Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Quốc phu nhân né sang bên, mục tiêu của bà là Võ Hậu.
Hàn Quốc phu nhân lao về phía Võ Hậu, vẻ mặt giận dữ: "Giết ngươi... ta rất hận..."
Trong cơn hoảng loạn, Thượng Quan Uyển Nhi cầm lấy cây gậy như ý xanh trên bàn, ném về phía Hàn Quốc phu nhân.
Hàn Quốc phu nhân vội né tránh.
Cánh hoa mẫu đơn đen trên đất nhanh chóng tụ lại, hóa thành một sợi dây xích đen, bò dọc theo chân Thượng Quan Uyển Nhi, quấn chặt nàng khiến nàng không thể động đậy.
Thượng Quan Uyển Nhi ra sức giãy giụa, sợi dây xích càng siết chặt hơn, nàng đau đớn nhíu mày.
Võ Hậu thấy Hàn Quốc phu nhân tấn công thì sợ hãi lui lại: "Người đâu... nhanh lên..."
Tuy nhiên, vệ binh và cung nhân đều đã nhận lệnh rời đi, không ai nghe thấy lời triệu gọi của bà. Bạch Cơ cũng không biết đã đi đâu, trên dầm nhà không hề có động tĩnh.
Võ Hậu vội vàng chạy đến bên giường, lấy ra từ dưới đệm một thanh dao Hồ nạm ngọc.
"Xoẹt..." Võ Hậu rút thanh dao Hồ, lưỡi dao lạnh buốt như nước.
Võ Hậu dùng dao Hồ chỉ vào Hàn Quốc phu nhân, cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói: "Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Hàn Quốc phu nhân không sợ dao, bà tiến về phía Võ Hậu, lưỡi dao xuyên qua thân thể bà như đâm vào khoảng không. ... Bà đã không còn là người, sao có thể sợ dao kiếm?
Võ Hậu giật mình buông tay, dao Hồ rơi xuống đất.
Đôi mắt của Hàn Quốc phu nhân đỏ rực như máu đầy hận thù, bà cười khẩy: "Ngươi đúng là một nữ nhân độc ác, ép chết nương con chúng ta... ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi..."
Ánh mắt Võ Hậu tối sầm lại: "Ta đã cho ngươi cơ hội, ta đã bảo ngươi đưa con gái rời khỏi hoàng cung trở về đất phong, sống cuộc sống yên bình. Nhưng ngươi vẫn cố chấp ở lại. Ta không có cách nào khác, cũng không có lựa chọn nào khác."
Hàn Quốc phu nhân tức giận: "Tại sao ta phải đưa Mẫn Nhi rời đi? Khó khăn lắm nó mới được thánh thượng sủng ái. Khó khăn lắm chúng ta mới được sống trong cung điện hoa lệ, hưởng thụ sự tôn vinh mà người người ngưỡng mộ. Tại sao chúng ta phải rời khỏi Trường An phồn hoa giàu có để về đất phong nghèo nàn sống cuộc sống kham khổ? Ngươi ghen tị với Mẫn Nhi, ngươi ghen tị với sự trẻ đẹp của nó, ngươi ghen tị vì thánh thượng sủng ái nó, ngươi sợ nó sẽ thay thế ngươi trở thành hoàng hậu."
Võ Hậu nói: "Nàng thay thế ta ư? Điều đó là không thể."
"Ngươi chết rồi thì có thể." Hàn Quốc phu nhân lao tới Võ Hậu, bóp cổ bà rồi điên cuồng nói: "Ta hận ngươi... hận ngươi..."
Võ Hậu không thể thở nổi, bà cố gắng giãy giụa, nhưng không mạnh bằng Hàn Quốc phu nhân, mặt dần dần đỏ bừng.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy Võ Hậu gặp nguy hiểm thì rất lo lắng, ngươi cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của dây xích mẫu đơn, nhưng làn da mềm mại bị siết chặt đến rỉ máu nhưng vẫn không thể cử động. Nàng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, hét lên: "Rồng trắng, ngươi còn trốn ở trên đó làm gì? Mau xuống cứu thiên hậu!!"
Trên xà nhà không có động tĩnh gì, dường như Bạch Cơ... không ở đó...
"Bạch Cơ chắc là đã chạy rồi?" Nguyên Diệu ngồi bệt một bên thì thầm, hắn biết con rồng này không đáng tin.
Thấy mặt Võ Hậu dần xanh xao, sắp bị Hàn Quốc phu nhân bóp chết, Thượng Quan Uyển Nhi toàn thân mềm nhũn, lòng nóng như lửa đốt.
Nguyên Diệu âm thầm tự trách, tất cả là do hắn không tốt, nếu trước đây hắn không cùng với Vi Ngạn đi chơi xuân thì cũng sẽ không lạc vào nhà ma của Hàn Quốc phu nhân, cũng sẽ không bị liên lụy bởi áo mẫu đơn, Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân, gây ra tình cảnh hôm nay. Thấy Võ Hậu sắp bị bóp chết, Nguyên Diệu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm lao tới Hàn Quốc phu nhân, nắm lấy bà muốn nói lý lẽ: "Phu nhân dừng tay! Xin hãy nghe ta nói."
Hàn Quốc phu nhân vung tay áo, Nguyên Diệu bị một sức mạnh đánh bay, va vào bàn gương đồng, hộp phấn và hộp trang sức trên bàn rơi vãi khắp nơi.
Nguyên Diệu đau đến rơi nước mắt nhưng vẫn cố gắng bò dậy, lao tới Hàn Quốc phu nhân: "Phu nhân, xin dừng tay. Giết thiên hậu cũng không thể khiến phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân sống lại, càng không thể quay ngược thời gian trở lại như xưa. Cách xóa bỏ hận thù không phải là giết chóc và trả thù mà là buông bỏ và tha thứ. Bà... bà hãy nhìn lại, người con gái bà yêu thương nhất, Ngụy Quốc phu nhân, nàng vẫn luôn ở bên cạnh bà."
Nghe vậy, Hàn Quốc phu nhân biến sắc, buông lỏng tay.
Võ Hậu thở dốc, ho sặc sụa.
Hàn Quốc phu nhân quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy Ngụy Quốc phu nhân. Bà nổi giận, trừng mắt nhìn Nguyên Diệu: "Ngươi lừa ta! Mẫn Nhi đâu?"
Nguyên Diệu chỉ nói bừa để Hàn Quốc phu nhân buông tay Võ Hậu. Thấy bà thật sự muốn tìm Ngụy Quốc phu nhân thì Nguyên Diệu cười gượng: "Ngụy Quốc phu nhân có lẽ đang ở bờ hồ Thái Dịch, để ta đi gọi nàng tới."
Nguyên Diệu định bỏ chạy nhưng trong chớp mắt Hàn Quốc phu nhân đã giữ chặt vai hắn, bà giận dữ muốn xé nát Thư sinh.
Móng tay của Hàn Quốc phu nhân đâm vào thịt, Thư sinh đau đớn và sợ hãi hét lên: "Cứu mạng...Bạch Cơ, cứu mạng..."
