Phố Cũ

Chương 71



Edit: Frenalis

Lưu Diễm say mèm, cơ thể mềm nhũn, đầu óc choáng váng.

Chu Sâm khó khăn đỡ cô xuống xe, cúi xuống cõng cô lên lưng.

Lưu Diễm khua tay múa chân, đá lung tung, hát một bài hát không rõ tên, không chỉ phát âm không rõ mà còn hát ngày càng hăng say và to hơn.

Ông lão ở tầng một vừa ngáp vừa mở cửa, bà lão trong phòng khoác áo ra, hỏi: "Lại có ai uống say về rồi à?"

Ông lão chỉ nghe tiếng mà không thấy người, phán đoán: "Chắc là con bé Tam Hỏa, con bé này, có chuyện gì mà nghĩ không thông vậy không biết."

Bà lão xua tay: "Thôi bỏ đi, chuyện nhà người ta mình quản làm gì."

Ông lão đứng ở cửa một lúc, đợi đến khi tiếng động biến mất, cũng gật đầu đóng cửa lại: "Cũng phải."

Chân Ngắn chạy vòng vòng trước cửa, rồi lại theo Chu Sâm vào phòng ngủ.

Lưu Diễm gần như trượt xuống giường, ôm đại một cái gối lảm nhảm nói mê, một lúc sau lại mở mắt, nhìn Chu Sâm một cách mơ màng.

Nhìn rõ người đến, cô im bặt.

Chu Sâm đóng cửa phòng lại, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi trước mặt cô.

Lưu Diễm nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu như vô tình: "Anh là Chu Sâm sao?"

Chu Sâm không trả lời, chỉ trách móc: "Hôm nay sao lại uống nhiều rượu thế, Nhất Nhất cả tối không ăn cơm em có biết không, canh xương hầm cũng không nấu, làm chị kiểu gì vậy?"

Lưu Diễm "ồ" một tiếng, đưa tay sờ lên má cậu, lại hỏi một lần nữa: "Anh là Chu Sâm sao?"

Chu Sâm nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô xoa bóp một chút, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô: "Vậy em muốn anh là ai?"

Lưu Diễm do dự nhắm mắt lại, ngay khi cậu tưởng cô đã ngủ, cô đột nhiên lẩm bẩm: "Em đã gọi điện cho ông ngoại rồi."

Chu Sâm "ừ" một tiếng: "Nói gì vậy?"

Lưu Diễm cố gắng ngồi dậy, hai tay vòng qua cổ cậu, đầu tựa vào vai cậu, tóc buông xõa, từng sợi tóc khẽ chạm vào yết hầu Chu Sâm.

Lưu Diễm vùi mặt vào áo cậu, nghẹn ngào nói: "Em đã gọi điện cho ông ngoại, ông ngoại nói, anh là Chu Hiệt." Giọng cô khàn khàn rất dễ nghe, cô lại hỏi một lần nữa: "Anh là Chu Hiệt đúng không?"

Chu Sâm đặt tay lên eo cô, ngừng một lát rồi nói: "Ông ngoại không biết chuyện này, em hỏi ông ngoại, thì bắt đầu từ đâu?"

Lưu Diễm ngồi thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, hai tay run rẩy, khẽ hỏi: "Vậy là anh thừa nhận rồi?"

Chu Sâm khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Biết, và xác nhận, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, trong lòng cô dậy sóng, đủ loại cảm xúc đan xen, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Dần dần, nước mắt rơi xuống, cô ôm mặt khóc nức nở.

Từ tiếng khóc nức nở không kiềm chế ban đầu, đến những tiếng nấc nghẹn ngào sau đó, Chu Sâm không hề ngăn cản. Cậu biết, có những chuyện cậu phải nhẫn tâm, cậu có thể để cô tự mình suy nghĩ thấu đáo.

Cuối cùng, Lưu Diễm mắt sưng húp, cô lau nước mắt, lúng túng nói: "Em nên biết từ lâu rồi, Chu Sâm, em nên biết từ lâu rồi," cô sờ lên dái tai cậu, "Hồi nhỏ, anh trông thật sạch sẽ, chúng ta còn tìm nốt ruồi trên người nhau, em đã tìm thấy một nốt ruồi nhỏ sau dái tai anh, nhưng khi lớn lên nó đã biến mất, sao có thể chứ?!" Cô không còn phân biệt được "anh" trong miệng cô là ai, có lẽ, cô chỉ đang tự nói với chính mình, "Còn cả đào nữa, anh chưa bao giờ ăn đào nhà ông ngoại, nhưng Chu Sâm đã ăn, cậu ấy lớn lên ở đó!"

