Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 17



Tại nhân gian, Lạc Dương.

Sau khi trở về nhân gian, Bạch Cơ và Nguyên Diệu khôi phục lại kích thước ban đầu, còn tể tướng, Râu quai nón, Râu chữ bát, Tên lùn vẫn chỉ bằng kích cỡ ngón tay cái. Để thuận tiện, Nguyên Diệu để bốn người tí hon đứng trên vai mình, mang theo họ di chuyển.

Trong cung Thái Sơ, khắp thành Lạc Dương, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, thế giới rơi vào cảnh mộng chồng chất và méo mó.

Thấy vậy, Nguyên Diệu vô cùng ngạc nhiên, nghe nói Ly Nô bị Thực Mộng Mạc nuốt chửng, lại càng lo lắng không yên.

Mọi người đến hồ Cửu Châu, phát hiện giữa hồ nước có một ngọn đồi đen sừng sững.

Nhìn kỹ, hóa ra đó chính là Thực Mộng Mạc đã hoàn toàn hóa yêu.

Thực Mộng Mạc to lớn như một ngọn đồi, đang nằm trong hồ Cửu Châu nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả người nó đen nhánh, trên người liên tục chảy ra từng lớp bùn đen xếp chồng lên nhau, từ miệng và mũi không ngừng bốc lên những làn khói đen.

Bùn đen lắng đọng quanh Thực Mộng Mạc, khói đen khiến nước hồ Cửu Châu trở nên đục ngầu, lại còn tỏa ra mùi khó chịu.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, tể tướng và ba huynh đệ Râu quai nón đứng nhìn từ xa, ai nấy đều bị cảnh tượng này làm kinh hãi đến sững sờ, không biết phải làm gì.

Bạch Cơ hỏi: “Tể tướng, ngài thấy nên làm thế nào?”

Tể tướng vuốt râu, lắc đầu, nói: “Không biết. Lão phu sống cả đời, chưa bao giờ gặp chuyện như thế này.”

Râu quai nón lên tiếng: “Có lẽ, nếu tẩy sạch thần thú thì sẽ khôi phục được bình thường?”

Râu chữ bát nói: “Đại ca, e rằng không tẩy được. Huynb xem, thần thú ngâm trong hồ Cửu Châu không chỉ không sạch, mà còn làm ô nhiễm cả nước hồ.”

Tể tướng nói: “Phải cần nước Thánh Tuyền mới có thể thanh tẩy thần thú. Đáng tiếc, Thánh Tuyền đã...”

Bạch Cơ nói: “Để thanh tẩy ô uế, không chỉ có nước, còn có lửa. Hay là ta phun ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa có thể thiêu đốt mọi thứ, đốt cháy Thực Mộng Mạc cùng với mọi thứ ô uế?"

Tể tướng và ba huynh đệ Râu quai nón cùng lắc đầu: "Không được đâu." Râu quai nón nói: "Nếu bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt, thần thú cũng sẽ chết mất."

Râu chữ bát nói thêm: "Nếu thần thú không còn, vương quốc của chúng ta cũng sẽ tiêu vong." Tên lùn nói.

"Người dị quốc, tuyệt đối không thể đốt thần thú bằng lửa. Nếu mất đi thần thú, dân chúng trong vương quốc sẽ không thể chuyển đổi giấc mơ mà hấp thụ sinh lực từ tơ mộng, và tất cả mọi người đều không thể sống sót." Tể tướng nói.

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc rồi cũng nói: "Bạch Cơ, tốt nhất là đừng thiêu rụi thần thú, huống hồ còn có Ly Nô đang bị nó nuốt vào bụng. Nếu ngươi thiêu hủy nó, thì Ly Nô sẽ ra sao?"

Bạch Cơ cũng có phần khó xử, nàng biết rất ít về Thực Mộng Mạc nên cũng không biết phải làm sao trong tình huống này: "Cũng đúng, không thể đốt được, Ly Nô vẫn còn ở trong bụng nó." nàng nói.

Đúng lúc đó từ trong hồ Cửu Châu, một đôi mắt tròn xoe hiện lên. Khi đôi mắt ấy nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng bên bờ hồ Cửu Châu, lập tức tỏ ra vui mừng, một cái đầu mèo thò ra khỏi đám cây thủy chú: "Chủ nhân, mọt sách, Ly Nô khổ quá!"