Đúng lúc đó, một luồng sáng trắng lóe lên trên xà nhà tối tăm, một con rồng trắng to bằng cánh tay hiện ra. Con rồng trắng bay quanh không trung trong cung điện một vòng, biến thành một người mặc áo trắng dài có dáng vẻ như tiên. Người đó đứng trước mặt Hàn Quốc phu nhân, gương mặt tuấn tú nở một nụ cười mờ ảo, đôi mắt vàng ánh lên sự huyễn hoặc, quyến rũ đến mức không dám nhìn thẳng.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Quốc phu nhân ngẩn ngơ như lạc vào một mê cung huyền ảo.
Hàn Quốc phu nhân buông Nguyên Diệu, nhìn người mặc áo trắng: "Phiêu Miểu các, Bạch..."
Bạch Cơ đưa ngón tay trỏ lên đặt trên môi Hàn Quốc phu nhân, ngăn bà gọi tên mình: "Suỵt."
Ánh mắt Hàn Quốc phu nhân mơ màng, nhìn Bạch Cơ: "Ước nguyện... ước nguyện của ta... xin hãy thực hiện ước nguyện của ta..."
Bạch Cơ cười: "Ước nguyện của bà là gì?"
Hàn Quốc phu nhân nói: "Áo mẫu đơn, ta muốn có Áo mẫu đơn."
Bạch Cơ nói: "Áo mẫu đơn đã mặc trên người bà rồi."
Hàn Quốc phu nhân cúi đầu nhìn, thấy trên mình là bộ y phục rực rỡ như mây ngũ sắc, bà mới nhớ ra rằng mình đã có được áo mẫu đơn. Bà nghĩ ngợi một lúc, rồi chỉ tay về phía Võ Hậu: "Giết bà ta. Đó là nguyện vọng của ta."
Bạch Cơ giơ tay lên, thanh dao Hồ dưới đất bay lên, vạch qua một vòng cung trên không trung. Lưỡi dao cắt đứt cổ Võ Hậu, máu phun tung tóe.
Lời chưa dứt, Võ Hậu đã ngã vào vũng máu, không còn cử động.
Thượng Quan Uyển Nhi và Nguyên Diệu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sững sờ như tượng gỗ.
"Bà ta đã chết rồi." Bạch Cơ nói với Hàn Quốc phu nhân.
Hàn Quốc phu nhân mở to mắt, rồi đột nhiên cười lớn, bà cười đến rơi nước mắt. Bà nói với Bạch Cơ: "Tiếp theo, ta muốn có được tuổi trẻ và sắc đẹp như con gái ta."
Bạch Cơ cười, đôi mắt vàng rực rỡ: "Trên đời này không thể có hai Ngụy Quốc phu nhân."
"Vậy thì giết con gái ta đi." Hàn Quốc phu nhân điên cuồng nói.
Bạch Cơ cười: "Được thôi."
Sắc mặt Hàn Quốc phu nhân dần dần trở nên trẻ trung, đẹp đẽ, bà biến thành hình dáng của Ngụy Quốc phu nhân, dung nhan tuyệt thế, tuổi trẻ tràn trề, kết hợp với áo mẫu đơn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hàn Quốc phu nhân nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan của mình thì mỉm cười hài lòng.
"Bà còn nguyện vọng gì nữa không?" Bạch Cơ thì thầm bên tai Hàn Quốc phu nhân, giọng nói mơ hồ như trong mộng.
"Hoàng hậu... ta muốn trở thành hoàng hậu..." Hàn Quốc phu nhân cười độc ác.
"Được thôi." Bạch Cơ cười bí ẩn. Nàng đưa tay ra, vuốt qua trán Hàn Quốc phu nhân.
Trước mắt Hàn Quốc phu nhân trở nên mơ hồ, bà rơi vào một mê cung hư ảo phản chiếu với hiện thực. Trong thế giới gương, trong một Đại Minh cung khác, bà có được tuổi trẻ và sắc đẹp. Trong cuộc đấu tranh nơi cung đình, bà thay thế Ngụy Quốc phu nhân, giành được sự sủng ái vô biên của hoàng đế, trong cuộc đấu tranh quyền lực, bà giết chết muội muội mình rồi trở thành hoàng hậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bà thực sự trải qua nửa đời người, từ sinh lão bệnh tử, vui buồn hờn giận. Trong thế giới đó, bà trở thành người phụ nữ cao quý nhất của Đại Đường, bà có được mọi thứ mình muốn, thực hiện được những ước nguyện mà bà không thể đạt được trong thế giới này. Nhưng bà chợt nhận ra bà vẫn không thể thỏa mãn, bà muốn nhiều hơn nữa. Giống như con Thao Thiết tham ăn không bao giờ no, bà cũng không bao giờ thỏa mãn, dục vọng không có ngày dừng.
"A...a a..." Hàn Quốc phu nhân rơi vào mê cung, rơi vào ảo ảnh. Bà đau đớn nắm lấy tóc, ngửa mặt lên trời kêu gào. Dục vọng, quá nhiều dục vọng, vô tận dục vọng.
"Bà còn nguyện vọng gì nữa?" Giọng Bạch Cơ mơ hồ như gió.
Lời của Bạch Cơ như những con rắn độc chui vào tai Hàn Quốc phu nhân, khiến bà đau đớn giật tóc liên tục.
"Mẫu thân..." Một giọng nói ai oán từ xa vọng lại, phá vỡ cạm bẫy của mê cung, xua tan lớp lớp sương mù.
Hàn Quốc phu nhân đột ngột ngẩng đầu, thấy mình đã trở về hiện thực.
Đại điện lạnh lẽo, ánh đèn leo lét. Gió đêm lay rèm, màn che đổ sụp. Hàn Quốc phu nhân nhìn quanh như tỉnh giấc sau giấc mộng hoàng lương, bà vẫn đang ở trong điện Tử Thần, thời gian là lúc bà nhìn vào mắt Bạch Cơ.
Võ Hậu vẫn ngồi bệt dưới đất thở hổn hển. Thượng Quan Uyển Nhi bị xiềng xích hóa thành mẫu đơn trói buộc, đang cố gắng vùng vẫy. Nguyên Diệu ngồi bệt bên màn che đổ, hoảng sợ nhìn Hàn Quốc phu nhân. Bạch Cơ lặng lẽ đứng trước mặt Hàn Quốc phu nhân, đôi mắt vàng rực rỡ.
Hàn Quốc phu nhân bừng tỉnh, nhận ra rằng khi bà đối mặt với Bạch Cơ thì bà đã rơi vào một mê cung hư ảo. Những gì vừa trải qua đều là ảo ảnh nhưng lại vô cùng chân thực. Võ Hậu không chết, bà không có được tuổi trẻ và sắc đẹp của Ngụy Quốc phu nhân, bà cũng không trở thành hoàng hậu của Đại Đường, nhưng bà đã trải nghiệm cảm giác sau khi đạt được dục vọng. Một dục vọng thỏa mãn sẽ kéo theo nhiều dục vọng khác, dục vọng không bao giờ chấm dứt. Bà không chỉ không kiềm chế được dục vọng của mình mà còn không ngại làm tổn thương người khác để thỏa mãn nó, cho đến khi dục vọng nuốt chửng tất cả.
Nếu không phải vì tiếng gọi đó thì bà đã không thể thoát khỏi mê cung, sẽ mãi mãi bị giam cầm trong ảo ảnh không có lối ra.
