Editor: Zittrasua (Wattpad).
Tưởng Kiến Quốc mang về bốn món đồ chơi, hai con gấu bông có kích thước bằng hao bàn tay, một bộ bôn lắp ghép đơn giản, ngoài ra còn có một chiếc xe đồ chơi bốn bánh.
Tưởng Tiểu Bảo đem những món đồ chơi đó ôm vào lồng ngực nho nhỏ của mình, bộ dáng là đang muốn đem chúng dọn hết về phòng của bản thân.
“Tiểu Bảo, từ từ.” Ân Âm gọi lại nó, “Con muốn ôm đồ chơi đi đâu?”
"Đồ chơi của Tiểu Bảo, con muốn cất đi.” Tưởng Tiểu Bảo đối với đồ chơi của chính mình có tính độc chiếm rất cao, cho dù bạn bè từ nhà trẻ đên nhà chơi, nó cũng sẽ không có ý định chia sẻ đồ chơi.
Ân Âm ngồi xổm xuống, chỉ chỉ một con gấu bông cùng với bộ lắp ghép trong đó, “Tiểu Bảo, hai món đồ chơi này là của chị hai, con không thể lấy đi hết.”
Nghe được phải chia cho chị gái hai món đồ chơi, Tưởng Tiểu Bảo không vui, đem đồ chơi ôm càng chặt hơn trong lòng ngực, “Không được, đây đều là con, không có cho chị hai.”
“Tiểu Bảo, trước khi ba ba trở về, có hỏi qua các con muốn đồ chơi gì, con nói muốn có một con gấu bông nhỏ và xe, còn chị hai muốn có gấu bông nhỏ và đồ chơi lắp ghép, hiện giờ con làm sao có thể đem đồ chơi của chị gai mang đi được?” Ân Âm nhẫn nại hạ quyết tâm giải thích tới cùng cho nó.
"Nhưng mà con rất thích, con không muốn đưa cho chị hai, đồ của chị hai chính là của Tiểu Bảo.”
Tưởng Chiêu Đệ mới vừa bước qua cửa, còn chưa kịp vui mừng khi thấy cha đã về, đã nghe được tiếng em trai la to.
“Cha, mẹ.” Tưởng Chiêu Đệ ngoan ngoãn chao hỏi Tưởng Kiến Quốc, Ân Âm.
“Chiêu Đệ đã về rồi sao.”
Tưởng Chiêu Đệ nhìn mẹ đang nở nụ cười ấm áp nhìn về phía cô bé thì giật mình, hai tay nắm lấy đai cặp đang đeo trên lưng thật chặt.
Bên này, Tưởng Tiểu Bảo vẫn không muốn đem món đồ chơi đưa ra.
Dưới cơn nóng giận, nó đem hết mấy món đồ chơi vứt hết trên mặt đất, cơ thể vừa béo vừa lùn lại còn chắc nịch lăn trên nền nhà, bắt đầu gào khóc lớn ăn vạ.
"Con muốn có tất cả đồ chơi, tất cả đều là của con, đều là của con.”
Vừa thấy hài tử la ó trách mắng như vậy, trong lòng Ân Âm nảy lên một cỗ tức giận, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Vợ à, nếu không thì như vầy đi, đem mấy món đồ chơi trước kia của Tiểu Bảo đưa cho Chiêu Đệ, còn bây giờ đưa chúng cho Tiểu Bảo đi.” Tưởng Kiến Quốc xoay người nói với Tưởng Chiêu Đệ vẫn luôn trầm mặc, “Chiêu Đệ, em trai con còn nhỏ, không hiểu chuyện, chúng ta nhường đồ chơi cho em trai con có được không?”
Tưởng Chiêu Đệ rất bình tĩnh, lời như thế này, cô đã nghe qua rất nhiều lần, nếu là hai năm trước, cô sẽ còn khóc lóc muốn đồ chơi mới kia, nhưng hiện tại đã sẽ không.
“Không sao, cha, đồ chơi cứ để cho em đi ạ.” Tưởng Chiêu Đệ mở miệng trả lời như vô số những lần trước, khóe môi hơi cong cong, hốc mắt lại không kiềm được mà chua xót.
Tưởng Kiến Quốc vừa muốn khen ngợi một tiếng, liền bị Ân Âm ở một bên lạnh mặt cắt ngang, “Tiểu Bảo đã 5 tuổi, không còn nhỏ, không có ai quy định rằng là chị thì nhất định phải nhường em trai, lúc trước đã quyết định như thế nào, hiện tại cứ theo lẽ đó mà làm.
Chiêu Đệ, lại đây.”
Tưởng Chiêu Đệ ngơ ngác đi qua, Ân Âm nhặt gấu bông nhỏ và bộ lắp ghép trên mặt đất lên, đặt trong lòng cô bé, “Đây là đồ chơi của con, cầm rồi cất kỹ đi.”
Món đồ chơi được đặt ở trong lòng ngực, bỗng có một loại cảm giác tràn ngập xúc động, cũng thực kỳ diệu.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn thoáng qua Tưởng Tiểu Bảo đang ở trong lòng cha khóc thút thít, chần chờ một hồi, cô lại có chút nhút nhát cùng sợ sệt hỏi: “Có thể ạ?”
“Đương nhiên có thể, đây là cha của con lúc trước cũng đã hứa, được rồi, trở về phòng làm bài tập đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Trong mắt Tưởng Chiêu Đệ sáng lên vài phần, quay đầu lại hướng đến Tưởng Kiến Quốc nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cha.”
Tưởng Chiêu Đệ trở về phòng, để lại Tưởng Kiến Quốc ôm Tưởng Tiểu Bảo đang khóc thút thít trong lòng.
Cho dù Tưởng Kiến Quốc có dỗ dành như thế nào, Tưởng Tiểu Bảo vẫn khóc.
"Vợ à, nếu được thì là đem đồ chơi của Chiêu Đệ...…”
Tưởng Kiến Quốc còn chưa nói xong, đã bị Ân Âm ngăn lại..