Con mèo đen nhỏ lảo đảo, mình mẩy dính đầy bùn, lao đến chỗ Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Nó ướt sũng, lông mèo dính đầy bùn, tỏa ra một mùi hôi thối.

"Ly Nô lão đệ vẫn sống, đúng là tốt quá!" Nguyên Diệu thấy Ly Nô bình an vô sự, bèn rất vui mừng, cúi người định ôm lấy nó. Nhưng mùi hôi thối bốc lên từ bộ lông mèo và lớp bùn nhầy nhụa dày đặc trên cơ thể khiến Nguyên Diệu vội đứng dậy và lùi lại vài bước.

Bạch Cơ cũng che mũi bằng tay áo, lùi lại vài bước: "Ly Nô, sao ngươi lại trở nên bẩn thỉu và hôi thối thế này?"

Mèo đen nhỏ cảm thấy tự ti, nó cũng không dám tiến tới gần mà lùi lại vài bước, cúi đầu. Mèo đen nhỏ giơ móng vuốt chỉ về phía Thực Mộng Mạc trong hồ Cửu Châu và khóc nói: "Chủ nhân, tất cả là do con heo bay này hại! Nó nuốt Ly Nô vào bụng rồi lại nhổ ra. Trong bụng nó toàn là bùn thối khủng khiếp, Ly Nô bị nhấn chìm, và khi bị nhổ ra, toàn thân đều bẩn thỉu và hôi thối không chịu nổi. Ly Nô vừa rồi đang ở trong nước để rửa sạch, nghe thấy tiếng nói nên mới phát hiện ra các ngươi."

Nguyên Diệu không khỏi thương cảm cho Ly Nô: "Tội nghiệp Ly Nô lão đệ..."

Bạch Cơ nói: "Ly Nô, ngươi hãy rửa sạch mình thêm chút nữa đi."

Ly Nô rất khó xử, nói: "Chủ nhân, Ly Nô đã rửa suốt nửa canh giờ rồi, nhưng nước trong hồ cũng bị con heo yêu kia làm cho bẩn thỉu và hôi thối, rửa sạch rồi cũng như không."

Bạch Cơ nói: "Trong hoàng cung vẫn còn một số giếng nước. Ly Nô, ngươi hãy tìm một giếng nước sạch mà rửa."

Ly Nô đang chuẩn bị đi thì Nguyên Diệu nói: "Hay là trở về Phiêu Miểu các mà rửa đi. Bây giờ như thế này cũng không thể giải quyết vấn đề ngay được, chi bằng hãy về Phiêu Miểu các rồi tính kế lâu dài."

Bạch Cơ và Ly Nô không có ý kiến gì, còn Tể tướng cùng ba huynh đệ Râu quai nón dù có ý kiến khác, nhưng do đang đứng trên vai Nguyên Diệu nên cũng chỉ đành theo hắn trở về Phiêu Miểu các.

Khi trở về Phiêu Miểu các ở chợ Nam, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều rất lo lắng. Trên đường trở về, họ thấy tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, thế giới rơi vào một cảnh mộng quái dị chồng chất và biến dạng.

Tình cảnh kỳ lạ này khiến ai cũng bất an. Bạch Cơ không nghĩ ra cách nào khác, chỉ đành lục tìm một đống sách cổ về Thực Mộng Mạc, quỳ bên bàn ngọc xanh để lật giở, hy vọng tìm được manh mối phá giải tình huống.

Tể tướng và ba huynh đệ Râu quai nón quỳ trên bàn ngọc xanh, chờ đợi Bạch Cơ nghĩ ra cách. Khi Ly Nô trở về Phiêu Miểu các, nó lập tức vội vã đi đến giếng nước để rửa sạch mình. Vì bùn đất quá bẩn và khó tẩy, Ly Nô còn nhờ Nguyên Diệu nhóm lửa đun nước nóng và dùng xà phòng để tắm rửa kỹ lưỡng, thậm chí còn lấy một chiếc thùng gỗ làm bồn tắm, rắc thêm bột hương và cánh hoa để tắm.

Nhưng tất cả những cố gắng ấy đều vô ích. Bùn đen do Thực Mộng Mạc tiết ra quá ô uế, và Ly Nô bị ngâm trong bụng của nó quá lâu, khiến toàn thân bị nhiễm mùi khó chịu, dù đã rửa sạch nhưng vẫn phát ra một mùi khó ngửi.