Bạch Cơ nhìn Hàn Quốc phu nhân, vừa như cười vừa như không. Biểu cảm của nàng tựa như Bồ Tát từ bi, lại giống như ma quỷ ác độc.
Hàn Quốc phu nhân lại một lần nữa mê man. Tuy nhiên, tiếng gọi "Mẫu thân..." "Mẫu thân..." lại một lần nữa đánh thức bà. Hàn Quốc phu nhân nghe thấy âm thanh, nhưng không thấy gì cả.
"Ai? Ai đang gọi ta? Hình như là tiếng của Mẫn Nhi..." Hàn Quốc phu nhân bàng hoàng nói.
"Mẫu thân...mẫu thân...con ở đây..." Tiếng gọi tha thiết của Ngụy Quốc phu nhân vang lên bên tai Hàn Quốc phu nhân, nàng ở ngay bên cạnh nhưng bà lại không nhìn thấy nàng.
Bạch Cơ tụng một câu kinh Phật: "Nhân ngã là núi Tu Di, tà tâm là nghiệp hỏa, phiền não là núi đao, độc dục là gai góc, hư vọng là quỷ thần, tham sân là địa ngục."
Hàn Quốc phu nhân run rẩy, bà cảm thấy toàn thân bị thiêu đốt, ngũ tạng lục phủ như bị lửa địa ngục thiêu đốt, cả người như từ núi đao lăn xuống, lại rơi vào gai góc khiến bà đau khổ không thể tả.
Võ hậu, Nguyên Diệu, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Hàn Quốc phu nhân, mặt mày trắng bệch vì sợ hãi.
"Mẫu thân...mẫu thân..." Ngụy Quốc phu nhân buồn bã gọi.
Hàn Quốc phu nhân mở mắt, hình dáng của Ngụy Quốc phu nhân dần dần hiện ra trước mắt bà.
Hàn Quốc phu nhân mở mắt, lần này bà đã thấy được Ngụy Quốc phu nhân. Ngụy Quốc phu nhân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, dáng vẻ yếu đuối. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ như máu.
Hàn Quốc phu nhân nhớ lại cảnh trong ảo mộng, bà vì muốn đạt được dục vọng của mình mà muốn giết chết Ngụy Quốc phu nhân, không khỏi liên tục lùi lại, lui đến bên cạnh gương đồng.
Ngụy Quốc phu nhân đuổi theo đến bên Hàn Quốc phu nhân, thê lương gọi: "Mẫu thân..."
Hàn Quốc phu nhân nhìn Ngụy Quốc phu nhân, dịu dàng nói: "Mẫn Nhi, con gái ta yêu thương nhất." Hàn Quốc phu nhân chỉ về phía Võ hậu: "Ta đang muốn giết bà ta, để báo thù cho con."
Ngụy Quốc phu nhân lắc đầu: "Mẫu thân, không..."
Võ hậu đứng dậy đi về phía Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân, khuôn mặt bình tĩnh.
Nguyên Diệu kinh ngạc, lo lắng Võ hậu gặp nguy hiểm, muốn ngăn cản nhưng Võ hậu đã đi đến.
Võ hậu đến trước mặt Hàn Quốc phu nhân, buồn bã nói: "Tỷ tỷ có lẽ bây giờ nói cũng đã muộn rồi. Nhưng muội vẫn muốn nói một câu, xin lỗi tỷ tỷ..."
Hàn Quốc phu nhân bị một tiếng "tỷ tỷ" này làm cho xúc động, ánh mắt lóe lên một cái, nhưng bà vẫn giơ tay muốn bóp cổ Võ hậu.
Ngụy Quốc phu nhân kéo tay Hàn Quốc phu nhân lại, lắc đầu: "Không, mẫu thân."
"Bà ta hại chết con, sao con lại ngăn cản ta giết bà ta?" Hàn Quốc phu nhân hỏi.
Ngụy Quốc phu nhân nói: "Người con hận không phải là bà ta."
"Người con hận là ai?" Hàn Quốc phu nhân hỏi.
Ngụy Quốc phu nhân chỉ vào gương đồng, nói: "Người con hận là bà ấy. Nếu mẫu thân muốn báo thù cho con thì thì hãy giết bà."
Hàn Quốc phu nhân quay đầu, nhìn vào gương đồng. Trong gương bà thấy hình ảnh của chính mình. Trong gương, bà bị lửa thiêu cháy đen, ngũ tạng lục phủ lộ ra ngoài, đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt vì oán hận mà trở nên vặn vẹo, xấu xí. ... sự tham lam và ích kỷ khiến một người trở thành ác quỷ.
"A...A..." Hàn Quốc phu nhân sợ hãi ôm đầu, không thừa nhận đó là chính mình: "Người trong gương là ai? Là ác quỷ sao? Thật xấu xí!!"
Ngụy Quốc phu nhân rơi lệ: "Đúng vậy, đó là ác quỷ, là ác quỷ hại chết nương và con. Con hận bà ta. Nương cũng nên hận bà ta."
Trong lòng Hàn Quốc phu nhân hiện lên những cảnh quá khứ. Luôn có một ác quỷ chiếm cứ trong lòng bà, khi bà đối diện với lựa chọn thì ác quỷ sẽ dụ dỗ bà, khiến bà từng bước đi vào con đường cùng. Ác quỷ dụ dỗ bà rời khỏi trượng phu đến Trường An. Ác quỷ dụ dỗ bà vào cung, ác quỷ dụ dỗ bà kéo con gái nhỏ vào những mưu mô trong cung vì tài phú và quyền lực. Ác quỷ dụ dỗ bà nảy sinh ý nghĩ trừ khử muội muội mình để leo lên vị trí cao nhất của Đại Minh Cung. Ác quỷ dụ dỗ bà ghen tị với con gái mình, ác quỷ dụ dỗ bà chìm đắm trong vòng xoáy tham lam, không thể tự thoát ra. Thậm chí, khi muội muội cho bà một con đường sống, thì bà vẫn còn mê muội chìm đắm, lấy sinh mạng của mình và con gái làm một canh bạc nguy hiểm. Một nước đi sai làm mất cả bàn cờ, bà mất đi sinh mạng của mình và con gái, chôn vùi bản thân cũng chôn vùi tuổi thanh xuân và hạnh phúc ngắn ngủi của con gái. Tất cả đều là lỗi của ác quỷ. Đúng vậy, đều là lỗi của ác quỷ!
Hàn Quốc phu nhân hung dữ nhìn ác quỷ trong gương, ác quỷ trong gương cũng hung dữ nhìn bà. Bà lao mình vào gương như một giọt nước hòa vào mặt hồ, Hàn Quốc phu nhân bước vào gương, đấu đá với hình ảnh của mình trong đó. Hàn Quốc phu nhân cắn vào cổ ác quỷ, xé toạc thịt của nó. Ác quỷ cũng cắn vào cổ Hàn Quốc phu nhân xé toạc thịt của bà. Họ ở trong gương tàn sát lẫn nhau, nuốt chửng nhau, cả hai đều máu me đầm đìa, xương trắng lộ ra. Cuối cùng, cả hai đều thoi thóp không còn động đậy. Sự tham lam biến bà thành ác quỷ, tự mình nuốt chửng mình.
Võ hậu nhìn vào gương đồng, răng run cầm cập.
Ngụy Quốc phu nhân nhìn vào gương đồng, che mặt khóc.
