Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 37



Ngày thứ hai, sau bữa trưa, Nguyên Diệu vẫn như thường lệ ra ngoài giao hàng, còn Bạch Cơ thì nằm nghỉ trên ghế quý phi.

Ly Nô hôm nay không ra ngoài, cũng không ngủ trưa. Hắn ngồi bên giếng cổ ở sân sau, làm sạch cá, rửa cá, và nghiền gia vị. Buổi sáng, hắn mua được một ít cá quả tươi ngon, béo ngậy từ chợ, nên định làm sạch, cắt khúc, thoa đều gia vị bí truyền để làm món cá muối thơm ngon.

Hương trầm tỏa khói, từng làn khói mỏng manh bay lên.

Bạch Cơ lại mơ về một giấc mộng xa xưa, cổ xưa hơn nữa.

Khi đó, Bạch Cơ vừa được Chúc Long đưa ra khỏi đảo Tù Long. Vì nàng không có người thân, cô độc một mình nên Chúc Long đã dẫn nàng đến gặp Băng Di. Khi ấy, Bạch Cơ chỉ lớn hơn trẻ con một chút nhưng chưa đến tuổi thiếu nữ. Nàng hoàn toàn không biết gì về thế giới này, trong lòng trống rỗng, không hề có khái niệm về thiện ác, chỉ một lòng muốn sống sót.

Chúc Long và Bạch Cơ trạc tuổi nhau, nhưng vì theo Băng Di lang bạt khắp nơi, thấy nhiều biết rộng nên Chúc Long hiểu đời hơn Bạch Cơ đôi chút.

Băng Di lớn tuổi hơn Chúc Long, đã là một nam tử trưởng thành. Chúc Long theo Băng Di lang thang trong thế giới hoang dã, Băng Di là sư phụ, cũng là đại ca của hắn, hơn thế, còn là người quan trọng nhất trong đời hắn.

Vì một chút chuyện nhỏ, Chúc Long và Băng Di cãi nhau, bỏ nhà ra đi rồi vô tình lạc vào đảo Tù Long. Kết quả hắn mang Bạch Cơ về.

Băng Di nhìn Bạch Cơ, thấy nàng có cặp mày như vẽ, đôi mắt vẫn ngây thơ chưa rửa hết nét trẻ con, vẫn chỉ là một cô bé nhỏ xíu. Có lẽ cuộc sống trên đảo Tù Long không dễ chịu, nên da dẻ nàng tái nhợt, gầy gò, trông khiến người ta dễ động lòng trắc ẩn.

Trong lòng Băng Di dâng lên một cảm giác ấm áp, dịu dàng. Hắn đón nhận nàng.

Băng Di có dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú. Hắn có bờ ngực rộng, mái tóc dài màu bạc, đôi mắt sáng trong như bầu trời sau cơn mưa. Trên người hắn toát lên một khí chất lạnh lùng, toàn thân như vầng trăng sáng trên cao, cũng giống như tuyết đang tan trên đỉnh thánh sơn.

Từ khi nhìn thấy Băng Di lần đầu, Bạch Cơ đã cảm nhận một sự gần gũi không rõ lý do, nhưng những quy tắc sinh tồn trên đảo Tù Long đã khiến nàng cảnh giác và đề phòng.

Từ đó, Băng Di dẫn theo Bạch Cơ và Chúc Long cùng sinh tồn.

Hết lần này đến lần khác cùng nhau chiến đấu, hết lần này đến lần khác vào sinh ra tử, Bạch Cơ dần dần hạ thấp sự đề phòng với Băng Di, trở nên thân thiết với hắn hơn.

Năm tháng trôi qua nhanh như gió thoảng, băng giá cũng dần tan, Băng Di dẫn theo Chúc Long và Bạch Cơ rong ruổi khắp lục địa hoang dã, săn bắt yêu ma, tìm kiếm sức mạnh. Ba người lúc thì ẩn cư tu luyện, lúc lại bôn ba khắp chốn, vượt qua muôn dặm non cao nước thẳm, đi qua hết thành trì này đến thành trì khác, diệt trừ hết yêu quái lớn nhỏ, thu về bao bảo vật quý giá, dần dần hóa thành ba con rồng khổng lồ.

Bạch Cơ vô cùng yêu thích Băng Di. Nàng yêu hắn bằng cách luôn kề bên không rời, bắt chước từng cử chỉ, suy nghĩ, coi hắn như thước đo để định vị bản thân giữa thế gian này.

Khi tu luyện trong rừng sâu, ba người bọn họ cùng ngủ trong một hang động. Vì mệt mỏi suốt ngày dài, Băng Di nhanh chóng thiếp đi. Chúc Long lén lút nhích lại gần nằm sát bên hắn. Thuở bé, Băng Di vẫn luôn ôm Chúc Long mà ngủ.

