Mọi ký ức đau buồn của Lưu Diễm đã tan biến trong đêm đó. Khi cô không còn khóc nữa, Chu Sâm mới có thể yên giấc. Trong lúc cậu ngủ, cô cứ mãi ngắm nhìn, khắc sâu hình ảnh cậu vào tim, cả đời này không thể gỡ ra.
Cô hít thở nhẹ nhàng, ngón tay chạm nhẹ vào lông mày, hàng mi dày, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng và đường nét kiên nghị của cậu.
Cô tự hỏi, mình có đức hạnh gì mà gặp được một người tốt như vậy.
Dù đã là ban ngày, nhưng căn phòng vẫn tối mờ và mát mẻ. Lưu Diễm tiến lại gần, tự nhiên hôn lên cổ cậu. Khi cô lùi lại, vô tình nhìn thấy cằm cậu, ký ức như dừng lại một thoáng. Cô chạm vào góc cạnh cái cằm, hơi ngần ngại.
Lúc này, Chu Sâm mở mắt, mơ màng như đang say giấc.
Ánh mắt dần rõ ràng, cậu tiến đến gần cô, mũi chạm mũi hỏi, "Em nghĩ gì mà nhìn anh chăm chú thế?"
Lưu Diễm lắc đầu, chạm vào cằm cậu, cô không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi, "Anh định dậy rồi sao?"
Chu Sâm ngáp, "Phải dậy thôi, anh đói rồi."
"Đáng đời anh, tối qua em hỏi có ăn không mà anh không trả lời, giờ lại than thở."
Chu Sâm cười rạng rỡ, nâng cằm cô lên, hôn một cái vào miệng cô, "Đó có phải lỗi của anh không?"
Lưu Diễm càn quấy: "Là lỗi của anh."
Chu Sâm bất đắc dĩ, "Em nói là lỗi anh thì là lỗi anh."
Lưu Diễn cười rạng rỡ, "Đúng rồi, đó mới là cách đối xử đúng với em."
Chu Sâm "ừm" một tiếng, "Em nói gì cũng đúng." Khi Lưu Diễm định đứng lên, cậu kéo cô vào lòng ngực, nhìn cô nghiêm túc, "Sau này có chuyện gì cũng nói với anh, em không cần mạnh mẽ quá đâu, biết không?"
Lưu Diễn mím môi, trong lòng đồng ý nhưng miệng không thốt nên lời. Điều này có chút giống Lưu Chính, thích giữ thể diện nhưng lại dùng ở chỗ khác.
Mắt Chu Sâm hơi híp lại, giọng trầm khàn, tiếp tục dặn dò, "Từ khi em xảy ra chuyện anh chưa ngủ yên giấc nào."
Lưu Diễn biết rõ còn cố hỏi, "Tại sao anh ngủ không yên?"
Chu Sâm cười khẽ, nhéo nhẹ mũi cô, "Còn không phải vì em, gọi không nghe, nghe thì lảng tránh."
Lưu Diễn cảm thấy áy náy, ấp úng nói, "Anh quay lại sớm như vậy cũng là vì không yên tâm ư?"
Chu Sâm lắc đầu, "Anh rất yên tâm về em, chỉ không yên tâm về chính mình." Cậu lạnh giọng hỏi, "Em đối xử với anh xa lạ đến mức phải giấu kín tâm sự mới thấy thoải mái à?"
Lưu Diễm lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới nói ra, "Anh rất quan trọng với em."
Còn điều cô chưa nói, anh rất quan trọng với cô, vì quá quan trọng nên không muốn anh coi thường.
Mắt cô lại ướt đẫm, không nói nên lời. Lưu Diễm mạnh mẽ lấy hết dũng khí, suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Chu Sâm, sau này, em thật sự chỉ còn lại một mình."
Chu Sâm lau nước mắt cho cô, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Cậu quan tâm đến cô, không đành lòng nhìn thấy cô rơi lệ. Edit: FB Frenalis
Nhưng đây là điều cô phải đối mặt, nên cậu chỉ có thể nói: "Còn có anh."
*****
Buổi chiều, Lưu Diễm đưa Chu Sâm đến nhà tang lễ, cậu cúi đầu chào Lưu Chính, coi như là gặp mặt lần cuối.
Trên hũ tro cốt là bức ảnh của Lưu Chính lúc trẻ, với nụ cười thân thiện, ấm áp như một ngọn lửa nhỏ.
Đứng lặng một lúc, Lưu Diễm nói: "Ông ấy không thích chụp ảnh, đây là bức ảnh chụp khi còn nhỏ, lúc đến đón em tan học, ông ấy miễn cưỡng lắm mới chụp."
