Editor: Zittrasua (Wattpad).
“Anh cũng cảm thấy Chiêu Đệ phải đem đồ chơi nhường hết cho Tiểu Bảo sao?” Thanh âm của Ân Âm vừa trong trẻo lại sâu thẳm, ánh mắt nhìn Tưởng Kiến Quốc có chút lạnh lẽo.
Tưởng Kiến Quốc ấp úng: “Chiêu Đệ, Chiêu Đệ dù sao cũng là chị……”
"Chỉ bởi vì Chiêu Đệ lớn hơn Tiểu Bảo, vì là chị, cho nên phải chịu thiệt, đưa hết đồ chơi cho em trai mình sao? Anh lớn hơn Tưởng Kiến Quân, cũng là anh trai, có phải chỉ cần hắn mở miệng nói muốn, tất cả đồ đạc trong nhà đều có thể đưa cho hắn?” Ngữ khí Ân Âm rất bình tĩnh, nhưng Tưởng Kiến Quốc không thể không cảm thấy lúng túng.
Hắn vội giải thích: “Không có, vợ à, anh không phải có ý này.”
Ân Âm cũng không muốn nghe hắn giải thích, tiếp tục nói: “Lúc trước là anh hứa hẹn sẽ cho bọn nhỏ đồ chơi, cũng nên giữ lời hứa, nếu thân là một người cha mà đến việc tuân thủ lời hứa để làm gương cho bọn nhỏ anh còn không làm được, đám nhỏ làm thế nào mà học hỏi?”
Tưởng Kiến Quốc há miệng thở dốc, hoàn toàn nói không nói nên lời.
Ân Âm để mặc Tưởng Kiến Quốc suy tư, bước vào phòng bếp nấu cơm.
Kể cả Tiểu Bảo đang khóc cũng phải há hốc mồm, mẹ nó vì sao lại không giống như trước kia mà đến dỗ nó?
Tưởng Chiêu Đệ chậm rãi đem cánh cửa đang hé mở khép lại, phòng nhỏ, vị trí địa lý không tốt, còn là ở trong thôn của thành phố, các căn nhà đề xếp san sát vào nhau, cho dù có một cái cửa sổ đi chăng nữa, nhưng vẫn rất tối.
Phòng nhỏ bài trí đơn sơ, lại là phòng được sửa sang lại từ phòng chứa đồ lúc trước, cũng chỉ có một cái giường nhỏ xíu, một cái bàn nhỏ vuông vức, là nơi Tưởng Chiêu Đệ dùng để làm bài tập, còn có một cái thùng giấy, bên trong thùng giấy đựng quần áo của Tưởng Chiêu Đệ quần áo, được cô bé gấp lại thật chỉnh tề.
Tưởng Chiêu Đệ ôm gấu nhỏ và bôn lắp ghép ngồi trên giường gỗ, biểu tình vẫn có chút ngây ngốc cùng lạ lẫm, lời nói vừa rồi của mẹ còn quanh quẩn ở bên tai.
Cô vươn tay, sờ sờ cái lỗ tai, rồi đến bụng của gấu nhỏ, động tác rất nhẹ, bởi vì sợ chạm hỏng, nghĩ đến lời mẹ nói, Tưởng Chiêu Đệ mặt mày đều mang theo ý cười.
Cuối cùng cô bé lưu luyến đem gấu nhỏ cùng bộ lắp ghép đặt ở đầu giường, để cả khi mơ màng ngủ cũng có thể nhìn thấy.
Cô kéo khoá của cặp sách ra, lấy ra một cái bao nilon đỏ từ góc trong cùng của chiếc cặp.
Bao nilon mở ra, bên trong chính là một tờ tiền giấy 5 nhân dân tệ cùng với 3 nhân dân tệ*, tiền giấy có chút nhăn nheo dúm dó, Tưởng Chiêu Đệ dùng bàn tay nhỏ xíu vuốt phẳng nó thật cẩn thận.
(*Một tệ xấp xỉ chừng 3.523 VND)
Hôm nay vận khí tương đối tốt, nhặt được kha khá chai lọ.
Tưởng Chiêu Đệ xốc nệm trên giường lên, lấy ra một xấp tiền nhỏ, có một tệ, hai tệ, cũng có một đô la, hai đô la, năm đô la.
Trong đây vừa có số tiền mà cô có được nhờ vào việc nhặt chai bỏ, vừa có tiền mừng tuổi đã tích cóp.
Nhìn số tiền này, Tưởng Chiêu Đệ trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Chờ cô tích cóp đủ tiền rồi, cha mẹ có phải sẽ đồng ý cho cô học hay không.
Tiền lẻ có vẻ hơi nhiều, không tiện để cất giữ bên mình, Tưởng Chiêu Đệ tính toán ngày mai sẽ đến tiệm tạp hóa, cùng bá bá đổi chút tiền có mệnh giá lớn hơn.
————Editor: Zittrasua————
"Mẹ, để con giúp mẹ dọn bữa tối.”
"Được.”
Lúc này Ân Âm rất nhanh đã xào xong mấy món ăn, Tưởng Chiêu Đệ quen thuộc bước tới bưng thức ăn, cũng giống với Ân Âm ở thời điểm trước đó, rau là do Ân Âm xào, có đôi khi Ân Âm tăng ca để chấm bài thi, đều do Tưởng Chiêu Đệ xào rau, chăm sóc Tiểu Bảo.
Đem đồ ăn đặt lên bàn, Tưởng Chiêu Đệ lại cầm chén, xới cơm.
"Cha, Tiểu Bảo, cơm xong rồi ạ.” Cô cao giọng gọi.
“Tới đây.”
Tưởng Kiến Quốc đang xem TV cùng Tưởng Tiểu Bảo, cũng bế nó ngồi trước bàn.
Ân Âm làm món, cà chua xào trứng, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cùng một ít rau xà lách.
Tưởng Chiêu Đệ lấy đôi đũa gắp thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt đặt vào trong chén, ngồi ở bên cạnh Tưởng Tiểu Bảo.
Ân Âm gỡ bỏ tạp dề, từ phòng bếp ra tới, nhìn thấy Tưởng Kiến Quốc đang ăn cơm, Tưởng Chiêu Đệ tay bưng chén, tay còn lại cầm cái muỗng, đang ngồi đút cơm cho Tưởng Tiểu Bảo ăn..