Bạch Cơ đưa tay chỉ vào gương đồng, một mảnh vải cũ từ trong gương bay ra rơi xuống đất. Bạch Cơ nhặt lên, trên đó có vết máu.
"Xoảng..." gương đồng vỡ tan. Cùng với sự vỡ tan của gương, những cánh hoa mẫu đơn đen rơi xuống đất như bụi khói, bay đi mất.
Xiềng xích trên người Thượng Quan Uyển Nhi cũng hóa thành hoa bay theo gió rồi biến mất. Nàng lo Ngụy Quốc phu nhân sẽ làm hại Võ hậu bèn bất chấp vết thương của mình, vội chạy đến bên Võ hậu, che chở cho bà.
Võ hậu không sợ Ngụy Quốc phu nhân, bà ra hiệu cho Thượng Quan Uyển Nhi lui xuống: "Không sao đâu."
Võ hậu nói với Ngụy Quốc phu nhân: "Ngươi không hận ta sao?"
Ngụy Quốc phu nhân rơi lệ máu, nhìn Võ hậu nghiến răng: "Ta hận, rất hận."
Ngụy Quốc phu nhân nói: "Ta chỉ không muốn làm những việc vô nghĩa, cũng không muốn nương ta bị ma chướng ám ảnh, mãi mãi không thể giải thoát, mãi mãi đau khổ."
Võ hậu nhìn mảnh gương vỡ rồi lại nhìn Ngụy Quốc phu nhân, rơi lệ. Không biết giọt nước mắt này đại diện cho sự buồn bã hay hối hận, hoặc cả hai.
Ngụy Quốc phu nhân đưa tay về phía Bạch Cơ: "Xin hãy trả lại áo mẫu đơn cho thiếp."
Bạch Cơ nhìn chiếc áo trong tay, nói: "Lòng tham và thù hận trói buộc nương ngươi khiến bà lang thang nhân gian, không thể siêu sinh, cuối cùng biến thành ác quỷ, tự mình ăn thịt mình. Tương tự áo mẫu đơn cũng trói buộc ngươi. Nếu ta trả lại áo cho ngươi thì ngươi sẽ mãi mãi không thể siêu sinh, chỉ có thể lang thang nhân gian, chịu đựng sự cô đơn và buồn bã. Chi bằng, buông bỏ áo mẫu đơn, buông bỏ chấp niệm rồi đi vào lục đạo luân hồi."
Ngụy Quốc phu nhân lắc đầu: "Thiếp chẳng đi đâu cả. Thiếp muốn mặc áo mẫu đơn đứng bên bờ Thái Dịch hồ chờ đợi một người. Một người thiếp yêu nhất."
"Ngươi muốn đợi ai?" Bạch Cơ có chút tò mò.
Ngụy Quốc phu nhân liếc nhìn Võ hậu một cái, không nói người đó là ai, nàng nói: "Khi đó thiếp và chàng đã hẹn, sau khi có được áo mẫu đơn thì thiếp sẽ mặc áo mẫu đơn và múa một điệu cho chàng xem. Không ngờ khi thiếp đang chờ chàng ở điện Hàn Lương thì lại vô tình ăn phải bánh có độc, lỡ hẹn với chàng. Thiếp rất yêu chàng, chàng là một người rất tốt. Mặc dù thiếp đã chết, nhưng thiếp vẫn muốn mặc áo mẫu đơn mãi mãi chờ đợi, đợi chàng đến để múa một điệu cho chàng xem."
Võ hậu hiểu Ngụy Quốc phu nhân đang nói về ai, nhưng bà không giận mà khẽ thở dài một tiếng không nghe rõ.
Bạch Cơ trao áo mẫu đơn cho Ngụy Quốc phu nhân: "Nếu đó là nguyện vọng của ngươi."
Ngụy Quốc phu nhân nhận lấy. Chiếc vải cũ kỹ khi chạm vào tay nàng lập tức biến thành một bộ trang phục rực rỡ. Ngụy Quốc phu nhân tung chiếc áo mẫu đơn rực rỡ như mây trời, xoay người một cách duyên dáng, mặc lên người.
Áo mẫu đơn và Ngụy Quốc phu nhân tôn nhau lên đẹp đến ngỡ ngàng.
Ngụy Quốc phu nhân cúi chào Bạch Cơ rồi quay lưng rời khỏi Tử Thần điện.
Võ hậu nhìn theo bóng dáng Ngụy Quốc phu nhân rời đi, biểu cảm phức tạp: "Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch."
*
Trăng máu đã lặn về phía tây, trời đã vào khuya. Võ hậu gọi cung nữ đến dọn dẹp đống đổ nát trong phòng, không biết vì lý do gì mà bà giữ lại những mảnh vỡ của gương đồng. Vì trời đã quá khuya, đêm nay cũng không thích hợp để rời đi, Bạch Cơ và Nguyên Diệu quyết định ở lại Đại Minh cung, định ngày mai mới trở về Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu đứng ra bảo vệ Võ hậu nên Võ hậu rất biết ơn. Sau khi biết tên họ của Nguyên Diệu, Võ hậu khen ngợi: "Cái tên này rất hay, mặt trời sáng là Diệu, khí vũ hiên ngang."
Nguyên Diệu rất vui mừng, cuối cùng cũng có người khen tên của mình.
Võ hậu bố trí hai căn phòng cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghỉ lại. Bạch Cơ và Nguyên Diệu cáo từ, hai cung nữ cầm đèn lan dẫn đường cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Trên đường, Bạch Cơ và Nguyên Diệu chia tay, mỗi người đến phòng riêng nghỉ ngơi. Cung nữ dẫn Nguyên Diệu đến phòng, rồi lui xuống.
Nguyên Diệu rất mệt mỏi, cởi quần áo ra chuẩn bị nằm xuống. Đêm nay đầy rẫy nguy hiểm, khiến thần kinh của hắn yếu đi. Khi cởi quần áo, hắn mới phát hiện vai phải của mình bị thương. ... Hình như lúc hắn ngăn Hàn Quốc phu nhân tấn công Võ hậu đã bị bà ta cào trúng. Vì không đau lắm nên hắn không để ý.
Chắc không sao đâu nhỉ? Mai về Phiêu Miểu các,bôi ít thuốc ngoài da chắc cũng khỏi thôi. Nguyên Diệu nhìn vết thương máu tím đen thì có hơi sợ hãi, nhưng vẫn tự an ủi mình.
"Hiên Chi." Giọng của Bạch Cơ vang lên.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn, thấy Bạch Cơ từ ngoài cửa bước vào, vội vã đi về phía hắn.
Nguyên Diệu cười nói: "Sao ngươi lại đến đây?"
Bạch Cơ không nói gì, vẻ mặt có hơi lo lắng, nàng kéo Nguyên Diệu đến dưới ánh đèn, vạch áo của hắn ra, nhìn vết thương trên vai dưới ánh đèn.
"May quá." Bạch Cơ thở phào nhẹ nhõm, nàng cúi đầu đặt môi lên vai Nguyên Diệu, hút lấy vết thương, rồi lưỡi bôi nước bọt lên vết thương.