Cô nhất thời không thể chấp nhận được, đầu óc nặng nề không chịu nổi, đau đớn đến mức chỉ muốn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại. Cô đập mạnh vào đầu, Chu Sâm muốn ngăn lại nhưng bị cô gạt ra, cô hét lên: "Đừng lại gần em!"

Chu Sâm thực sự không chạm vào cô, cậu đứng dậy, nghe thấy cô hỏi lại: "Nếu anh không phải Chu Sâm, làm sao anh biết em? Làm sao lại đồng ý hẹn hò với em một cách tự nhiên như vậy?"Nếu không phải cả hai điều đều thể hiện quá suôn sẻ, có lẽ cô đã có khoảnh khắc nghi ngờ.

Chỉ cần có một chút nghi ngờ, có lẽ cô đã nhận ra.

Nhưng không.

"Anh biết em là Lưu Diễm, anh biết Lưu Diễm và Chu Sâm là bạn tốt, anh biết Chu Sâm rất nghe lời em? Tại sao anh lại biết tất cả? Anh biết tất cả mọi thứ?"Giọng nói dần trở nên yếu ớt và vô lực, cô choáng váng trong giây lát, suýt ngã ngửa ra khỏi mép giường.

Chu Sâm nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô, bất chấp sự phản kháng của cô, ôm cô vào lòng.

Mái tóc cô dần rối bù, Chu Sâm hỏi cô: "Em có muốn biết lý do không?"

Nước mắt của Lưu Diễm làm ướt ngực cậu, cô dần bình tĩnh lại, gật đầu, hai tay nắm chặt vạt áo cậu, khẩn cầu một cách bất lực: "Anh nói cho em biết được không?"

Một góc nào đó trong trái tim cậu đang rạn vỡ, Chu Sâm hôn lên môi cô, cố gắng mở lời: "Diễm Diễm, Chu Sâm chính là Chu Hiệt, Chu Hiệt chính là Chu Sâm."

Lưu Diễm lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, cô nói: "Em không tin, Chu Sâm ở đâu?"

Trong căn phòng nhỏ, gió lạnh lùa qua cửa sổ thổi bay bìa sách, thổi bay tóc cô.

Ngừng lại thật lâu, sự thật mà cô không muốn thừa nhận, vượt qua đầm lầy thời gian, vượt núi băng rừng mà đến.

Cậu tựa vào trán cô, những dũng khí trống rỗng bị chà đạp, bị khâu vá, bị phơi khô.

Cuối cùng cô nghe thấy cậu đau đớn nói: "Chu Sâm, đã chết từ lâu rồi."

Lưu Diễm gần như ngã quỵ vào người cậu, Chu Sâm đã cách xa cô, nhưng Chu Hiệt sống với thân phận của cậu ấy, những chuyện đã qua trong năm nay, như thể đang nghiền nát vạt áo của Chu Hiệt, người vốn xa vời lại trở nên thân thiết, nhưng cũng vạn kiếp bất phục.

Chu Sâm đã chết rồi. Cô ôm chặt lấy Chu Hiệt, trong đầu không ngừng lặp lại, "Chu Sâm đã chết rồi!"

Người ấy, người mà cô từng đuổi theo không ngừng, người đã nương tựa lẫn nhau với cô, Chu Sâm đã qua đời từ hơn mười năm trước. Cậu ấy đã tự sát trong bồn tắm, cắt mạch máu, máu loang ra khắp phòng tắm, cơ thể cậu ấy co giật, dần dần tê liệt trong đau đớn cực độ, cho đến khi lìa đời.

*****

Cô gái chân dài không thể chịu nổi sức nặng của Cao Xương, dốc hết sức lục tìm chìa khóa trong túi cậu ta để mở cửa. Cô ta không chút do dự, để mặc cậu ta ngã xuống sàn.(Tác giả chuyển cảnh ko đỡ nổi luôn á trời, đang xúc động tự nhiên ko tiếp tục mà chuyển qua đây, tức á)

Cô ta quan sát xung quanh, may mắn là trong nhà không có người lớn.

Cô ta đá nhẹ vào Cao Xuyên đang nằm trên sàn, "Này, có tự dậy được không?"

Cao Xuyên nheo mắt nhìn lên, không bỏ lỡ cơ hội lợi dụng.

Cậu ta không trả lời, chỉ thoải mái nằm dang chân tay ngủ tiếp.

Cô gái chân dài vào bếp, điện thoại vừa reo lên cô ta liền tắt máy. Kim chủ mới của cô ta đang tận hưởng giây phút đoàn tụ gia đình nhưng lại vội vàng ra ngoài gửi địa chỉ đến điện thoại cô ta, bảo chờ cô ta đến.

