ta, ta không biết hắn là có ý gì, ai bảo ta chịu chết ta sẽ không nhịn kẻ đó!
– Ta nói lại lần nữa, thả ta ra, bằng không đừng trách ta phá hủy nơi đây tự thoát ra ngoài!
Việc này Dương Khánh cũng không thể miễn cưỡng, người ta không phối hợp, ép buộc cũng vô dụng thôi, không khỏi trầm giọng nói:
- Ngươi muốn đi ta không ngăn cản ngươi, nhưng ta giống như Vương gia chào hỏi một câu đã!
Bạch Phượng Hoàng lập tức quát:
- Nhanh lên, qua giờ là ta không chờ nữa!
Dương Khánh đương nhiên lấy tinh linh ra liền lạc Miêu Nghị, đem đại khái tình hình nói qua.
Miêu Nghị một mình ngồi tại một gian trong lầu các sắc mặt trầm xuống, lập tức lấy tinh linh ra liên hệ Bạch Phượng Hoàng.
- Nhìn cái gì vậy?
Bạch Phượng Hoàng đứng ở bên trong không gian trừ vật hung dữ nhìn mấy người chăm chăm nhìn mình rống lên, tiện tay lấy tinh linh ra cùng Miêu Nghị liên hệ.
Miêu Nghị hỏi:
Bạch Phượng Hoàng, ngươi thế là sao?
Bạch Phượng Hoàng:
- Không có sao, lão nương không có bản lãnh kia, việc này lão nương không làm được!
Miêu Nghị:
- Ngươi làm rõ một việc, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô bộc của ta, ngươi dám kháng mệnh?
Bạch Phượng Hoàng:
- Đừng dùng bài này...
Nói còn chưa dứt lời. Bạch Phượng Hoàng sắc mặt kịch biến, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ hoảng sợ, tay kia lại run rẩy lấy một tinh linh ra, lay động hôi phục:
- Ngươi... Ngươi thực sự không chết? Ngươi ở đâu? Tinh linh kia hồi phục:
- Tiểu Bạch, phóng túng nhiều năm như vậy rồi, nên kiềm chế lại, nghe bọn họ làm đi!.
Bạch Phượng Hoàng:
- Đây là để cho ta đi chịu chết! Ta không làm! Tinh linh kia hồi phục:
- Tiểu Bạch, nghe lời!
Bạch Phượng Hoàng nhất thời hai mắt đỏ lên, khuôn mặt đầy vẽ thiệt thòi, nước mắt đong đầy hai mắt, thiệt thòi giận dữ hồi phục:
- Biết rồi!
Giậm chân xả giận thu tinh linh lại, rồi lay động tinh linh ra hồi phục Miêu Nghị:
- Xem như ngươi lợi hại! Ta làm còn không được sao?
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, hồi phục.
- Sau khi chuyện thành công ta tất có trọng thưởng!
Bạch Phượng Hoàng:
- Thưởng cái đầu ngươi, ai muốn ngươi thưởng, có chết được thì chết đi. Về sau chớ phiền lão nương, đồ tạp chủng, gặp ngươi, lão nương gặp vận đen tám đời!
Trở tay thu tinh linh lại, hướng Dương Khánh quát:
- Làm như thế nào, nói rõ một chút, chuyện chịu chết lão nương không làm!
Vậy là đồng ý rồi, Dương Khánh mỉm cười, cũng không biết bà ta vừa rồi nhận tin gì từ hai tinh linh, chỉ coi là Miêu Nghị có cách khống chế bà ta, cũng đương nhiên cho rằng nếu như không cách nào khống chế Miêu Nghị há lại sẽ đề cử bà ta qua đây.
Dương Khánh cười nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt không hi vọng ngươi chịu chết, bởi vì một khi ngươi chịu chết thì có nghĩa kế hoạch của chúng ta thất bại, hậu quả chúng ta không gánh nổi, cho nên tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết, chỉ cần ngươi can đảm cần trọng thì sẽ không chết, hơn nữa ngươi cũng không thể chết, chúng ta tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn của ngươi!
Bạch Phượng Hoàng khinh bỉ nói:
- Thật đúng là dối trá ngay cả mắt cũng không chớp một cái, để cho ta một mình đi đối mặt lão hô ly Hạ Hầu Thác kia, thiên hạ ai dám nói có thể bảo đảm an toàn của ta?
Dương Khánh ha ha nói:
- Đơn độc đối mặt Hạ Hầu Thác không sai, nhưng khi đó thiên đình người nhiều như vậy đều không bắt được ngươi, bằng bản lĩnh của ngươi chống lại Hạ Hầu Thác không đến nỗi ngay cả thực lực tránh né cũng không có chứ!? Chúng ta ở đây có mười triệu nhân mã tinh nhuệ đi theo, còn có rất nhiều luyện ngục cao thủ nằm vùng ở bốn phía, một khi bại lộ, tất nhiên toàn lực ra tay, ít nhất giải vây cho ngươi không thành vấn đề!
Bạch Phượng Hoàng hồ nghi nói:
- Thật không? Không có gạt ta? Dương Khánh bảo đảm nói:
- Nơi đây nhiều người như vậy, ta ở trước mặt mọi người bảo đảm với ngươi, nếu lừa ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cự tuyệt chấp hành nhiệm vụ lần này, về sau Vương gia hỏi, ngươi có thể đem trách nhiệm đổ lên người ta!
- Là ngươi nói đấy nhé, ngươi phải viết ra cho ta, bằng không bọn họ đều là người của ngươi bên này, ai có thể làm chứng cho ta? Bạch phượng đưa tay đòi.
- Dễ thôi! Dương Khánh lập tức lấy ra một khối ngọc điệp. Viết xuống, đánh hạ pháp ấn, đưa cho nàng. Nhận được chăm chú kiểm tra Xong, Bạch Phượng Hoàng nhíu nhíu mày, chuyện này rốt cục cũng an lòng, nếu thật là như vậy, tựa hô nguy hiểm cũng không lớn.
Thật tình không biết Dương Khánh nói như vậy là vì an lòng bà ta, mới có thể bình tĩnh đối mặt Hạ Hầu Thác, nếu không rất có thể sẽ lộ tẩy trước mặt lào hồ ly kia. Dĩ nhiên, sự thực cũng không kém vậy, ngược lại cũng không thể nói là đang dối gạt bà ta.
Ngao Thiết đứng cạnh bỗng nhiên nói thầm với Dương Khánh:
- Hiện tại việc phía sau vẫn không thể xác định, vạn nhất đến lúc tình hình không phải bà ta và lão tặc đơn độc mặt đối mặt, nếu lào tặc bên cạnh có nhiều người. Đại chấp sự chẳng phải là không giữ lời rồi sao?