Nguyên Diệu như bị điện giật, mặt đỏ bừng. Hắn chỉ cảm thấy bả vai phải tê liệt đột nhiên có cảm giác đau đớn, môi của Bạch Cơ ấm áp và ướt át, nước bọt của nàng có cảm giác mát lạnh kỳ lạ làm dịu đi cơn đau của hắn.
Sau khi bôi nước bọt lên vết thương của Nguyên Diệu, Bạch Cơ ngẩng đầu đẩy Nguyên Diệu ra, khóe miệng dính một vệt máu bẩn.
Nguyên Diệu ngây người, mặt đỏ bừng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nghiêng đầu nhìn, vết máu trên vết thương đã từ tím đen chuyển sang đỏ tươi, hơn nữa vết thương cũng từ tê liệt chuyển thành đau đớn.
Bạch Cơ lau đi vết máu trên khóe miệng, nói: "Vừa nằm xuống, ta mới nhớ ra Hiên Chi bị thương. Vết thương do Hàn Quốc phu nhân cào sẽ nhiễm thi độc. Nếu không chữa trị thì thi độc sẽ lan khắp cơ thể, nặng thì chết, nhẹ thì bị liệt. Nước bọt của rồng có thể giải thi độc, bây giờ đã không sao nữa rồi. Ngày mai, ngày kia bôi thêm ít nước bọt rồng nữa thì sẽ khỏi."
Nguyên Diệu trong lòng cảm kích, hóa ra Bạch Cơ đang chữa thương cho mình. Tuy nhiên, cổ ngữ nói rằng, nam nữ thụ thụ bất thân, Bạch Cơ làm như vậy có chút trái với giáo huấn của thánh nhân. Nhưng, nàng vội vã đến chữa thương cho mình lại khiến hắn rất cảm động. Bạch Cơ tuy gian xảo, thích trêu chọc người khác, nhưng thực ra cũng là một người có lòng tốt, biết quan tâm đến người khác.
Nguyên Diệu nói: "Ừ, cảm ơn..."
Bạch Cơ vỗ nhẹ vai trái của Nguyên Diệu, cười nói: "Hiên Chi không cần khách sáo. Tiền mua nước bọt rồng, ta sẽ trừ vào tiền công của ngươi."
Khóe miệng Nguyên Diệu giật giật, mặt dài ra như quả mướp đắng: "Việc này... tiểu sinh bị thương là để bảo vệ Thiên Hậu, cũng là để giải quyết nhân quả của ngươi."
"Vậy thì chỉ trừ một nửa tiền thôi." Bạch Cơ ngáp dài một cái.
"Thà ngươi để tiểu sinh chết còn hơn." Nguyên Diệu bực tức.
"Hiên Chi không được nói bừa về sống chết, ngươi còn phải tiếp tục làm việc trả nợ đấy. À, muộn rồi, ta đi ngủ đây." Bạch Cơ vẫy tay, rời đi.
Nguyên Diệu giận một lúc, rồi cũng nằm xuống ngủ.
*
Trong giấc mơ, Nguyên Diệu đến bờ hồ Thái Dịch. Ngụy Quốc phu nhân mặc áo mẫu đơn ngồi bên hồ ngắm trăng, nàng đang giữ một chấp niệm, chờ đợi một người mà mãi mãi không thể đến.
Ngụy Quốc phu nhân thấy Nguyên Diệu, cười nói: "Sao Nguyên công tử lại đến đây nữa thế?"
"Tiểu sinh cũng không biết." Nguyên Diệu gãi đầu, hắn cũng rất bối rối sao mình lại đến bờ hồ Thái Dịch.
Ngụy Quốc phu nhân lấy ra một mảnh lụa trắng gói đất ngũ sắc, đưa cho Nguyên Diệu: "Cái này trả lại cho ngươi."
Nguyên Diệu đi tới, nhận lấy: "Đa tạ phu nhân."
Ngụy Quốc phu nhân nói: "Thiếp thật ghen tị với Nguyên công tử, có thể ở bên người mình thích, ngày ngày được nhìn thấy nàng."
"Hả?" Nguyên Diệu không hiểu lời của Ngụy Quốc phu nhân, nàng đang nói gì thế?
Nguyên Diệu nói: "Phu nhân sẽ luôn chờ đợi tiên hoàng bệ hạ sao?"
Lý Trị đã chết rồi, linh hồn có lẽ đã sớm chuyển kiếp, Ngụy Quốc phu nhân căn bản không thể đợi được người nàng muốn đợi.
Ngụy Quốc phu nhân gật đầu: "Thiếp sẽ luôn chờ đợi, chờ đến khi áo mẫu đơn mục nát thành tro, khi tình cảm của thiếp không còn chỗ dựa thì có lẽ thiếp sẽ đi vào cõi siêu sinh."
Nguyên Diệu có hơi thương hại Ngụy Quốc phu nhân, nhưng lại không biết nói gì, chỉ đành nói: "Cảnh đêm ở Đại Minh cung rất đẹp, thời gian chờ đợi của phu nhân cũng sẽ không quá nhàm chán."
"Nếu thiếp buồn thì sẽ đến Phiêu Miểu các gọi Nguyên công tử đến trò chuyện." Ngụy Quốc phu nhân cười nói.
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, hắn có hơi sợ bị quỷ ám nhưng lại thương cho Ngụy Quốc phu nhân, không nỡ từ chối nàng, chỉ đành nói: "Nếu tiểu sinh có thể đến thì chắc chắn sẽ đến bầu bạn cùng phu nhân."
"Nguyên công tử thật tốt bụng." Ngụy Quốc phu nhân thở dài.
"Đã định là không thể gặp mà vẫn chờ đợi mãi thế này, liệu có hối hận không?" Nguyên Diệu hỏi Ngụy Quốc phu nhân.
"Nếu đã định sẽ chia ly mà vẫn yêu thương, thì có hối hận không?" Ngụy Quốc phu nhân hỏi lại Nguyên Diệu.
"Hả?!" Nguyên Diệu không hiểu lời của Ngụy Quốc phu nhân.
Ngụy Quốc phu nhân cũng không giải thích, càng không làm rõ sự bối rối của Nguyên Diệu. Nàng và Nguyên Diệu nói về cuộc đời mình, Nguyên Diệu nghe mà cảm động không thôi, Ngụy Quốc phu nhân mong Nguyên Diệu mỗi năm vào ngày giỗ của mình hãy đến đốt cho mình một bài thơ, Nguyên Diệu đồng ý. Phương đông đã sáng, Ngụy Quốc phu nhân tạm biệt Nguyên Diệu rồi bước vào hồ.
Khi tiếng gà sớm vang lên, Nguyên Diệu cũng mất đi tri giác.
Hôm sau, Nguyên Diệu ngủ đến lúc mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy, mảnh lụa trắng và đất ngũ sắc đặt bên gối. Nguyên Diệu nhớ đến Ngụy Quốc phu nhân lại thở dài một tiếng. Sự chờ đợi và nhớ nhung của nàng thật cô độc, thê lương, định mệnh không thành. Nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc, người khác cũng không thể khuyên nàng, chỉ có thể chờ thời gian kết thúc mọi thứ.
Nguyên Diệu lo Bạch Cơ sẽ rời Đại Minh cung trước bèn vội vàng dậy rửa mặt. Ai ngờ, vừa hỏi thăm, cung nữ hầu hắn nói Bạch Cơ vẫn còn đang ngủ chưa dậy, Nguyên Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thán con yêu rồng này ngủ thật nhiều.