Cô ta tắt những cuộc gọi có thể tắt, chặn những số có thể chặn, khẽ nhíu mày, chuẩn bị nấu chút nước gừng cho Cao Xuyên tỉnh rượu.  Edit: FB F

Cô ta ném túi xách qua một bên, ngồi xuống, khoanh tay nhìn cậu ta, rồi khẽ chọc vào mũi cậu ta, "Dậy đi, uống chút nước giải rượu."

Cao Xuyên lắc đầu, "Không muốn dậy."

"Ồ," cô gái chân dài hỏi, "Nằm trên sàn thoải mái lắm hả?"

Cao Xuyên gật đầu.

Nghĩ một chút, cô ta cũng nằm xuống sàn, ngước lên nhìn cậu ta.

Khẽ mỉm cười, Cao Xuyên hỏi, "Sao lại luôn gặp cô thế?"

Cô gái chân dài chu môi, "Gặp tôi không tốt sao?"

Cao Xuyên đưa tay ra, dừng lại trên mặt cô ta, lạnh lùng hỏi, "Cô có thích tôi không?"

Cô gái chân dài im lặng trong khoảnh khắc, sau vài giây, cô ta mới giả vờ mỉa mai đáp, "Thích người tốn kém lắm, tôi không gánh nổi."

Trong nhà yên tĩnh, không khí xung quanh thấp thoáng vẻ xa hoa nhưng không có hơi người, không có bụi bặm, ngày qua ngày.

Bất ngờ, Cao Xuyên dâng lên một cơn xung động, lật người áp lên cô ta, cố gắng xoa dịu nỗi cô đơn.

Từ trên cao nhìn xuống, bộ ngực của cô gái chân dài nâng lên, tỏa ra vẻ trần tục và ám muội, nhưng cậu ta vẫn kiềm chế, không cúi xuống.

Cô gái chân dài tự giễu cười, nhấc chân, cọ vào vùng kín của Cao Xuyên, giả vờ động tác nhịp nhàng cho đến khi thấy cậu ta nuốt khan.

Cô gái chân dài đưa tay ôm cậu ta, vừa cởi áo, bộ ngực trắng nõn bật ra, cô ta hỏi, "Anh có muốn tôi không?"

Chưa kịp nghe câu hỏi, Cao Xuyên đã cúi xuống cắn chặt lấy ngực cô ta, vội vã cởi quần cô ta, không kịp bôi trơn, đã xâm nhập vào.

Cô gái chân dài đau đớn nhíu mày, rên rỉ, nhưng bị Cao Xuyên bịt miệng lại.

Cô ta nghĩ, Cao Xuyên vẫn là người như cô ta từng nói, là một tay chơi chìm nổi trong cuộc sống, dù đã trải qua thời gian thử thách, cậu ta vẫn quay về cách sống thoải mái nhất của mình.

Không trách nhiệm, không ràng buộc, sống ngày nào biết ngày đó.

Sự đau đớn và khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, khi đến đỉnh điểm, cậu ta tàn nhẫn nắm chặt ngực cô ta, thế giới của cô ta lúc đó chỉ còn Cao Xuyên đầm đìa mồ hôi, những cơ bắp căng đầy dục vọng, nhịp nhàng cử động. Cậu ta ép hỏi, hôn cô ta một cách mù quáng, bắt cô ta chỉ nhìn mình, hỏi dồn dập như thú hoang chờ đợi sự phục tùng, "Cô có yêu tôi không? Cô có yêu tôi không?"

Trong khoảnh khắc tâm trí trống rỗng, cô gái chân dài co rúm ngón chân, làn sóng cảm xúc tràn vào miệng cô ta, cô ta đón nhận nỗi đau và niềm vui cùng lúc, đáp lại Cao Xuyên, "Tôi yêu anh."

Nhưng tình yêu đó, hão huyền.

Cao Xuyên không tin, cô ta cũng không thật sự tin.

*****

Lưu Diễm nằm ngơ ngẩn trên giường, cảm thấy mình đang sốt. Cả người như bị thiêu đốt, trong lòng dấy lên vô vàn nghi hoặc nhưng rồi lại bị kìm nén sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện. "Vậy năm đó, người không chịu nổi áp lực tự sát, là Chu Sâm?"

Cậu nhìn cô không chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy ra, tình anh em sâu đậm giữa Chu Hiệt và Chu Sâm đều là giả? Anh, Chu Hiệt, thật sự có thể chết vì Chu Sâm sao?"

