Cao Xuyên ngả mạnh vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn cô ấy: "Tôn Kỳ, anh nói thẳng với em nhé, chúng ta biết nhau là vì Lưu Diễm, đúng không?"
Đôi đũa của Tôn Kỳ dừng lại bên miệng, cơn bão cuối cùng cũng đến.
"Anh muốn nói gì?"
"Anh chưa nói gì cả, anh chỉ muốn biết mình phải làm gì để chúng ta có thể hòa hợp," cậu ta cười khẩy. "Anh nhớ không lầm thì từ ngày đầu tiên quen nhau, em đã luôn nhắc đến tên Lưu Diễm. Thực ra liên quan gì đến cậu ấy?"
Cậu ta hỏi: "Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta nói chuyện gì không? Là em!" Cậu ta gõ bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tôn Kỳ. "Là em, là em đến trước mặt anh, đưa tay ra và nói," Cao Xuyên bắt chước giọng điệu của cô ấy lúc đó, "'Xin chào, tôi là bạn của Lưu Diễm, nghe nói cậu cũng vậy, chúng ta có thể làm quen không?'"
Tôn Kỳ cũng buông đũa xuống: "Cho nên là em sai rồi, là em có lỗi vì đã thích anh, nhưng anh có thể nói anh không hề chân trong chân ngoài không? Khi ở bên anh, em chưa bao giờ dám nghĩ đến tương lai, nhưng anh có từng nghĩ tại sao bây giờ em lại cẩn thận như vậy không?" Cô ấy chỉ vào trái tim mình, run rẩy nói: "Bởi vì em sợ, em sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa em, em muốn ở bên anh mãi mãi, anh có biết không? Em không phải đang đùa giỡn!"
Cao Xuyên lắc đầu không hiểu: "Ý em là anh không thể cho em cảm giác an toàn?"
"Không phải sao?" Tôn Kỳ cười buồn. "Đúng vậy, em không thể tách anh và Lưu Diễm ra khỏi nhau, hai người quen nhau lâu hơn em. Lúc mới quen anh, trong điện thoại của anh còn lưu số cậu ấy là Bảo Bảo, trong ví thậm chí còn có ảnh chụp chung của hai người từ hồi nhỏ. Anh luôn mang cậu ấy bên mình, còn em thì sao? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không?"
Tôn Kỳ ôm mặt, nói trong sự tuyệt vọng: "Em cũng thấy mình nhỏ nhen, nhưng tình yêu không phải là như vậy sao? Ích kỷ và muốn chiếm hữu. Là anh không thể cho em cảm giác an toàn, anh muốn em phải làm sao? Mỗi ngày, mỗi giây ở bên anh, em đều dằn vặt. Em trân trọng tình bạn với Lưu Diễm, em cũng trân trọng tình yêu của anh, nhưng em không thể không nghi ngờ, em không thể không nghi ngờ anh, Cao Xuyên! Là anh đã khiến em phải nghi ngờ!"
Cao Xuyên như đang nghe chuyện hoang đường: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh và Lưu Diễm chỉ là bạn, cậu ấy thậm chí còn cứu mạng anh! Vậy em muốn anh làm gì, cắt đứt quan hệ với Lưu Diễm sao? Anh có bao giờ ở riêng với cậu ấy không? Em cứ nghi ngờ như vậy à?"
Tôn Kỳ cười lạnh: "Em chỉ muốn biết, lần trước chúng ta cãi nhau, anh đã làm hòa với em sau khi chia tay một thời gian dài. Nếu lần này, em nói, anh từ bỏ cái gọi là tình bạn với Lưu Diễm, anh có thể không?"
Cao Xuyên nhìn cô gái trước mặt, người mà trong ấn tượng của cậu ta luôn rộng lượng phóng khoáng, lắp bắp nói: "Em có bệnh hay sao, bắt anh tuyệt giao với Lưu Diễm?? Cái quỷ gì thế này?? Hơn nữa, Lưu Diễm hiện tại đang hẹn hò với Chu Sâm."
Ghen tuông chính là như vậy, một khi bắt đầu thì chẳng có hồi kết, chỉ có sự dằn vặt dai dẳng đến mức quên cả ngày đêm. Edit: FB Frenalis
Tôn Kỳ nghiến răng, "Anh không dám đối diện với Lưu Diễm đúng không? Anh đã từng nói với em tình bạn là mãi mãi, tình yêu thì nói chia tay là chia tay. Anh và Lưu Diễm thân thiết như vậy, chẳng lẽ muốn cậu ấy mãi mãi ở trong tầm kiểm soát của anh sao?" Cô ấy cười chua chát, "Nếu hôm nay chúng ta đã nói nhiều như vậy rồi, em cũng chẳng ngại suy đoán rằng mối quan hệ bạn bè giữa anh và Lưu Diễm chỉ là vỏ bọc bất đắc dĩ mà thôi. Anh đã kể rằng lúc nhỏ anh luôn bắt nạt Lưu Diễm, sau đó cậu ấy cứu anh một mạng nên quan hệ mới dịu lại. Em có thể tưởng tượng rằng Lưu Diễm vẫn còn canh cánh chuyện ngày xưa, còn anh thì không dám tiến thêm một bước nào với cậu ấy. Bởi vì càng trân trọng một người, anh lại càng trở nên sợ mất?!"