Thúc mèo đen vốn có tính sạch sẽ sắp phát điên. Nó sợ người khác ngửi thấy mùi hôi trên lông và chê nó quá bẩn, nên không muốn gặp ai, tự ti trốn dưới gầm tủ Đa Bảo.

Nguyên Diệu, sau khi hoàn thành các công việc được Ly Nô giao, bèn đi tìm nó khắp nơi. Hắn muốn hỏi xem liệu mình có cần tiếp tục chẻ củi đun nước nữa không, nên đi tìm Ly Nô và bước vào gian trong.

Nguyên Diệu thấy một đoạn đuôi mèo đen thò ra dưới góc tủ đa bảo, bèn bước tới hỏi: "Ly Nô lão đệ có tiếp tục tắm nữa không? Tiểu sinh cần phải tiếp tục đun nước không?"

Ly Nô chưa kịp trả lời thì Nguyên Diệu đã thấy một trong những chiếc hộp gỗ đựng sách bị mọt ăn trên tủ đa bảo phát ra ánh sáng nhẹ nhàng mà óng ánh.

Nguyên Diệu không khỏi ngạc nhiên, nói: "Bạch Cơ, cái hộp gỗ đang phát sáng."

Nghe vậy, Bạch Cơ ngẩng đầu lên từ cuốn cổ thư.

"Á! Mọt sách đã ăn đến lần thứ ba chữ mộng rồi." Bạch Cơ nhìn thấy chiếc hộp gỗ phát sáng, bèn cười nói.

Tể tướng, Râu quai nón, Râu chữ bát, và Tên lùn cũng đồng loạt quay đầu nhìn về phía tủ đa bảo.

Bạch Cơ đứng dậy, đi đến tủ đa bảo, lấy chiếc hộp gỗ phát sáng.

"Chỉ có chiếc hộp này là có mọt sách đã ăn đến ba lần chữ mộng. Hiên Chi, hãy để chúng ta xem thử, mọt sách sau khi ăn mộng sẽ biến thành gì."

Bạch Cơ đem chiếc hộp gỗ đặt lên bàn ngọc xanh, đưa tay ngọc mở chiếc hộp phát sáng.

Con mèo đen dưới tủ đa bảo cũng thò cái đầu ướt nhẹp ra, tò mò nhìn về phía bàn ngọc xanh.

Trong chiếc hộp gỗ, giữa những mảnh giấy vụn, mọt sách đã biến mất, chỉ còn lại một viên đá đen như hòn sỏi đang phát sáng lấp lánh.

Nguyên Diệu rất ngạc nhiên.

"Bạch Cơ, đây là gì?"

Bạch Cơ cầm viên đá lên, nhìn từ trái qua phải, cân nhắc một hồi rồi đưa lên mũi ngửi.

"Đây là… đá rửa?* Mọt sách ăn mộng sao lại biến thành đá rửa?"

* Tẩy thạch(đá rửa): Một loại đá có chứa kiềm, có thể hòa tan chất bẩn. Xuất xứ từ “Sơn Hải Kinh - Tây Sơn Kinh”, "Tiền Lai chi sơn, kỳ thượng đa tùng, kỳ hạ đa tẩy thạch." Chú thích quan trọng: đá Tẩy Mộng là một khái niệm hư cấu, không có trong cổ thư.

Bạch Cơ rất bối rối, đặt viên đá rửa lên bàn ngọc xanh.

Nguyên Diệu bước đến bên bàn ngọc xanh, cầm viên đá rửa lên xem xét, cũng không hiểu ra sao.

Tể tướng tiến đến bên cạnh viên đá rửa, xoay một vòng, còn dùng tay gõ gõ, rồi ngửi một cái.

"Viên đá rửa này có mùi giống như nước thánh..." Tể tướng lẩm bẩm.

Nghe vậy, Bạch Cơ lập tức nảy ra ý tưởng.

Con mèo đen dưới tủ đa bảo rụt rè nói: "Chủ nhân, nếu đây là đá rửa, người có thể dùng nó để rửa cho Ly Nô không? Ly Nô bị dính bùn bẩn từ con heo yêu quái đó, giờ người toàn mùi hôi thối, dùng xà phòng và bột thơm rửa cũng không sạch, sống thật khổ sở."