Cậu không chạm vào cô, sợ cô sẽ phản cảm. Cậu biết, một khi sự thật bị phơi bày, cô có thể sẽ rời xa cậu.

"Không thể," cậu nói thẳng thừng, "Anh chỉ có thể thay thế Chu Sâm sống tốt. Loại người như anh, không dễ dàng nói ra chữ 'chết'."

Đôi mắt Lưu Diễm sưng đỏ, cô không biết nỗi đau này từ đâu mà có. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt bình thản của cậu, hỏi: "Chu Sâm chết vì anh sao?"

Giọng cậu trầm xuống như ở đáy vực, hỏi lại: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

Lưu Diễm ngẩng đầu lên, lại một lần nữa bật khóc. "Vị cảnh sát già đó vì muốn lập công, đã suy đoán như vậy. Ông ta cho rằng anh muốn làm gì đó cho Chu Sâm, nhưng cụ thể là gì, ông ta không thể nói ra."

Chu Hiệt lãnh đạm, cậu dò hỏi trái tim cô: "Nếu đã nhận ra từ lâu, sao em không hỏi thẳng anh?"

Lưu Diễm nghẹn lời, nỗi đau không thể kìm nén.

Cậu vẫn không buông tha: "Em không dám, em sợ hãi đúng không? Nếu anh thật sự là Chu Hiệt, vậy người em yêu là ai?" Ánh mắt cậu sâu thẳm mà lạnh lẽo: "Lưu Diễm, em nghĩ kỹ đi, em yêu người đang đứng trước mặt, hay là một bóng hình quá khứ?"

Lưu Diễm trầm mặc, cậu chính là cậu, người cô yêu là thực tại, tại sao cậu lại lừa dối cô?

Cô hít mũi, lấy lại bình tĩnh, chỉ hỏi: "Liên quan gì đến anh?"

Cậu gật đầu, ký ức kéo dài mười mấy năm trước hiện lên: "Anh và Chu Sâm là anh em song sinh, nhưng không có thần giao cách cảm. Lần đầu gặp cậu ấy là đêm giao thừa, cậu Ba đưa anh về quê ăn Tết, sau đó anh biết mẹ anh cũng làm việc ở Tân Kinh, tình cờ gặp mẹ là có thể thấy Chu Sâm."

Lưu Diễm nghiêng đầu nhìn cậu, từng câu từng chữ, cô đều có thể hình dung.

"Anh rất thích cậu ấy, như thích một bản sao của mình, nên đồ ăn ngon đồ chơi hay, anh đều để dành cho cậu ấy. Sau đó, cậu ấy học ở Tân Kinh, thường xuyên bị đánh bầm tím."

Lưu Diễm kinh ngạc nhìn cậu, cô không biết, hóa ra những gì cô biết chỉ là bề nổi.

Cậu tiếp tục: "Sau đó, anh nằng nặc đòi cậu Ba mua điện thoại, cậu Ba quen biết đủ loại người, anh tìm một tên côn đồ dưới trướng cậu Ba, bảo hắn tải những bộ phim khiêu dâm nhất bạo lực nhất, rồi đưa điện thoại cho Chu Sâm, thậm chí không dạy cậu ấy cách bật máy. Rất nhanh, điện thoại bị Triệu Chí An cướp mất." Cậu dừng lại, nỗi đau dâng lên: "Ban đầu anh tính toán giúp Chu Sâm thoát khỏi cảnh khốn cùng, chỉ cần cậu ấy báo cáo, Triệu Chí An không thể chối cãi, ít nhất bị xử phạt về thể xác, hơn nữa, có thể khiến cậu Ba biết Chu Sâm sống không tốt mà sẽ mềm lòng, Chu Sâm có thể sống cùng với anh."

"Thế nhưng, sự việc chuyển biến bất ngờ, Triệu Chí An vu oan cho Chu Sâm," cậu cười lạnh, "Kỳ thực bây giờ xem ra cũng không phải chuyện lớn, Chu Sâm cũng đâm lại hắn, nhưng mọi chuyện cuối cùng lại ầm ĩ, Chu Thế An không quan tâm, mẹ thì lực bất tòng tâm, cậu Ba dù tàn nhẫn cũng đã mềm lòng, nhưng chỉ vì Đới Lập Công tham công, khi mọi việc đã có chuyển biến thì lại làm ầm ĩ dư luận." Cậu thở dài, "Chuyện sau đó, em đều biết rồi."

Lưu Diễm kéo chăn lên, ấp úng hỏi: "Vậy nên, anh sống thành cậu ấy?"

Chu Hiệt gật đầu, chỉ vì tất cả những gì cậu gây dựng.