Buổi trưa, Võ hậu thiết yến trong điện phụ, Bạch Cơ, Nguyên Diệu trang phục chỉnh tề tham dự. Võ hậu theo thỏa thuận thưởng cho Bạch Cơ rồi hỏi Nguyên Diệu: "Ngươi muốn gì? Ngươi vì cứu ta, chỉ cần ngươi đề xuất thì dù là phong quan tước, hay ban mỹ nhân trân bảo, ta đều thỏa mãn ngươi."
Bạch Cơ cười khẽ bên tai Nguyên Diệu nói: "Hiên Chi vốn đến Trường An để tìm danh lợi, có thể nhân cơ hội này xin một chức quan, tiện thể cưới một tiểu thư quan gia xinh đẹp làm thê tử."
Nguyên Diệu lườm Bạch Cơ một cái.
Nguyên Diệu suy nghĩ một chút, nói: "Đa tạ Thiên Hậu thánh ân, tiểu sinh không muốn gì cả."
Bạch Cơ bĩu môi: "Hiên Chi thật ngốc."
Võ hậu khen: "Quả nhiên là cao nhân, vô dục tắc cương*."
* Trong văn hóa truyền thống, "vô dục tắc cương" (không có dục vọng thì sẽ mạnh mẽ kiên cường) là một cảnh giới tinh thần cao thượng.(theo gg)
Thượng Quan Uyển Nhi lẩm bẩm: "Cao nhân gì chứ, rõ ràng là một thư sinh nhút nhát."
Nguyên Diệu cười khổ.
Tiệc tàn, Bạch Cơ và Nguyên Diệu mang theo phần thưởng rời Đại Minh cung, ngồi xe ngựa trở về Phiêu Miểu các.
Trong xe ngựa, Bạch Cơ nhìn mấy rương vàng, tươi cười rực rỡ: "Vừa có nhân quả, vừa được vàng, đúng là tuyệt vời. Hôm nay ánh nắng cũng rất rực rỡ hơn."
Nguyên Diệu đưa tay vén rèm xe nhìn ra ngoài: "Hôm nay là ngày âm u, không có nắng."
Bạch Cơ cười nói: "Chỉ cần trong lòng có nắng thì ngày âm u cũng trở nên sáng sủa. Đúng rồi, sao Hiên Chi lại không nhận phần thưởng của Thiên Hậu? Phong quan tiến tước, vinh quang gia tộc chẳng phải là ước mơ của mỗi người đọc sách sao? Ngươi chỉ cần nói một câu thì sẽ có thể thực hiện ước mơ rồi."
Nguyên Diệu nói: "Tiểu sinh mà đi làm quan thì Phiêu Miểu các sẽ thiếu người. Ly Nô lão đệ cũng chắc chắn sẽ không vui, tiểu sinh vẫn nên ở lại Phiêu Miểu các làm việc thì hơn."
Nguyên Diệu không nỡ rời xa Bạch Cơ, không nỡ rời xa Ly Nô, không nỡ rời xa những con người và những thứ phi nhân gặp gỡ ở Phiêu Miểu các. So với việc làm quan thì hắn càng muốn ở lại Phiêu Miểu các tiếp tục cùng Bạch Cơ dạo đêm, cãi nhau với Ly Nô, tiếp tục gặp gỡ đủ loại người và phi nhân, trải qua đủ loại dục vọng, thu hoạch đủ loại nhân quả. Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ đột nhiên không thể thấy Phiêu Miểu các, không thể thấy Bạch Cơ, Ly Nô, nhưng lúc đó hắn vẫn còn ký ức, hắn có thể trân trọng giữ gìn những ký ức đẹp hay không đẹp đó, trải qua những năm tháng nhân thế.
Bạch Cơ nghiêm túc nói: "Thật ra nếu Hiên Chi rời khỏi Phiêu Miểu các, ta cũng sẽ rất cô đơn."
Nguyên Diệu nói: "Đó là vì ngươi không còn người để trêu chọc và sai khiến nữa đúng không?"
"Hi hi." Bạch Cơ cười gian.
Nguyên Diệu nói: "Chuyện áo mẫu đơn coi như đã giải quyết xong, còn Quang Tạng Quốc Sư và Sư Hỏa thì sao? Bọn họ vẫn đang ở trong bình hoa mà."
Bạch Cơ vuốt trán: "Mỗi khi nghĩ đến chuyện này ta cảm thấy thời tiết bỗng trở nên âm u."
Nguyên Diệu cũng thở dài.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu rơi vào trầm lặng.
Xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ, Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước xuống, bảo người hầu lái xe chờ một lát. Hai người đi về phía Phiêu Miểu các, dự định gọi Ly Nô ra để chuyển rương.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu chưa kịp đến gần Phiêu Miểu các đã thấy Ly Nô đi qua đi lại ở cửa, dáng vẻ như có chuyện khó khăn.
Bạch Cơ hỏi: "Ly Nô, sao ngươi lại đứng ở cửa?"
Ly Nô thấy Bạch Cơ, chạy nhanh tới: "Chủ nhân, người cuối cùng cũng trở về rồi."
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Bạch Cơ thấy Ly Nô thần sắc khác thường, hỏi.
Ly Nô vừa lo vừa mừng, nói: "Ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Nói ngắn gọn, có bốn chuyện, hai chuyện tốt, hai chuyện xấu, chủ nhân muốn nghe chuyện nào trước?"
Bạch Cơ nói: "Chuyện tốt thứ nhất là...?"
"Tên mũi trâu và ngũ công tử đã bình an vô sự trở về." Ly Nô vui mừng nói.
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật tốt quá! Bọn họ trở về bằng cách nào?"
Ly Nô nói: "Tối qua, Ly Nô rảnh rỗi không có việc gì làm bèn dùng đất ngũ sắc gắn lại mảnh vỡ của bình sứ. Trưa nay lúc Ly Nô nấu canh cá, mũi trâu và ngũ công tử xuất hiện từ nồi canh cá!"
Nguyên Diệu trợn mắt: "Là vì sao?"
Ly Nô nói: "Có lẽ là linh khí của đất ngũ sắc trong một khoảnh khắc đã mở cánh cửa dị giới, nhưng vì bình sứ bị vỡ, nên mũi trâu và ngũ công tử chỉ có thể trở về qua nồi đất."
Nguyên Diệu cười nói: "Dù sao thì trở về là tốt rồi."
Ly Nô cũng cười nói: "Bọn họ bình an vô sự. Chủ nhân không thể phạt Ly Nô nữa."
Bạch Cơ lại không cười, nàng hỏi: "Chuyện xấu thứ nhất là...?"
Ly Nô đổi sang bộ mặt buồn bã: "Vì chui ra từ nồi đất, ngâm mình trong canh cá trắm thối quá, mũi trâu và ngũ không nghe lời khuyên nhủ của Ly Nô, kiên quyết dùng bồn tắm gỗ tử đàn của chủ nhân để tắm. Bây giờ vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm."
Mặt Bạch Cơ lập tức đen lại.