Bạch Cơ nói: "Được. Ly Nô, ta và Hiên Chi sẽ giúp ngươi rửa sạch."

Ly Nô ngạc nhiên, nói: "Chủ nhân, sao dám làm phiền người động tay?"

Bạch Cơ mỉm cười nói: "Không sao, ta chỉ muốn xem thử có thể rửa sạch được gì thôi."

Nghe vậy, Nguyên Diệu lập tức đi tiếp tục đun nước.

Ở sân sau, bên giếng cổ.

Nguyên Diệu dùng thùng gỗ đựng nước ấm, Bạch Cơ lấy viên đá rửa ra và đặt vào trong nước ấm.

Nguyên Diệu quan sát kỹ, phát hiện viên đá rửa khi đặt vào nước ấm thì bắt đầu sủi bọt.

Nước trong thùng sau khi ngâm viên đá rửa dần dần tỏa ra một ánh sáng nhạt như ánh ngọc trai.

Con mèo đen vội vàng nhảy vào thùng gỗ, ngâm mình trong nước ấm, thoải mái nhắm mắt lại.

"Mọt sách, còn đứng đó làm gì? Mau kỳ lưng cho gia!"

Ly Nô nói.

Nghe vậy, Nguyên Diệu đành phải kỳ lưng cho Ly Nô.

Nước đã được ngâm viên đá rửa từ bộ lông mèo của Ly Nô đã cuốn đi nhiều bùn bẩn, khiến thùng nước lập tức trở nên đục ngầu, nhưng vì viên đá rửa trong nước vẫn đang sủi bọt, nên nước đục cũng lập tức trở lại trong sạch. Bùn bẩn đã bị viên đá rửa phân giải.

Lần này, Ly Nô đã tắm sạch sẽ, không còn mùi khó chịu nữa.

Bạch Cơ nhìn thấy, bèn cười nói: "Hóa ra, đây là đá rửa mộng. Mọt sách ăn mộng có thể biến thành đá rửa mộng, có khả năng rửa sạch ác mộng, đúng là thú vị."

Trong phòng, trên bàn ngọc xanh.

Râu quai nón càu nhàu: "Đã đến nước này rồi, mà họ còn có tâm trạng tắm cho mèo."

Râu chữ bát nói: "Mấy dị nhân này, làm việc không biết nặng nhẹ, không đáng tin."

Tên lùn lo lắng: "Bây giờ phải làm sao đây?"

Tể tướng vuốt râu trắng, khinh thường nói: "Các ngươi chỉ là lũ giặc cỏ đem kiến thức nông cạn, không hiểu được sự cao minh của dị nhân, có thể dùng đá rửa tắm cho mèo, thì thần thú cũng có thể được thanh tẩy."

Râu quai nón thấy tể tướng nói mình nông cạn, bèn tức giận, định xông lên đánh ông ta.

Râu chữ bát vội vàng ngăn lại, nói: "Đại ca, đừng lỗ mãng, đánh tể tướng, chúng ta lại bị tống vào ngục."

Tên lùn nói: "Đại ca, nhị ca, bây giờ tể tướng không có hộ vệ, chúng ta chẳng phải có thể ám sát ông ta sao?"

Râu chữ bát vội vàng khuyên: "Tam đệ, bây giờ chúng ta đã thất bại trong việc tạo phản, còn ám sát ông ta làm gì?"

Râu quai nón nói: "Lão già này nói chuyện khó nghe, lại kiêu ngạo, không cần tạo phản cũng có thể ám sát ông ta."

Tể tướng không vui, nói: "Lũ giặc cỏ, lão phu và các ngươi không thù không oán, sao lại ác độc như vậy?!"

Tể tướng và ba huynh đệ Râu quai nón đang cãi nhau thì Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào.

Bạch Cơ cười nói: "Tể tướng, chúng ta hãy bàn một vụ giao dịch nhé."

*

Trăng đã lên giữa trời, mây vờn khắp nơi. cung Thái Sơ, hồ Cửu Châu.

Con Thực Mộng Mạc đã hóa thành yêu ma, nằm phục trong bờ nông của hồ Cửu Châu, tựa như một ngọn đồi đen. Da của nó không ngừng tiết ra bùn đen bẩn thỉu, từ mũi miệng cũng tràn ra khí độc hôi thối.