"Nhưng tại sao anh biết em?"

Cậu nhìn cô, nhếch mép cười, vừa may mắn vừa đau thương: "Chu Sâm chỉ có mình em là người bạn mà cậu ấy để ý, chỉ có mình anh là người thân mà cậu ấy để ý. Cậu ấy để đồ của em  cùng đồ của anh trong căn phòng thuê Chu Thế An thuê, mỗi lần dẫn cậu ấy đi chơi, cậu ấy đều nhắc đến tên em - Lưu Diễm."

Thậm chí, cậu còn hiểu được bi kịch của em trai, những khoảnh khắc tủi nhục không muốn ai biết.

Lưu Diễm chuyển nhà.

Duyên phận trắc trở như vậy, thuộc về Lưu Diễm và cậu.

Chu Hiệt kéo tay cô, chỉ vào vết sẹo hình con bướm ở khuỷu tay, nói: "Thực ra chúng ta đã gặp nhau."

Lưu Diễm ngẩn ra, nghe cậu nói tiếp: "Một lần đi chơi xuân, anh và em trai đã tráo đổi, lúc đó chưa quen em, em ngồi trên xe Santana gọi tên Chu Sâm, anh không để ý, em nhảy xuống xe, bị mảnh thủy tinh cứa vào tay, anh còn đưa em đến phòng khám khâu lại."

Cậu tiếp tục: "Anh và em trai thường đùa giỡn hoán đổi vai trò với nhau, cậu ấy hiểu cuộc sống của anh, anh cũng hiểu của cậu ấy, ngay cả trước mặt Vạn Xương cũng chưa từng bị phát hiện."

Lưu Diễm chợt nhớ ra, Chu Sâm lúc nhỏ luôn chiều chuộng cô, nhưng có vài lần kỳ lạ, Lưu Diễm muốn nắm tay cậu ấy, lại bị cậu ấy vô thức hất ra, như đối mặt người xa lạ đáng ghét, nhưng cô vẫn bám lấy không dao động.

"Sau vài lần đổi vai như vậy," Chu Hiệt nhìn vào mắt cô, "Anh thậm chí có chút ghen tị với em trai, ít nhất cậu ấy có em."

Lưu Diễm nghi hoặc nhìn cậu, so với cậu, Chu Sâm gần như trắng tay, sự ghen tị này dường như mơ hồ với cô.

Chu Hiệt lại kiên định, cậu nói tiếp: "Từ nhỏ anh không có bạn bè cùng trang lứa, tan học bị người của Vạn Xương đón đi, gần như không ai dám lại gần, nơi anh đến, ngay cả chỗ làm bài tập đều là nơi ăn chơi trác táng, khi vui vẻ thì nịnh bợ tâng bốc nhau, khi không vui thì mưu mô thủ đoạn mọi cách." Chu Hiệt thở dài: "Vì vậy, sau này anh không làm bài tập nữa."

Lúc đó, một đứa trẻ như vậy tư duy đã hình thành, cậu nghĩ rằng sau này không có lựa chọn nào khác, bản thân cũng sẽ sống trong môi trường quỷ quái đó, lừa lọc nhau, cho đến khi Vạn Xương chết oan chết uổng, cậu mới ngộ ra, đây không phải là kế lâu dài.

Lưu Diễm bị lay động, cô như nghe thấy, như không nghe thấy nằm vật ra giường, trầm ngâm hồi lâu, mệt mỏi nói: "Em mệt rồi."

Chu Hiệt đắp chăn cho cô: "Bây giờ em có quyết định gì chưa?"

Lưu Diễm lắc đầu: "Rối loạn quá, không nghĩ ra."

Bóng cậu tan thành một vệt sáng quen thuộc, một lúc sau, cậu nói: "Khi nào em nghĩ kỹ, hãy gọi điện cho anh."

Lưu Diễm buồn bã "Ừ" một tiếng, Chu Hiệt tắt đèn, sắp ra cửa thì nghe Lưu Diễm hỏi: "Anh đi đâu?"

"Hôm nay muộn quá rồi, mai anh sẽ về chỗ của mình."

Chu Hiệt kéo chăn trên đầu Lưu Diễm xuống, trong bóng tối, họ không nhìn thấy nhau, Lưu Diễm nói: "Chuyện của chúng ta, anh tạm thời đừng nói với Nhất Nhất."

Chu Hiệt đồng ý.

Họ mỗi người giữ một bí mật, Lưu Diễm vì sợ hãi không hỏi, Chu Hiệt biết rõ nhưng không nói, là đường sống luân phiên của nhau.

Đêm đó trằn trọc, không ai ngủ ngon giấc.