Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 21: Thơ tế



Phiêu Miểu 2 – Quyển Mặt Quỷ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi thứ hai: Áo Mẫu Đơn

Chương 21: Thơ tế

Thời gian như thoi đưa, thoắt cái đã mười ngày trôi qua. Bạch Cơ đã lập lại kết giới mới, ngăn Quang Tạng và Sư Hỏa đến tìm chuyện. Nguyên Diệu hoàn toàn không cảm thấy Phiêu Miểu Các có gì khác trước, nghĩ rằng kết giới này chỉ có tác dụng với Quang Tạng và Sư Hỏa thôi.

Nguyên Diệu rất muốn biết trước đó Bạch Cơ đưa Quang Tạng và Sư Hỏa đến đâu để tiếp tục tắm, nhưng mỗi lần hắn hỏi thì Bạch Cơ chỉ cười hi hi.

Ly Nô đem đạo bào, giày, ngọc quan, phất trần mà Quang Tạng để lại đi cầm ba đồng tiền, chia cho Nguyên Diệu một đồng. Nguyên Diệu cảm thấy nhận thì trái với phong thái quân tử, nhưng không nhận lại sợ Ly Nô tức giận, nên đã lén bố thí đồng tiền này cho kẻ ăn xin gặp trên đường.

Bạch Cơ tâm trạng không tốt, vì để có được áo mẫu đơn nàng đã lần lượt mất một bộ cốc sứ nghìn phong màu xanh, một bình họa tiết chim sắc mật, một bồn tắm gỗ tử đàn, nửa hộp hương đề hồ. Nguyên Diệu an ủi nàng rằng, Võ hậu đã ban sáu nghìn lượng vàng, dù thế nào cũng đủ mua trà cụ, bình hoa, bồn tắm, hương đề hồ rồi. Nhưng Bạch Cơ vẫn không vui, ngày ngày mặc đồ nam đến chùa Hiến Phúc nghe thiền sư Nghĩa Tịnh giảng kinh giải sầu. Nguyên Diệu theo lời hẹn, mỗi ngày lẻ đều cùng nàng đi nghe, nhưng cũng chỉ đến ngủ gật, hoàn toàn không nghe lọt tai kinh văn.

Ngày hôm ấy, Nguyên Diệu nhớ ra chính là ngày giỗ của Ngụy Quốc phu nhân, bèn ngồi bên bàn ngọc xanh, trải một tờ giấy, mài ít mực, dự định viết một bài thơ tế để đốt cho bà.

Đang vào giữa xuân, ánh nắng rực rỡ, hoa mẫu đơn trên bình phong nở rộ tươi đẹp. Nguyên Diệu nhớ lại cuộc đời của Ngụy Quốc phu nhân, lòng cảm xúc dạt dào, đề bút viết ngay.

Khi Nguyên Diệu viết xong chữ cuối cùng thì Vi Ngạn bước vào.

Vi Ngạn cười nói: "Thì ra Hiên Chi ở bên trong, ta còn tưởng hôm nay Phiêu Miểu Các không có ai chứ."

Nguyên Diệu nói: "Sao lại không có ai? Bạch Cơ đang ngủ trên lầu, Ly nô lão đệ đi chợ mua cá rồi."

Vi Ngạn ngồi xuống đối diện Nguyên Diệu, giật lấy bài thơ vừa viết xong của Nguyên Diệu: "Ồ, Hiên Chi đang viết thơ à, để ta xem nào."

Nguyên Diệu mặt biến sắc, định giật lại nhưng không nhanh bằng Vi Ngạn.

Vi Ngạn đọc: "Long các phượng điện ngọc linh lang, hoả liên yêu kiều tu la trường. Lục mấn lãnh triêm tam nguyệt lộ, hồng yêu hương tẩm cửu cung sương. Dạ dạ si ngâm mẫu đơn từ, tuế tuế khán hoa lệ thiên hàng. Độc lập tây phong hựu nhất niên, đa tình tổng bị vô tình thương*."

*Dịch đại: Lầu Rồng, Điện Phượng, hành lang. Sen lửa yêu kiều địa ngục trần gian. Tóc xanh lạnh lẽo dính sương tháng ba. Mùi thương thơm đẫm sương lạnh chín cung. Đêm mê mẩn ngắm mẫu đơn, Mỗi năm ngắm hoa, lệ rơi ngàn hàng. Một mình đứng dưới gió tây, đa tình lại bị vô tình tổn thương.

Vi Ngạn mặt biến sắc, "xoạt" một tiếng, xé tờ giấy, vo thành một cục.

Nguyên Diệu kinh hãi.