Nước hồ Cửu Châu vốn trong vắt giờ đã trở nên đen kịt, dính nhờn và bốc mùi thối.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô đứng từ xa nhìn hồ.

Ly Nô cầm theo một cái thùng gỗ lớn, trong đó có vài cái bàn chải và mấy miếng vải.

Tể tướng, Râu quai nón, Râu chữ bát, và Tên lùn đứng trên vai Nguyên Diệu.

Bạch Cơ nhìn ngọn đồi khổng lồ là con Thực Mộng Mạc, rồi lại nhìn bốn người tí hon trên vai Nguyên Diệu, cảm thấy hơi lo lắng.

"Kích thước quá chênh lệch, có vẻ không ổn, nhưng cứ thử xem."

Bạch Cơ lẩm bẩm một câu, một luồng kim quang lóe lên.

Tể tướng, Râu quai nón, Râu chữ bát và Tên lùn từ vai Nguyên Diệu lăn xuống đất, biến thành người có kích cỡ như Nguyên Diệu.

Râu quai nón, Râu chữ bát, và Tên lùn biết sắp phải làm việc nặng nhọc nên quyết định nhẹ nhàng hơn, tháo vũ khí, cởi bỏ giáp và giày ủng, để trần nửa thân trên, chỉ còn lại một chiếc quần ngắn. Họ còn lấy khăn trùm đầu hoặc khăn tay che miệng mũi, để tránh ngửi phải mùi hôi thối. Sau đó, họ chọn bàn chải và vải lau từ thùng gỗ của Ly Nô.

Tể tướng vẫn đang quan sát con Thực Mộng Mạc, nói: "Dị nhân, có thể khiến thần thú nhỏ lại không?"

Bạch Cơ trả lời: "Nếu có thể làm nó nhỏ lại, thì ta đã không cần đến các ngươi. Để khôi phục kích thước ban đầu của nó, phải tịnh hóa nó."

Râu quai nón giơ tay lên để che nắng, nhìn một chút con Thực Mộng Mạc rồi hỏi: "Có thể khiến chúng ta lớn lên một chút, giống như lúc ta gặp ngươi, biến mình thành người khổng lồ không?"

Bạch Cơ lắc đầu: "Không được. Thứ nhất, việc biến các ngươi thành khổng lồ tiêu tốn quá nhiều yêu lực. Thứ hai, sự khổng lồ chỉ duy trì trong một khoảng thời gian ngắn, tối đa chỉ bằng thời gian đốt một cây hương. Thời gian đó không đủ để các ngươi hoàn thành công việc."

Tể tướng nghe xong thì ngây người ra.

"Bốn người? Không phải chỉ ba người kia làm việc sao?"

Bạch Cơ cười nói: "Thêm một người, thêm một đôi tay, ngài cũng phải làm việc đi."

Tể tướng không đồng ý: "Lão phu đã già yếu, không còn đủ sức làm việc nặng nhọc nữa. Hay là để lão phu về Mộng Quốc, điều động một đội hộ vệ tinh nhuệ đến?"

Bạch Cơ không còn kiên nhẫn: "Quay về Mộng Quốc sẽ tốn quá nhiều thời gian. Nhân gian không thể mãi chìm trong mộng cảnh, kéo dài quá lâu sẽ xảy ra chuyện. Các ngươi hãy thử trước, nếu thật sự không được, thì mới nhờ viện trợ."

Tể tướng do dự một chút, cắn răng, rồi bắt đầu run rẩy cởi đồ: "Ôi! Vì thần thú, vì hoàng thượng, vì Mộng Quốc, lão phu đành liều mình thử một lần vậy."

Nguyên Diệu thấy vậy thì có hơi đồng cảm với lão tể tướng, suy nghĩ một lúc rồi cũng bắt đầu cởi đồ.

"Bạch Cơ, tiểu sinh cũng muốn giúp một tay."

Bạch Cơ cười: "Cũng được. Thực Mộng Mạc không ăn người, không có nguy hiểm, chỉ hơi bẩn, có thể sẽ hơi mệt."

Nguyên Diệu quay đầu nhìn Ly Nô.

Ly Nô lập tức lùi về sau, nói: "Mọt sách đừng nhìn gia, gia sẽ không đi đâu. Trước đây, bị cái con yêu quái heo bay đó bắn bùn đen khắp người, gia suýt phát điên, mãi mới tẩy sạch được, gia không muốn lại gần nó nữa đâu."