Chu Sâm gật đầu, nhìn gương mặt quen thuộc, thở dài khe khẽ.
Chiều hôm đó, Chu Sâm mua cho Lưu Diễm một chiếc điện thoại mới. Không lâu sau, cô nhận được cuộc gọi đầu tiên từ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ an ủi, Lưu Diễm không nói một lời. Cô không muốn người khác biết chuyện gia đình mình, nhưng vì đó là Tôn Kỳ, cô cũng không nói gì, cho đến khi cuộc gọi kết thúc.
Lưu Diễm cười khổ: "Tôn Kỳ biết rồi."
Chu Sâm thu dọn những con ốc vít trên bàn, ném vào thùng rác: "Nghĩ thoáng một chút, em không nói thì người khác lại nghĩ em không coi họ là bạn."
Lưu Diễm bĩu môi: "Nhưng bây giờ Tôn Kỳ biết rồi, Ngô Khương cũng sẽ biết, Cát Nghị cũng sẽ biết..."
Còn nhiều người khác nữa, cô không chịu nổi sự thương hại của họ. Hơn nữa, sắp khai giảng rồi, trong trường còn có Từ Tiệp, càng ít chuyện càng tốt.
Chu Sâm ngồi tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Chuyện này dễ thôi, bảo Tôn Kỳ và những người khác đừng nói cho ai biết là được."
Lưu Diễm làm theo, gửi vài tin nhắn đi.
Một lát sau, cô đưa điện thoại cho Chu Sâm: "Gọi cho ông ngoại đi, em nhớ ông quá."
Chu Sâm đang khoanh tay sau đầu, lúc này mới đưa tay ra, khẽ cười, nhận lấy điện thoại bấm số quen thuộc.
Đã lâu rồi, ông ngoại đã đổi sang dùng chiếc điện thoại dành cho người già này. Âm thanh từ điện thoại rất lớn, ông ngoại vừa bắt máy đã hỏi: "Tới rồi à?"
"Tới rồi ạ, ông yên tâm," Chu Sâm biết rõ tình hình sức khỏe của ông, không hỏi nhiều mà nói luôn: "Lưu Diễm muốn nói chuyện với ông vài câu."
Ông ngoại vội vàng nói: "Được được được."
Lưu Diễm nhận điện thoại, bật loa ngoài đặt lên bàn, rồi ngồi xuống quan tâm hỏi: "Ông ơi, sức khỏe của ông thế nào rồi? Còn cần đi khám bác sĩ không?"
Giọng ông vang lên từ đầu dây bên kia: "Không cần đâu, ông khỏe lắm, giờ đang ở nhà đợi hai đứa đấy. Sâm tử trước khi đi còn chào hỏi hàng xóm giúp đỡ, giờ sáng trưa chiều ông không phải nấu cơm nữa."
"Thế thì tốt ạ," Chu Sâm đứng lên, nhìn mái tóc đen nhánh của Lưu Diễm, giống như con người cô, mềm mại mà kiên cường. Cậu nghe thấy cô nói tiếp: "Ông phải giữ gìn sức khỏe khi ở nhà một mình nhé."
Ông ngoại cười: "Chúng ta đều sống qua ngày nào hay ngày ấy thôi. Mà con bé này, phải nén bi thương đấy biết không?" Ông ngừng lại một chút rồi nói: "Sống đến tuổi ông rồi con sẽ hiểu, những thứ có được chẳng còn lại gì, càng ngày càng ít, càng ngày càng quý giá. Người ta có số cả, chúng ta nên nghĩ thoáng ra một chút. Nói thật nhé, mỗi người chúng ta rồi cũng ra đi tay trắng cả thôi, phải không nào?"
Chu Sâm làm dấu cho Lưu Diễm gật đầu, rồi ghé sát tai cô, nói nhỏ: "Ông ngoại từng đọc rất nhiều sách, còn làm thầy giáo dạy tư, nhưng sau đó bị đánh đổ."
Lưu Diễm gật đầu, khẽ nói: "Thì ra là vậy."
Chu Sâm bật cười trước sự ngây thơ của cô. Sau đó, họ nghe thấy một tiếng động lạ từ điện thoại. Lưu Diễm ngạc nhiên hỏi: "Ông ơi, có chuyện gì vậy ạ?"
Giọng ông ngoại ở đầu dây bên kia không còn rõ ràng lắm, ông chỉ nói: "Không có gì đâu, gần đây trong trấn có chuyện, vừa đi qua cửa nhà ông đây." Giọng ông nhỏ dần: "Kia kìa, đi rồi."