Vi Ngạn nghiêm nghị nói: "Hiên Chi, mấy từ cung đình như 'long các', 'phượng điện', 'tu la trường' không thể viết bừa được. Cũng may ta nhìn thấy, nếu bị kẻ có ý đồ xấu phát hiện tố cáo ngươi một tiếng, ngươi sẽ phải vô tù đó. Sau này, tuyệt đối không được viết nữa."

Nguyên Diệu lòng đầy cay đắng, đây là bài thơ tế viết cho Ngụy Quốc phu nhân, cuộc đời Ngụy Quốc phu nhân làm sao có thể thiếu nội dung cung đình? Hơn nữa, lát nữa sẽ mang đi đốt, làm sao để người khác nhìn thấy? Tuy nhiên hắn cũng không tiện giải thích, chỉ có thể nói: "Đan Dương dạy rất đúng, tiểu sinh sau này không viết nữa."

Vi Ngạn nói: "Nói đến cung đình, gần đây trong cung có một chuyện cười lớn."

"Chuyện cười gì?" Nguyên Diệu tò mò.

Vi Ngạn cười nói: "Chuyện liên quan đến Quang Tạng Quốc Sư của Đại Giác Quan..." Buổi chiều mười ngày trước, ngay sau khi sự việc về áo mẫu đơn được giải quyết, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời Đại Minh Cung, Võ Hậu sau khi xử lý một số chính sự, chuẩn bị đến Tiên Cư Điện tắm.

Võ Hậu vừa đến Tiên Cư Điện, mấy cung nữ vào suối nước nóng chuẩn bị trước đã hét lên chạy ra: "A a......có yêu quái......" "Thật đáng sợ......"

Cung nữ khóc lóc: "Bẩm Thiên Hậu, có một nam nhân tóc tai bù xù, toàn thân trần truồng và một con sư tử vàng từ trên trời rơi xuống đang ngâm mình trong suối nước nóng."

Võ Hậu giận dữ, ra lệnh Kim Ngô Vệ đi bắt nam nhân và sư tử. Kim Ngô Vệ nhận lệnh ùa vào Tiên Cư Điện. Nhưng trước khi Kim Ngô Vệ kịp vào thì một con sư tử phun lửa điên cuồng lao ra khỏi vòng vây, chở nam nhân dùng tay che mặt chạy thẳng về Đại Giác Quan.

Nam nhân hét lên: "Đồ ngốc! Đừng về thẳng Đại Giác Quan! Ra khỏi cung vòng một vòng rồi lén lút quay lại!"

Sư tử nói: "Dù sao cũng phải về Đại Giác Quan, vòng một vòng làm gì cho phiền phức."

Thượng Quan Uyển Nhi tỉnh ngộ: "Thiên Hậu, là Quang Tạng Quốc Sư, ông ta đã quay lại..."

Võ Hậu nói: "Nghe giọng thì thấy giống, nhưng người này có tóc..."

Sư tử rẽ một vòng, chở Quang Tạng phi ra khỏi cung.

Kim Ngô Vệ định đuổi theo, nhưng Võ Hậu đã ngăn lại: "Thôi, cứ để mặc ông ta, dù sao cuối cùng cũng về Đại Giác Quan."

Từ xa, một lần nữa vang lên tiếng hét giận dữ của Quang Tạng: "Đồ ngốc! Đừng đi vào đường Chu Tước đông đúc, Quốc Sư ta vẫn còn trần truồng mà!!"

Thượng Quan Uyển Nhi đổ mồ hôi lạnh: "Thiên Hậu, dường như Quốc Sư càng ngày càng không đáng tin..."

Võ Hậu cười, nói: "Đại trí giả ngu, đó là trí tuệ của người cao nhân. Khắp Đại Đường, không ai trung thành và đáng tin cậy, có thể sử dụng được như ông ta."

Nguyên Diệu nghe Vi Ngạn kể xong thì há hốc miệng kinh ngạc. Thì ra, nơi tốt mà Bạch Cơ nói đưa Quang Tạng và Sư Hỏa đến để tiếp tục tắm lại là Tiên Cư Điện. Con rồng yêu này thật quá trêu ngươi. Nếu lúc đó Võ Hậu đang tắm thì chỉ sợ Quang Tạng đã bị xử tử tại chỗ rồi?

Nguyên Diệu hỏi Vi Ngạn: "Quang... Quang Tạng Quốc Sư cuối cùng thế nào? Không bị Thiên Hậu trừng phạt chứ?"