Nguyên Diệu lại quay sang nhìn Bạch Cơ.

Bạch Cơ vội lùi về sau, cười nói: "Thánh nhân có dạy: Nam nữ thụ thụ bất thân. Các ngươi đều là nam nhân cởi trần làm việc, ta là một nữ nhi yếu đuối chen vào giữa, không hợp với lời dạy của thánh nhân, sẽ bị dị nghị. Thôi thì để các ngươi làm."

Nguyên Diệu méo mặt: "Bạch Cơ biến thành rồng thì đâu còn vi phạm lời dạy của thánh nhân nữa?"

Bạch Cơ cười: "Nguyên Diệu, ta biến thành rồng sẽ khiến họ sợ hãi. Hơn nữa, Thực Mộng Mạc bây giờ bẩn thỉu như thế, ta chẳng muốn lại gần nó nên các ngươi cứ làm đi."

Bạch Cơ thoái thác, Nguyên Diệu đành bất đắc dĩ cùng tể tướng, Râu quai nón, và ba người khác tiến về hồ Cửu Châu.

Năm người gồm Nguyên Diệu, tể tướng, Râu quai nón và những người khác cởi trần, bịt mũi, tay cầm các dụng cụ làm sạch như bàn chải, khăn lau, lần mò bước xuống hồ Cửu Châu, lội qua lớp bùn đen bẩn, từng bước tiến về phía con Thực Mộng Mạc. Công việc của họ là dùng đá rửa mộng, do con mạch vòng hóa thành, để tịnh hóa Thực Mộng.

Nhìn thấy năm người Nguyên Diệu tiến vào hồ Cửu Châu, tiến về phía con Thực Mộng Mạc, Bạch Cơ và Ly Nô vội đứng lên một tảng đá giả, cố gắng đứng xa hơn một chút.

Bạch Cơ lấy đá rửa mộng từ trong tay áo, khẽ thổi một hơi.

đá rửa mộng phát ra một ánh sáng vàng nhạt, bay lên không trung.

đá rửa mộng trôi dạt về phía hồ Cửu Châu, dừng lại trên không trung phía trên Thực Mộng Mạc, rồi rơi xuống.

"Phùm..."

Khi viên đá tẩy mộng chìm vào trong nước, một vài bong bóng nổi lên, nước bẩn dần dần tan ra, nước hồ vốn đen ngòm cũng từ từ trở nên trong suốt.

Thực Mộng Mạc cảm nhận được điều gì đó khác thường. Nó vốn đang nằm nghỉ ngơi trong nước cạn, mắt nhắm nghiền, nhưng lúc này bỗng nhiên mở to đôi mắt đen kịt.

Viên đá tẩy mộng hòa tan những cặn bẩn do ác mộng tích tụ khiến Thực Mộng Mạc giật mình. Nó đứng dậy và định bay đi.

Nguyên Diệu, lão tể tướng, Râu quai nón và ba người kia lúc này vẫn đang lội trong nước bùn, tốc độ di chuyển bị cản trở bởi lớp bùn bẩn, họ vẫn chưa đến được vị trí của Thực Mộng Mạc.

Thấy vậy, Bạch Cơ thở dài và nói: “Vào thời điểm này, không thể để nó chạy thoát được. Đành phải hao tổn một ít yêu lực nữa rồi.”

Trên bầu trời đêm, mây gió tụ lại, tiếng sấm chớp vang lên. Một tia sét sáng rực xuất hiện, biến thành một sợi xích vàng mang theo bùa chú.

Sợi xích vàng lập tức cuốn lấy Thực Mộng Mạc, trói chặt thân hình to lớn của nó tại chỗ.

Thực Mộng Mạc muốn há miệng, tạo ra một luồng xoáy mạnh mẽ, nhưng sợi xích đã khéo léo cuốn thêm một vòng, gọn gàng bịt kín miệng của nó lại.

Lúc này, Nguyên Diệu, lão tể tướng, Râu quai nón và ba người kia cũng đã đến nơi.

Lão tể tướng run rẩy bước tới gần Thực Mộng Mạc và nói: “Bắt đầu thanh tẩy thần thú thôi.”

Nguyên Diệu hỏi: “Làm sao để thanh tẩy?”

Lão tể tướng trả lời: “Chỉ cần rửa sạch nó là được.”