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
Bồn tắm gỗ tử đàn là báu vật yêu quý của Bạch Cơ, chiếc bồn này được làm từ gỗ tử đàn nhỏ từ Thiên Trúc, "một tấc gỗ một tấc vàng", trong chất gỗ tỏa ra hương thơm dịu, vô cùng quý giá. Bạch Cơ rất thích chiếc bồn tắm này, có lúc nàng còn hóa thành một con rồng trắng ngâm mình trong bồn cả ngày. Trong Phiêu Miểu các, bồn tắm gỗ tử đàn là vật cấm kỵ của Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô đều không được đụng vào.
Nguyên Diệu lo lắng Bạch Cơ sẽ nổi giận xông vào ăn tươi nuốt sống Quang Tạng và Sư Hỏa, vội vàng nói với Ly Nô: "Ly Nô lão đệ, mau nói chuyện tốt thứ hai."
Ly Nô nói: "Tóc của mũi trâu đã dài ra."
"Hả?!!" Nguyên Diệu và Bạch Cơ cùng ngạc nhiên.
Ly Nô nói: "Là thế này. Nghe ngũ công tử nói, vì bình hoa bị vỡ, nó và Ngưu Tị Tử bị kẹt trong núi Tử Hư không thể thoát thân. Rơi vào ảo cảnh, không biết ngày tháng năm, xuân hạ thu đông, tính theo thời gian nhân gian thì họ đã ở trong núi một ngàn năm, nhưng không già cũng không chết. Bên ngoài mới qua chưa đến một tháng. Đây đại khái là 'nhân gian một ngày, trong bình đã trăm năm'. Vì đã trải qua một ngàn năm nên tóc của Ngưu Tị Tử cũng dài ra, nhưng lông mày lại không dài. Theo lời ngũ công tử thì mũi trâu cũng không muốn trường sinh nữa, mỗi ngày đều u sầu muốn tìm đến cái chết."
Nguyên Diệu giật mình. Hắn không khỏi cảm thấy thương cho Quang Tạng, nếu đổi lại là hắn bị kẹt trong một ngọn núi suốt một nghìn năm, không gặp được ai, cô độc lẻ loi thì có lẽ cũng sẽ dần dần trở nên trầm uất đến mức không thể sống nổi.
Bạch Cơ hỏi: "Vậy chuyện xấu thứ hai là gì?"
Ly Nô buồn bã nói: "Mũi trâu nói rằng ngài lừa gạt hắn, tuyên bố sẽ bắt ngài phong ấn vào pháp khí."
Bạch Cơ cắn môi lặng lẽ bước vào Phiêu Miểu các. Nguyên Diệu và Ly Nô cũng theo vào.
Nguyên Diệu đứng bên cạnh quầy, lờ mờ nghe thấy tiếng nước róc rách từ hậu viện, cùng với tiếng cười của Quang Tạng và tiếng gầm của Sư Hỏa.
Nguyên Diệu liếc nhìn Bạch Cơ, chỉ thấy sắc mặt nàng càng đen hơn.
Ánh mắt sắc như dao của Bạch Cơ quét qua Ly Nô, Ly Nô vội vàng giải thích với vẻ mặt đau khổ: "Mũi trâu và ngũ công tử ép Ly Nô mang bồn tắm gỗ tử đàn ra hậu viện, còn đun nước cho họ tắm. Bùa của mũi trâu ghê gớm thế nào chủ nhân cũng biết rồi đó, Ly Nô không dám không nghe. Họ còn dùng cánh hoa, sữa dê, phấn thơm của ngài, còn đốt hai thanh hương đắt nhất trên kệ..."
Sắc mặt Bạch Cơ càng đen hơn, đứng dậy định xông vào hậu viện.
Nguyên Diệu kinh hãi, vội kéo lại: "Bạch Cơ, xin hãy bình tĩnh. Quang Tạng Quốc Sư và Sư Hỏa đang tắm, ngài xông vào như vậy thì ra thể thống gì? Hãy chờ họ tắm xong rồi hãy lý luận."
Bạch Cơ hít một hơi sâu, cố gắng nhẫn nhịn ngồi xuống: "Hiên Chi nói có lý."
Bạch Cơ ngồi sau quầy uống trà, Nguyên Diệu và Ly Nô ra ngoài ngõ chuyển rương. Khoảng chừng một nén nhang, Nguyên Diệu và Ly Nô đã mang mấy chiếc rương trên xe ngựa vào Phiêu Miểu các, cũng cho xe ngựa đi, Bạch Cơ cũng đã uống xong một chén trà nhưng Quang Tạng và Sư Hỏa vẫn chưa tắm xong, họ không chỉ ồn ào cười đùa trong hậu viện, mà còn gọi Ly Nô vào đổ thêm nước nóng.
Ly Nô nhìn Bạch Cơ với vẻ mặt khổ sở: "Chủ nhân, nhìn tình hình này có lẽ họ còn tắm cả buổi chiều."
Sắc mặt Bạch Cơ lại đen hơn, Nguyên Diệu đành cười nói: "Tiểu sinh và Ly Nô lão đệ cùng vào thêm nước, tiện thể báo với họ rằng ngài đã trở về, giục họ tắm mau lên."
Bạch Cơ kéo Nguyên Diệu lại, dặn dò: "Hiên Chi nhớ kiểm tra xem bồn tắm có bị hư hỏng gì không..."
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, thì ra nàng chỉ lo lắng cho bồn tắm.
"Được." Nguyên Diệu đồng ý rồi cùng Ly Nô đi vào.
Bạch Cơ ngồi sau quầy, lặng lẽ trầm ngâm.
Chẳng bao lâu sau, một con mèo đen nửa ướt chạy tới, nói: "Chủ nhân, không hay rồi! Mọt sách chưa chưa kịp nói gì đã bị mũi trâu và ngũ công tử kéo vào bồn tắm, họ muốn hắn tắm cùng."
Bạch Cơ đột ngột đứng dậy xông ra hậu viện, nhưng đến giữa đường thì nàng chợt nhớ ra điều gì đó, lại dừng lại: "Ừ, thôi thì kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao trước đây mình đã có lỗi trước, bây giờ nhẫn nhịn một chút. Lùi một bước biển rộng trời cao, nếu thực sự chọc giận Quang Tạng thì sau này cũng sẽ gặp rắc rối."
Mèo đen vừa liếm chân ướt vừa hỏi: "Chủ nhân dự định xử lý mũi trâu thế nào? Lần này mũi trâu giận thật đó, e là không dễ đối phó."
Bạch Cơ chậm rãi nói: "Lại nhốt hắn vào một chiếc bình hoa khác..."
Mèo đen giật mình.
Bạch Cơ tiếp tục nói: "Điều đó là không thể. Vậy nên hãy xin lỗi hắn, sau đó bồi thường một ít vàng."
Mèo đen gãi đầu: "Nếu mũi trâu không cần vàng mà nhất quyết muốn phong ấn ngài vào pháp khí thì sao?"
Bạch Cơ giơ tay lau nước mắt. "Vậy thì ta chỉ có thể từ biệt Ly Nô. Ta đi rồi ngươi phải tự chăm sóc bản thân, đừng tham ăn cá thơm, ăn nhiều hại bụng."
Mèo đen nghe vậy cũng rơi nước mắt, tức giận nói: "Chủ nhân yên tâm, nếu mũi trâu bắt ngài đi, dù không đấu lại hắn, Ly Nô cũng sẽ ngày ngày đến Đại Giác Quan kêu gào, khiến hắn không yên giấc."