Thật nực cười là Cao Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề sâu xa như vậy. Mối quan hệ giữa cậu ta và Lưu Diễm cứ tự nhiên mà phát triển như bây giờ. Dù có quay đầu nhìn lại, cũng đã cách nhau muôn trùng núi sông, chẳng thể nào khác được. Cậu ta không hiểu suy nghĩ trong lòng Tôn Kỳ, chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, "Nếu em đã nói rõ như vậy, anh cũng nói thẳng, anh không ép buộc gì em cả."
Cậu ta nghiêm nghị nói, "Có lẽ em thấy anh không đáng tin, nhưng anh luôn cố gắng để trở thành người đáng tin cậy. Em thử nghĩ xem, trong khi quen em, anh có qua lại với cô gái nào khác đâu? Chỉ có mình em thôi!! Sau đó bố mẹ anh ly hôn, em lại giận dỗi với anh, em có biết anh đau khổ thế nào không? Em có từng nghĩ tại sao anh cố gắng hết sức để níu kéo em không? Bởi vì anh thật sự rất quan tâm đến em."
"Anh không quan tâm đến em, anh chỉ muốn làm yên lòng mình mà thôi. Bạn gái là ai không quan trọng, anh chỉ muốn chứng minh với bố mẹ anh rằng một mối tình có thể kéo dài cả đời. Anh chỉ đang bực bội thôi!"
Không còn gì để nói! Tiếng ghế cọ vào sàn nhà vang lên chói tai.Cao Xuyên đứng lên cầm áo khoác, chỉ tay về phía Tôn Kỳ rồi quay người đi thanh toán, nhanh chóng rời khỏi tiệm ăn.
Tôn Kỳ ngồi dựa vào ghế, ôm mặt.
Thật ra cô ấy cũng không biết mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này. Cô ấy chỉ muốn nói rõ những băn khoăn trong lòng, những băn khoăn cứ đeo bám cô ấy như hình với bóng, khiến cô ấy dần dần không biết cách xử lý mối quan hệ giữa tình yêu, tình bạn và tình thân.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng đây chỉ là một lần cãi vã bình thường, nhưng không ngờ cả hai đều quá cố chấp, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến mọi thứ sụp đổ. Không trân trọng gìn giữ, chỉ biết chì chiết lẫn nhau, làm sao có thể đi đến cuối con đường?
Sau này, những sai lầm cứ chồng chất. Cô ấy đã vô số lần nghĩ, nếu không phải quá trẻ, nếu không có những nông nổi bồng bột đó, liệu sau này cô ấy có thể sống nhẹ nhàng và thoải mái hơn không?
Tôn Kỳ không thể ăn thêm được nữa, cô ấy cầm điện thoại, mặc áo khoác rồi cũng rời khỏi tiệm ăn.
*****
Gần cuối kỳ nghỉ đông, Lưu Diễm nhận được tin nhắn đi làm trở lại từ quán bar Trung Dã.
Quán bar Trung Dã đóng cửa nghỉ đông quá lâu, vì Cao Bân muốn dành cho con trai một kỳ nghỉ vàng để thu hút khách hàng. Hơn nữa, hai quán bar gần như đối diện nhau, cạnh tranh sẽ không có lợi cho ai.
Dù sao cũng là người một nhà, Cao Bân không thể nhẫn tâm.
Hiện tại tình hình khá nghiêm trọng, quán bar của Cao Xuyên thường xuyên bị quấy rối, còn quán của mình đóng cửa lâu ngày cũng bị tổn thất. Tính thế nào cũng là thiệt cả đôi đường, chi bằng mở cửa kinh doanh để cân bằng lại.
*****
Chu Sâm về nhà lúc nửa đêm. Lưu Diễm nghe thấy tiếng mở cửa quen thuộc, rồi tiếng rửa mặt.
Cửa phòng mở ra, Chu Sâm lại gần, nâng mặt cô lên hỏi, "Sao còn chưa ngủ?"
Cậu chui vào chăn nằm xuống, trông rất mệt mỏi. Lưu Diễm bỏ điện thoại xuống, dựa vào người cậu, "Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"
Chu Sâm nhắm mắt lại, mệt mỏi trả lời, "Nhà có khách tới chơi nên phải tiếp."
"Khách nào vậy?"
Chu Sâm theo thói quen ôm lấy cổ cô, "Một người quen từ nhỏ, tên Phinh Ngưng."
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, "Sao tên này nghe quen thế? Có phải người nổi tiếng không?"
"Nổi tiếng trong nghề này không có gì tốt cả. Chỉ là một phụ nữ bình thường, cậu Ba của anh đã giúp bà ta rất nhiều."