Vi Ngạn nói: "Quốc Sư sĩ diện, không thừa nhận nam nhân cưỡi sư tử chạy trốn khỏi Tiên Cư Điện là mình, ông ta nói mình là đầu trọc, còn người đó có tóc, tuyệt đối không thể là mình. Thiên Hậu cũng không truy cứu. Quốc Sư dâng lên Thiên Hậu ba cây thảo dược trẻ mãi, Thiên Hậu rất vui, khen ngợi lòng trung thành của ông ta."

Nguyên Diệu bối rối nói: "Tóc của Quốc Sư..."

Vi Ngạn cười bí ẩn: "Ta nghe từ một tiểu đạo sĩ của Đại Giác Quan, Quốc Sư tự cạo tóc, giả làm đầu trọc. Để duy trì đầu trọc khiến người ta không nghi ngờ, thì tóc cứ hơi dài ra thì ông ta phải khóc thầm cạo đi."

"Trải qua nghìn năm vất vả mới mọc lại được tóc, nhưng vẫn phải giả làm đầu trọc..." Nguyên Diệu rất thương cảm cho Quang Tạng. Đồng thời hắn cũng lo lắng, Bạch Cơ liên tục trêu chọc Quang Tạng, không biết ông ta có nhớ đến việc tìm Bạch Cơ để báo thù không.

Nguyên Diệu đi pha một ấm trà, cùng Vi Ngạn trò chuyện.

Gần đến trưa, Bạch Cơ từ từ bay xuống, thấy Vi Ngạn thì cười nói: "Vi công tử lại đến mua bảo vật sao."

Vi Ngạn cười nói: "Hôm nay không mua. Ở phủ ta, hoa mẫu đơn nở rồi, ta định buổi chiều đưa Hiên Chi đi uống rượu ngắm hoa."

Bạch Cơ ngáp một cái: "Hôm nay không cho mượn Hiên Chi, chiều nay hắn phải đi cùng ta đến chùa Hiến Phúc nghe thiền sư Nghĩa Tịnh giảng kinh."

Nguyên Diệu không muốn đi nghe kinh với Bạch Cơ, chỉ muốn đi uống rượu ngắm hoa với Vi Ngạn, nhưng lại không dám nói nhiều.

Bạch Cơ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Nguyên Diệu, thì đảo mắt cười nói: "Nhưng nếu Vi công tử mua hương đề hồ trên kệ thì chiều này Hiên Chi có thể đi cùng ngươi đến quý phủ giao hương."

Vi Ngạn nhăn mặt: "Bao nhiêu bạc?"

"Mười lượng. Đó là một hộp lớn đấy." Bạch Cơ cười nói.

"Rõ ràng đã bị Quang Tạng Quốc Sư dùng hai nắm." Nguyên Diệu lí nhí như muỗi kêu.

Vi Ngạn xòe quạt gấp: "Mười lượng bạc? Rẻ hơn lần trước một chút."

Bạch Cơ cười nói: "Không phải mười lượng bạc, là mười lượng vàng."

Vi Ngạn co giật khóe miệng: "Ngươi vẫn nên đi cướp thì hơn."

Bạch Cơ cười nói: "Vệ công tử lại nói đùa rồi."

Cuối cùng, Vi Ngạn và Bạch Cơ trả giá xuống năm lượng vàng mới đưa Nguyên Diệu đi.

Nguyên Diệu và Vi Ngạn rời đi, Bạch Cơ ngồi xuống bên bàn ngọc xanh. Nàng nhìn thấy cục giấy Vi Ngạn vứt bèn cúi người nhặt lên, mở ra vuốt phẳng, mới phát hiện đó là bài thơ tế viết cho Ngụy Quốc phu nhân của Nguyên Diệu.

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi đúng là một kẻ ngốc. Nhưng bài thơ này viết cũng không tệ."

Bạch Cơ cầm một lư hương, đến hậu viện, đối diện Đại Minh Cung đốt bài thơ tế trong lư hương.

Ngọn lửa thiêu hết, tro giấy hóa thành một chuỗi cánh hoa mẫu đơn đỏ bay về hướng Đại Minh cung.

Bạch Cơ đứng giữa cỏ xanh nhìn những cánh hoa bay xa, lẩm bẩm: "Một đời phong nguyệt là hoa hư ảo, ba đời bồ đề là trí tuệ Phật. Hy vọng nàng có thể phá vỡ ảo giác, từ bỏ chấp niệm, đến nơi nàng nên đến."

Một làn gió thổi qua khiến cỏ xanh dao động, cánh hoa bay xa không thể truy tìm.

(Kết thúc "Áo Mẫu Đơn")

Dài tóa!!!!!!!!!!!!!!!!!!