Nói xong, lão tể tướng dùng đôi tay gầy guộc của mình múc nước trong và đổ lên thân hình bị trói buộc của Thực Mộng Mạc.

Thật kỳ diệu, những chỗ bị nước trong dội lên, lớp bùn bẩn bám trên da Thực Mộng Mạc bắt đầu tan chảy.

Nguyên Diệu, Râu quai nón và ba người kia thấy vậy, bèn bắt chước lão tể tướng, cùng nhau đổ nước lên Thực Mộng Mạc, rồi dùng bàn chải và khăn lau để làm sạch nó.

Thực Mộng Mạc bị sợi xích vàng trói chặt tại chỗ, không thể động đậy, muốn mở miệng cũng không được, chỉ đành chịu đựng sự thanh tẩy.

Lão tể tướng tuy đã già yếu nhưng dù sao cũng là một vị tể tướng của một nước, có sự thông thái toàn diện và khả năng điều phối mọi người. Ông thấy Thực Mộng Mạc to lớn như ngọn núi, mọi người rửa bừa bãi như vậy khó mà có hiệu quả, nên ông đã đơn giản phân công lại công việc. Ông sẽ rửa đầu của Thực Mộng Mạc, Nguyên Diệu sẽ rửa chân trước bên trái của nó, Râu quai nón sẽ rửa chân trước bên phải, Râu chữ bát rửa chân sau bên trái, và Tên lùn rửa chân sau bên phải. Sau khi mọi người rửa xong, họ sẽ cùng nhau rửa phần thân to lớn của Thực Mộng Mạc.

Phân công như vậy giúp họ tránh được việc rửa lộn xộn, đan xen, vừa tốn sức mà lại không làm sạch được, lãng phí thời gian.

Nguyên Diệu được phân công rửa chân trước bên trái của Thực Mộng Mạc.

Đối với Nguyên Diệu, chân trước bên trái của Thực Mộng Mạc giống như một cột hành lang trong cung điện, trên đó đầy bùn nhơ và cần được rửa sạch bằng nước trong.

Sức mạnh thanh tẩy của viên đá tẩy mộng rất mạnh mẽ, kể từ khi nó chìm xuống nước, nó đã không ngừng thanh tẩy những năng lượng tiêu cực của ác mộng, nước trong hồ Cửu Châu đang dần trở nên trong suốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và lớp bùn bẩn tiết ra từ da của Thực Mộng Mạc cũng đang tan chảy rất nhanh.

Nguyên Diệu làm việc chăm chỉ, đổ nước trong lên chân của Thực Mộng Mạc để hòa tan bùn bẩn, rồi dùng bàn chải để cọ sạch. Quy trình này rất quen thuộc với Nguyên Diệu, giống như việc hắn thường lau chùi sàn nhà trong Phiêu Miểu các, chỉ có điều chân của Thực Mộng Mạc bẩn hơn nhiều so với sàn nhà của Phiêu Miểu các.

Chẳng bao lâu, Nguyên Diệu đã mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại. Hắn nhìn quanh, thấy ba huynh đệ Râu quai nón không hề lười biếng, ai nấy đều đang làm việc rất nghiêm túc và chăm chỉ.

Lão tể tướng, dù đã tuổi cao sức yếu, lại quen sống trong nhung lụa, làm việc rất chậm, lau chùi một lát rồi lại phải nghỉ ngơi một chút, lấy lại hơi thở.

Lão tể tướng đang rửa phần đầu của Thực Mộng Mạc, phần đầu của con quái vật bị biến thành yêu ma này trông khá dữ tợn, vì bị sợi xích vàng khóa chặt miệng mũi, đôi mắt đen của nó đầy sự phẫn nộ.

Thực Mộng Mạc vốn là thần thú của Mộng quốc, lão tể tướng cũng rất áy náy, vừa lau rửa vừa lẩm bẩm xin lỗi thần thú, nói rằng đây là việc bất đắc dĩ, mong thần thú không trách.

Nguyên Diệu, lão tể tướng, và ba huynh đệ Râu quai nón làm việc hết sức chăm chỉ, cẩn thận rửa sạch Thực Mộng Mạc.

Thực Mộng Mạc bị ép phải chịu đựng sự thanh tẩy, từng mảng bùn bẩn lớn bị hòa tan và trôi ra từ thân thể nó, tan vào nước hồ Cửu Châu.