Bạch Cơ không hề chợp mắt, nàng thấy hết mọi thứ. Đợi khi Chúc Long đã ngủ say, nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, đánh ngất Chúc Long rồi kéo hắn ra ngoài hang. Sau đó nàng nằm xuống bên Băng Di, vòng tay ôm lấy hắn, rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Thực ra Băng Di đã tỉnh, hắn mở mắt nhìn xuống cô bé rồng nhỏ đang ôm mình ngủ say, trong lòng vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao. Hắn nở nụ cười dịu dàng, đưa tay ôm lấy Bạch Cơ, rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Chúc Long vô cùng tức giận, hắn và Bạch Cơ lao vào đánh nhau, không ai chịu nhường ai, cả hai quyết đấu một trận kịch liệt. Băng Di bảo rằng, ai có thể trưởng thành nhanh hơn, ai có thể mạnh mẽ hơn, hắn sẽ ngủ chung với người đó.

Từ đó về sau, Chúc Long và Bạch Cơ quyết định mỗi tối ai chiến thắng sẽ được nằm bên cạnh Băng Di. Cả hai không ai chịu thua ai, ra sức rèn luyện, học thêm pháp thuật, trau dồi kỹ năng, ngày càng mạnh mẽ hơn.

Tốc độ trưởng thành của Bạch Cơ và Chúc Long vô cùng ấn tượng. Băng Di rất hài lòng.

Ban đầu, Chúc Long luôn giành phần thắng, được cùng Băng Di ngủ chung. Nhưng về sau, trong các trận quyết đấu, Bạch Cơ lại thường chiến thắng nhiều hơn. Dẫu vậy, khi nàng dần trưởng thành, từ một cô bé trở thành thiếu nữ, dù nàng có chiến thắng Chúc Long, Băng Di vẫn bảo nàng rằng cả hai không thể tiếp tục ôm nhau mà ngủ nữa.

Bạch Cơ không hiểu. Băng Di không biết phải giải thích thế nào, bèn để Chúc Long giải thích thay.

Bạch Cơ chiếm được trái tim của Băng Di, khiến Chúc Long không vui chút nào.

Chúc Long nghĩ, Băng Di là người quan trọng nhất với hắn. Nhưng từ khi Bạch Cơ xuất hiện, phần lớn sự chú ý của Băng Di đã dành cho nàng. Hắn thậm chí cảm nhận được Băng Di dành cho Bạch Cơ một tình cảm sâu sắc và tinh tế hơn, điều này khiến hắn thấy buồn bã, cô đơn vô cùng.

Băng Di bảo Chúc Long giải thích, Chúc Long đã nói: “Tự Nhân, nam nữ vốn dĩ khác nhau. Trước kia ngươi còn là trẻ con, chẳng phân biệt gì, cứ ngây ngô mà sống qua ngày. Giờ ngươi đã lớn, cần phải giống một nữ tử hơn. Nữ nhân ra sao, ta và Băng Di cũng không rõ, nhưng trông họ thường dịu dàng, nhu mì. Họ như những đóa hoa mềm mại, khác hẳn với một đứa trẻ hoang dã như ngươi.”

Bạch Cơ ngơ ngác hỏi: “Vậy ta phải làm thế nào?”

Băng Di cũng có hơi lúng túng, nói: “Chúc Long, vậy phải làm sao? Ta chỉ biết dạy nàng cách mạnh mẽ, cách sinh tồn, chỉ cho nàng những đạo lý và quy luật của thế giới này, ngoài ra thì ta đành bất lực.”

Chúc Long nhân cơ hội nói: “Băng Di quên Kiêm Hà phu nhân ở thành Hiên Viên rồi sao? Chúng ta tặng nàng những báu vật quý giá, khẩn cầu nàng thu nhận Tự Nhân. Nếu Tự Nhân theo học với Kiêm Hà phu nhân, chắc chắn nàng sẽ trở thành một nữ tử tuyệt vời.”

Ở thành Hiên Viên, có một Kiêm Hà phu nhân, là một hồ ly chín đuôi đến từ Thanh Khâu. Nàng đẹp đẽ cao sang, khí chất hơn người, được xem là vị phu nhân tao nhã có sức hút nhất trong thế giới yêu quái. Nhiều gia tộc danh giá trong giới yêu ma đều tìm đến nàng, gửi con gái mình theo học để được dạy dỗ lễ nghi, rèn luyện phẩm chất, trau dồi phong thái và nâng cao thẩm mỹ, hy vọng có thể trở thành một tiểu thư đoan trang, quý phái.

Bạch Cơ lập sa sầm mặt, hỏi: “Chúc Long, ngươi muốn đuổi ta đi sao?”

Chúc Long nói: “Tự Nhân, ngươi ở bên ta và Băng Di sẽ không thể học được cách trở thành một thiếu nữ. Ngươi đi theo Kiêm Hà phu nhân, theo học bà ấy, mới không trở thành một cô nương hoang dã, thô lỗ như vậy.”

Bạch Cơ không chịu, đáp: “Ta không đi.”

Chúc Long nói: “Ngươi là một thiếu nữ, thì nên có dáng vẻ của một thiếu nữ. Ở mãi bên chúng ta sẽ làm lỡ dở ngươi.”