Lưu Diễm "Ồ" lên, tò mò hỏi, "Sao lại là cậu Ba? Ông ngoại anh có ba người con à?"
"Ừ, ba người, nhưng cậu Hai mất sớm vì bệnh."
Lưu Diễm khựng lại, "Thời đó chắc khó khăn hơn bây giờ nhiều."
Chu Sâm "Ừ" một tiếng rồi thiếp đi. Lưu Diễm ngồi dậy nghịch điện thoại một lát.
Chu Sâm ngủ không sâu, chỉ chợp mắt được nửa tiếng. Cậu mở mắt ra, thấy đèn phòng đã tắt, chỉ còn Lưu Diễm đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Ánh sáng chói mắt kia trông rất hại mắt.
Chu Sâm giơ tay tịch thu điện thoại của cô, lật người nói, "Ngủ đi, đã mấy giờ rồi."
Lưu Diễm "Ơ" lên, "Em đang bàn chuyện quan trọng với người ta, lát nữa em ngủ."
"Lát nữa?" Chu Sâm hỏi lại.
Lưu Diễm khẳng định, "Lát nữa."
Thực ra chỉ là trả lời tin nhắn. Lưu Diễm cầm điện thoại, đồng ý với Cao Bân, nhưng vì đang học kỳ cuối nên cô muốn tập trung học tập, có thể sẽ phải về sớm hơn bình thường.
Sau đó, cô ném điện thoại sang một bên, ôm Chu Sâm hỏi, "Sau này anh định thi vào trường nào?"
Thực ra điều cô quan tâm là: Anh có định học đại học ở Tân Kinh không?
Chu Sâm xoa đầu cô, "Cứ để tùy duyên, xem kết quả thế nào." Cậu hỏi lại cô, "Em có muốn anh ở lại Tân Kinh không?"
Lưu Diễm gật đầu, "Em muốn anh ở bên cạnh em."
Trong bóng tối tĩnh lặng, Chu Sâm "Ừ" một tiếng, rồi lại cầm điện thoại của cô, "Mấy hôm nay em tìm gì mà chăm chú thế?"
Lưu Diễm giật mình, thấy Chu Sâm đang kéo xuống xem lịch sử tìm kiếm, còn đọc to lên, "Ước mơ thời thơ ấu có biến mất không? Tại sao lại biến mất? Tại sao ước mơ thời thơ ấu lớn lên lại không thấy đâu? Tại sao ước mơ thời thơ ấu lớn lên lại không còn nữa?"
Chu Sâm nghiêng người nhìn cô, "Em không có ước mơ nhỏ bé của riêng mình à?"
Lưu Diễm bĩu môi, ngẩng đầu lên hỏi, "Anh không biết tại sao em tìm mấy cái này à?"
Chu Sâm lắc đầu, duỗi tay đặt điện thoại thật xa, Lưu Diễm phải xuống giường mới lấy lại được.
Lưu Diễm nhẹ nhàng xoa vành tai cậu, có chút mất mát nói, "Không biết thì thôi."
Im lặng một lát, cô nói, "Thôi, ngủ đi."
Mặc dù trong bóng tối không thấy rõ Chu Sâm, nhưng cô vẫn nhìn về phía cậu một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
*****
Một ngày trước khi khai giảng, Lưu Diễm nhận được điện thoại từ cảnh sát, nói rằng Lưu Chính còn một số di vật chưa được nhận lại, họ thông báo đến cho gia đình.
Chu Sâm đi cùng Lưu Diễm, cảnh sát dẫn đường phía trước, rẽ trái rẽ phải vào một con phố nhỏ. Chung quanh đường phố vừa xa hoa truỵ lạc, ánh đèn hòa cùng vẻ thô tục, hai bên đường là những người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc lòe loẹt, người thì ngồi trong quán gà rán, người lại đứng cạnh cột điện. Nhìn thấy cảnh sát, ánh mắt họ vừa bài xích vừa cảnh giác.
Cảnh sát đã quá quen với cảnh tượng này, hôm nay họ đến đây không phải để truy quét, mà đang có nhiệm vụ phải làm.
Cuối con phố có một lối vào nhỏ hẹp, tối tăm. Cảnh sát dừng lại một căn nhà bên cạnh hẻm, một người phụ nữ đứng dựa vào cánh cửa, ánh mắt lả lơi, bên trong mặc chiếc váy ngủ mỏng manh màu hồng đào, bên ngoài khoác hờ hững chiếc áo lông đỏ.
Cảnh sát đã thấy nhiều nên không để ý, quát lên, "Thành thật một chút!"
Người phụ nữ lười biếng đứng thẳng dậy, nhai kẹo cao su, ánh mắt lướt qua Lưu Diễm rồi dừng lại ở Chu Sâm. Thấy một thiếu niên trẻ đẹp như vậy, cô ta theo bản năng nháy mắt đưa tình với cậu.
Lưu Diễm tức giận, lặng lẽ đứng chắn trước mặt Chu Sâm để ngăn ánh mắt khiếm nhã kia.