Bạch Cơ và Ly Nô đứng nhìn từ xa.

Ly Nô vốn bị chứng sạch sẽ ám ảnh, nói: “Chủ nhân, thật kinh tởm, cảnh tượng này còn kinh khủng hơn cả ác mộng.”

Bạch Cơ trả lời: “Không biết sao, cảnh này khiến ta nhớ đến thời kỳ xa xưa, khi các bộ lạc con người săn được những con lợn rừng quý giá và chuẩn bị lễ tế. Họ cũng rửa sạch bùn bẩn trên những con lợn rừng như vậy.”

Ly Nô rùng mình nói: “Dù là rửa lợn rừng để tế lễ hay rửa con yêu quái lợn này thì đều là ác mộng.”

Nguyên Diệu làm việc rất chăm chỉ, hắn ngạc nhiên phát hiện rằng, khi bùn bẩn bị hòa tan và rửa sạch, da của Thực Mộng Mạc từ màu đen dần dần chuyển sang màu xám.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Nguyên Diệu còn cảm thấy sợi xích vàng trói chặt Thực Mộng Mạc đang từ từ lỏng ra. Nói cách khác, chân của Thực Mộng Mạc đang từ từ thu nhỏ lại.

Ban đầu to như một ngọn núi, nhưng sau khi lớp bùn bẩn bị rửa sạch, Thực Mộng Mạc dần dần thu nhỏ lại, chỉ còn bằng một con voi.

Sợi xích vàng không thay đổi, khi Thực Mộng Mạc nhỏ lại, nó đã thoát ra khỏi sợi xích đang lỏng ra.

Sau khi thoát khỏi sợi xích, việc đầu tiên mà Thực Mộng Mạc làm là phun ra một luồng khí từ miệng và mũi, thổi bay lão tể tướng đang rửa đầu cho nó.

Tội nghiệp lão tể tướng, không kịp phản ứng, bị luồng khí thổi bay, lăn xuống nước. May mắn là ông không bị thương, tự mình lồm cồm bò dậy.

Thực Mộng Mạc nhân cơ hội tung một cú đá trúng Nguyên Diệu, khiến hắn bay xa. Nguyên Diệu ngã lăn ra nước, bối rối nhìn quanh. Râu quai nón, Râu chữ bát, và Tên lùn phản ứng rất nhanh, vì cả ba đều là người luyện võ, thân thể linh hoạt và động tác nhanh nhẹn, họ lập tức ôm chặt ba chân của Thực Mộng Mạc.

Thực Mộng Mạc không thể đá được ba người Râu quai nón, vô cùng tức giận, bèn quay đầu lao thẳng đến Nguyên Diệu đang gần nhất. Nguyên Diệu thấy Thực Mộng Mạc lao đến với khí thế hùng hổ, hắn sợ hãi, lập tức bật dậy từ dưới nước, cố gắng chạy trốn.

"Bạch Cơ, cứu mạng!" Nguyên Diệu vừa lảo đảo chạy trong nước vừa la hét.

Bạch Cơ nhìn thấy, cười nói: Hiên Chi, ta không muốn làm bẩn váy trắng của mình nên sẽ không đến đâu. Ngươi nhanh chạy về phía sợi xích, Phược Vân Tỏa sẽ lại trói chặt Thực Mộng Mạc. Cố lên!”

Ly Nô cũng cười nói: “Mọt sách, chạy nhanh lên! Cẩn thận kẻo bị con heo yêu này hút vào miệng đấy!”

Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ và Ly Nô chỉ đứng xem kịch hay, không giúp gì, hắn rất tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, đành phải chọn đúng thời điểm, né tránh bước chân của Thực Mộng Mạc và chạy về phía sợi xích vàng.

Bạch Cơ niệm chú. Trên trời, mây đen lại cuộn lên, sấm chớp lóe sáng, Phược Vân Tỏa dường như có sinh mệnh, quấn lấy Thực Mộng Mạc như một con rắn linh hoạt.

Con Thực Mộng Mạc bị yêu hóa, thần trí mơ hồ, hành động cứng nhắc, một lần nữa bị sợi xích vàng có bùa chú trói chặt. Ba huynh đệ Râu quai nón thấy Thực Mộng Mạc bị trói chặt lại mới dám buông tay, lui về một bên. Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.