Bạch Cơ quả quyết nói: “Ta không đi, ta muốn ở lại bên cạnh Băng Di.”

Băng Di trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tự Nhân thử xem sao. Có lẽ sau khi thử, ngươi sẽ thích ở bên Kiêm Hà phu nhân hơn thì sao.”

Bạch Cơ quả quyết lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không đi, không đi, ta không đi...”

Sự phản đối của Bạch Cơ không có tác dụng.

Băng Di và Chúc Long vừa dỗ dành, vừa lừa gạt, cuối cùng cũng đưa được Bạch Cơ đến thành Hiên Viên.

Băng Di dâng lên Kiêm Hà phu nhân một món quà hậu hĩnh, cầu xin bà nhận Bạch Cơ, dạy dỗ nàng trở thành một thiếu nữ thanh nhã.

Kiêm Hà phu nhân đồng ý.

Bạch Cơ bèn tạm biệt Băng Di, Chúc Long, một mình bước vào phủ của Kiêm Hà phu nhân.

Sau khi chia tay Bạch Cơ, Băng Di không an tâm, nên ở lại thành Hiên Viên. Chúc Long khuyên Băng Di rời đi, tiếp tục hành trình, Băng Di đồng ý nhưng mãi vẫn chần chừ chưa khởi hành.

Thỉnh thoảng, Băng Di lại lén lút đến chỗ Kiêm Hà phu nhân, âm thầm quan sát cuộc sống của Bạch Cơ.

Việc học để trở thành một thiếu nữ cao quý của Bạch Cơ thực sự gian nan. Nàng vốn dĩ tự do, hoang dã, khó mà thuần phục, chẳng thể nào thích nghi nổi. Khi thì nàng tranh cãi với các thiếu nữ cùng học, lúc lại cãi nhau với những bà lão truyền dạy lễ nghi, có khi còn xung đột với quản gia trông nom sinh hoạt. Thậm chí, nàng còn bất hòa với Kiêm Hà phu nhân khi bà đến quở trách và dọa đánh vào tay nàng. Trong lúc đối đầu, nàng giật cả hoa cài đầu và đồ trang điểm quý phái của Kiêm Hà phu nhân, khiến tình cảnh vô cùng hỗn loạn và ngượng ngùng.

Băng Di nhìn thấy thế không khỏi lo lắng, trong lòng bồn chồn, nhưng hắn vẫn không xuất hiện để ngăn cản.

Cho đến một đêm nọ, phía nam của thành Hiên Viên bỗng nhiên sáng rực lửa, vệ binh của thành chủ đi khắp nơi tìm kiếm.

Bạch Cơ mang theo một gói đồ, xuất hiện ở chỗ Băng Di và Chúc Long đang trú ngụ.

“Băng Di, Chúc Long, chúng ta mau chạy thôi. Ta vừa phóng hỏa đốt trụi ổ hồ ly của Kiêm Hà phu nhân rồi. Bà ta đã tố cáo lên thành chủ, bây giờ thành chủ đang phái người lùng bắt ta khắp nơi!” Bạch Cơ nói.

Băng Di và Chúc Long giật mình kinh ngạc.

Tình thế cấp bách, không còn cách nào khác, ba con rồng đành phải bỏ trốn khỏi thành Hiên Viên ngay trong đêm.

Trong lúc chạy trốn, Chúc Long thấy gói đồ của Bạch Cơ bèn hỏi: “Ngươi mang theo gì vậy?”

Bạch Cơ đáp: “Là quà quý Băng Di tặng cho Kiêm Hà phu nhân. Mấy thứ này đều là báu vật chúng ta đã mạo hiểm tính mạng giành được, ta ở đó chẳng học được gì lại còn chịu nhiều ấm ức, tất nhiên phải lấy lại rồi.”

Chúc Long nói: “Ngươi lấy lại bảo vật, còn đốt luôn động phủ, đắc tội với Kiêm Hà phu nhân và thành chủ, nếu bị truy đuổi thì làm sao?”

Bạch Cơ vỗ ngực, ngây thơ đáp: “Đừng lo, ta sẽ bảo vệ các ngươi.”

Chúc Long đảo mắt, nói: “Ngươi đừng ăn nói lớn lối như vậy.”

Băng Di lại mỉm cười, nụ cười của hắn vui vẻ lạ thường, nói: “Chúc Long, đừng lo, có ta ở đây, không ai có thể làm hại các ngươi. Từ giờ ngươi hãy luôn ở bên ta nhé, Tự Nhân.”

Bạch Cơ vui mừng rạng rỡ, nói: “Được! Băng Di, ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi... ở bên cạnh ngươi.”

Trong Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ chợt tỉnh dậy.

Nàng ngồi dậy từ chiếc trường kỷ, dù đã tỉnh, nhưng nàng vẫn chìm trong nỗi buồn man mác, không thể thoát khỏi giấc mộng cũ.

Bạch Cơ buồn bã nhìn vào khoảng không, trong lòng trống trải vô cùng.