Bạch Cơ vỗ đầu mèo đen: "Ly Nô trung thành như thế, ta rất cảm động."
Ly Nô lau nước mắt: "Chủ nhân..."
"Ly Nô..."
Một rồng một mèo đối diện rơi lệ, như thể sắp chia tay. Hậu viện thỉnh thoảng vang lên tiếng nước róc rách, tiếng cười đùa của Quang Tạng và Sư Hỏa, tiếng vùng vẫy của Nguyên Diệu. Đột nhiên: "Rào......" "ầm......" một tiếng động lớn vang lên, sau đó là tiếng kêu la của Quang Tạng, Sư Hỏa và Nguyên Diệu: "Ôi chao, hỏng rồi, hỏng rồi."
Bạch Cơ ngẩn ra: "Xảy ra chuyện gì?"
Ly Nô nói: "Để Ly Nô đi xem."
Mèo đen chạy vội ra hậu viện xem xét, chẳng bao lâu sau, nó trở lại ngập ngừng nói: "Chủ nhân... cái... bồn tắm đổ rồi, vỡ làm đôi."
Sắc mặt Bạch Cơ lập tức đen lại, nàng giận đến không thể kìm chế, hóa thành một con rồng trắng, cuốn lốc vào hậu viện. Mèo đen muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.
Mèo đen rũ nước trên lông, ngồi xuống đất thở dài: "Chà, chủ nhân thực sự nổi giận rồi, mũi trâu và ngũ công tử sẽ gặp rắc rối..."
Chẳng bao lâu sau, hậu viện bùng nổ một trận tiếng động lớn và những tiếng kêu hỗn loạn: "Bạch Cơ, cứu mạng......"
"Rồng yêu, ngươi đến thật đúng lúc, bản quốc sư......"
"Cô cô, con sai rồi......"
Nhưng, sau một tiếng long ngâm chấn động tai và hai tiếng "a......""a......", thì thế giới trở nên yên tĩnh.
Mèo đen đứng dậy đi về phía hậu viện.
Cỏ xanh biếc, đào hồng rực rỡ, bồn tắm gỗ tử đàn đặt trên thảm cỏ vỡ làm đôi, nước nóng đổ đầy đất, đạo bào, giày dép, tất của Quang Tạng vứt lung tung trên đất, nhưng người đã biến mất, Sư Hỏa cũng không thấy đâu. Nguyên Diệu toàn thân ướt đẫm ôm đầu ngồi trên đất run rẩy.
Mèo đen ngẩng đầu thì thấy một con rồng trắng oai phong lẫm liệt đang bay lượn trên không trung của Phiêu Miểu Các, thỉnh thoảng phát ra tiếng rồng ngâm.
Mèo đen hỏi Nguyên Diệu: "Mọt sách, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mũi trâu và ngũ công tử đi đâu rồi?"
Nguyên Diệu ôm đầu khóc: "Bạch Cơ cuốn đến như một cơn lốc, sau một tia sáng trắng thì họ đã biến mất, chắc chắn là bị Bạch Cơ ăn mất rồi! Thật đáng sợ! Ngươi mau gọi Bạch Cơ nhả họ ra đi, có thể họ vẫn còn sống cũng không chừng......"
Mèo đen rung râu nhìn về phía con rồng trắng đang gầm rú, nuốt nước bọt: "Nếu thật sự bị chủ nhân nuốt vào thì có nhả ra cũng chỉ còn hai đống xương."
Nguyên Diệu lòng đầy cay đắng, nước mắt tuôn rơi.
Rồng trắng bay lượn trên không hai vòng, rồi từ từ đáp xuống, biến thành một người mặc áo trắng rộng thùng thình, khí chất thong dong.
Bạch Cơ đứng giữa hậu viện ngổn ngang, nói: "Ha ha, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh rồi."
Nguyên Diệu lòng đầy cay đắng: "Bạch Cơ, ngươi đã ăn Quang Tạng Quốc Sư và Sư Hỏa rồi sao?"
Bạch Cơ bĩu môi: "Ta đâu có ăn những thứ khó ăn như vậy. Ta chỉ thi triển một pháp thuật nhỏ, đưa họ đến một nơi khác rồi."
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Là nơi nào?"
Bạch Cơ liếc nhìn bồn tắm gỗ tử đàn bị vỡ, nghiến răng nói: "Một nơi tốt để họ tiếp tục tắm."
Ly Nô hỏi: "Chẳng lẽ chủ nhân đã ném họ xuống biển?"
Bạch Cơ cười gằn, không trả lời.
Ly Nô và Nguyên Diệu dù tò mò nhưng cũng không dám hỏi kỹ.
Bạch Cơ nói: "Ly Nô, dọn dẹp sạch sẽ hậu viện, Hiên Chi đi lấy một ít chu sa đến phòng ta, cần phải lập lại kết giới để Quang Tạng không tìm thấy Phiêu Miểu Các."
Ly Nô đáp: "Vâng."
Nguyên Diệu hắt xì một cái, nói: "Được."
Ly Nô lại hỏi: "Chủ nhân, bồn tắm gỗ tử đàn bị vỡ thì sao?"
"Bổ ra làm củi đốt đi." Bạch Cơ nói mà không quay đầu lại.
Ly Nô dọn dẹp hậu viện, Nguyên Diệu đi thay một bộ quần áo sạch. Hắn nhìn thấy vết thương trên vai phải có hơi đen, lòng đầy sợ hãi, muốn đi tìm Bạch Cơ xin một ít nước bọt rồng để bôi, nhưng nhớ lại cảnh Bạch Cơ bôi nước bọt rồng cho mình đêm qua, lại cảm thấy nam nữ khác biệt, không đúng lễ nghĩa.
Nguyên Diệu để vai trần đi qua đi lại trong sảnh, không biết có nên tìm Bạch Cơ bôi nước bọt rồng hay không. Mèo đen tình cờ đi ngang thấy vết thương trên vai Nguyên Diệu, giật mình: "Ôi chao, thư sinh, ngươi bị lệ quỷ cào sao? Hỏng rồi, vết thương này có thi độc!"
Nguyên Diệu vừa định mở miệng, mèo đen không đợi phân bua đã nhảy lên vai thư sinh, lộ ra nanh vuốt, cắn một cái, máu bắn tung tóe.
"A......đau chết mất......" Nguyên Diệu khóc lóc thảm thiết.
Mèo đen cúi đầu nhìn, cười nói: "May quá, máu là màu đỏ. Cảm thấy đau cũng là chuyện tốt. Cha ta nói, bị lệ quỷ cào sẽ dính thi độc, chắc chắn phải cắn ra máu đỏ sau đó bôi nước miếng mèo lên."
Mèo đen vừa nói, vừa "phì phì" nhổ hai bãi nước miếng lên chân mèo, rồi "bốp bốp" bôi lên vết thương của Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đau đến rơi nước mắt, cảm thấy vai phải sắp bị Ly Nô cắn đứt, muốn gọi Ly Nô dừng lại: "Ly nô lão đệ, xin hãy dừng..."
"Haha, không cần cảm ơn gia. Đây là việc nên làm." Mèo đen cắt lời Nguyên Diệu, cười nhảy xuống đất đi làm việc.
Nguyên Diệu ngẩn ngơ đứng trong sảnh, đón gió rơi lệ.