Lưu Diễm hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
"Không phải cả nhà Tạ Vinh sao," ông ngoại ngừng lại, nói: "Cháu trai Tạ Vinh giết người rồi giấu xác, bị chính Tạ Vinh tố cáo. Thằng cháu biết chuyện liền khai ra mấy chuyện làm ăn phi pháp của ông chú nó. Thế là cảnh sát điều tra nhà họ, nhưng hình như không tìm được bằng chứng gì. Toàn là nội bộ đấu đá với nhau thôi."
Lưu Diễm cau mày, chú ý không phải ở chuyện nhà họ Tạ, cô hỏi: "Cháu trai họ giết ai vậy ạ?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Lưu Diễm tưởng mình nghe nhầm, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của ông. Cuối cùng, ông ngoại lên tiếng: "Ai mà biết được, chắc là mấy kẻ chán sống, chết rồi cũng chẳng ai tìm thấy."
Lưu Diễm ngập ngừng hỏi: "Có phải là người chết ở trong rừng, chỗ có nhiều máu mà mọi người hay nói không ạ?"
Chu Sâm nhìn Lưu Diễm, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa những cảm xúc khó hiểu. Một lúc sau, cậu nghe thấy ông ngoại nói: "Chắc là vậy."
Lưu Diễm khẽ "vâng" một tiếng, trò chuyện thêm vài câu với ông, rồi dặn ông giữ gìn sức khỏe trước khi cúp máy. Edit: FB Frenalis
Giọng ông ngoại đột nhiên cao lên: "Được rồi, hai đứa ở bên nhau mà chăm sóc cho nhau, đều là những đứa trẻ chịu nhiều khổ cực, ông cũng chẳng giúp được gì."
Sau khi cúp máy, ông ngoại thở dài.
Ông ngồi trong sân như thường lệ, hai tay chống gậy nhìn ra ngoài cổng. Người dân trong xóm túm tụm lại thành một đám đông, ồn ào đòi đến nhà họ Tạ để nói chuyện phải trái.
Dù sao thì, việc cho vay nặng lãi giờ đã bị coi là bất hợp pháp, họ đang tìm cớ để không phải trả nợ.
*****
Cao Xuyên và Tôn Kỳ ngồi đối diện nhau trong một quán ăn. Tôn Kỳ ủ rũ, Cao Xuyên thì liên tục gắp thức ăn cho cô ấy, cuối cùng, đĩa của cô ấy chất đầy như núi.
Cao Xuyên huých nhẹ: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Tôn Kỳ lắc đầu, cầm tờ giấy khám bệnh trong tay, vò nát rồi ném vào thùng rác, áy náy nói: "Em không ngờ anh bị thương thật, nếu biết trước thì... chắc chắn sẽ đến chăm sóc anh."
Cao Xuyên cười, nghiêng người qua hôn cô ấy: "Em có lòng là tốt rồi."
Tôn Kỳ cười đáp lại, cầm đũa lên nhưng không ăn, tò mò nổi lên, cô ấy hỏi: "Nhưng sao chuyện nhà Lưu Diễm anh lại biết đầu tiên?"
Cao Xuyên không thích kiểu tính toán chi li này, sắc mặt lạnh đi: "Em còn muốn nói gì nữa?"
Tôn Kỳ nhún vai: "Không có gì." Rồi cô ấy đưa tay ra: "Anh đưa ví cho em xem nào."
Cao Xuyên không phản ứng.
Tôn Kỳ giả vờ không quan tâm, nói bóng gió: "Chẳng lẽ có gì không muốn cho người khác biết sao?"
Cao Xuyên cười khẩy, đành phải đưa ví cho cô ấy.
Cậu ta nhìn Tôn Kỳ lục lọi với vẻ mặt tò mò, như thể muốn tìm ra manh mối gì đó mới yên tâm. Nhưng cô ấy thất vọng rồi, bên trong chẳng có gì cả.
Tôn Kỳ cười trừ.
Không khí trở nên ngượng ngập, Cao Xuyên ăn vài miếng cơm, trong lòng càng lúc càng bực bội. Cuối cùng, cậu ta ném đũa xuống bàn, nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt khó tả.
Tôn Kỳ vẫn bình thản.
Cao Xuyên không nghĩ tới, buổi hẹn hò với Tôn Kỳ lại trở nên nhạt nhẽo vô vị đến vậy.(Một người không nghiêm túc, một người nghi thần nghi quỷ nghi cả bạn thân. Mệt mỏi như vậy, làm sao mà bền được)