Phố Cũ

Chương 72



Edit: Frenalis

Khó khăn lắm mới tiễn được ba người Từ Tiệp về, Tôn Kỳ bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫn ngoài phòng.

Mẹ Tôn đứng ngoài cửa cười vui vẻ, "Lâu rồi mới thấy con siêng thế? Nhanh đi ngủ đi, mai để mẹ dọn cho."

Tôn Kỳ khoanh tay nhìn quanh phòng, thật ra cũng không bẩn lắm, nhưng cô ta không thể chịu nổi dấu vết của những người đã đến.

Ngập ngừng, cô ta nói, "Mẹ cứ đi ngủ trước đi, con còn phải dọn dẹp nữa."

Mẹ Tôn đành ừ ừ cho qua, đứng ở cửa một lúc rồi mới trở về phòng mình bên cạnh.

Tối đó, sau khi tắm xong, Tôn Kỳ nằm bệt trên giường mãi không ngủ được.

Quyết định ban đầu muốn kết bạn với Từ Tiệp thật ra chỉ là sự bốc đồng, Từ Tiệp đã chặn đường cô ta, mối quan hệ giữa cô ta với Lưu Diễm và Cao Xuyên lại lạnh nhạt, lòng tự tôn khiến cô ta không muốn dựa vào họ, chỉ còn cách tìm lối ra khác.

Cô ta nghĩ rằng ở bên Từ Tiệp sẽ là một con đường khác, vừa có thể làm Lưu Diễm mất hứng, vừa có thể dựa vào thế lực của Từ Tiệp trong trường.

Trong bóng tối, đèn nguồn của máy tính nhấp nháy.

Tôn Kỳ lật người, nếu việc chấp nhận Từ Tiệp có lý do, thì lý do gì Từ Tiệp lại thu nhận cô ta?

Có bao nhiêu chuyện cũ rắc rối, Từ Tiệp lại là người nhỏ nhen như vậy, làm sao có thể chịu đựng được sự tồn tại của người từng đối đầu với mình.

Những mối quan hệ chồng chéo phức tạp, đột nhiên, cô ta bừng tỉnh như được rót nước lạnh vào đầu.

Tôn Kỳ lập tức ngồi dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng, cô ta run rẩy đứng lên, đi đến bàn học bật máy tính lên.

Màn hình máy tính vẫn sạch sẽ, cô ta di chuyển chuột và mở thùng rác.

Kéo xuống.

Kéo xuống nữa.

Video đã bị xóa từ lâu, giờ lại xuất hiện rõ ràng!

Cô ta nhất thời không biết làm sao, cố gắng tìm cách khắc phục.

Từ Tiệp chắc không mang USB theo, vậy chỉ có thể gửi qua email.

Tôn Kỳ đăng nhập vào email của mình, mở hộp thư gửi đi, thư mới nhất là vào lúc tám giờ tối nay, người nhận là Từ Tiệp.

Tôn Kỳ vò đầu bứt tóc, cô ta biết mục tiêu của Từ Tiệp thực ra là mình, nhưng giờ lại vô tình liên lụy đến người khác.

Trong phút chốc căng thẳng, cô ta tự an ủi mình, không sao đâu, bọn họ không dám phát tán ra ngoài.

Nhưng kiểu người như Từ Tiệp, việc gì cũng dám làm.

Cô ta lại nghĩ, video này không ảnh hưởng gì đến mình, nhiệm vụ và trách nhiệm của cô ta đã hoàn thành, đã xóa đi rồi, giờ bị Từ Tiệp lấy chỉ có thể trách số phận, trách Cát Nghị, trách máy tính.

"Á!"

Tôn Kỳ hét lên trong tức giận, chưa kịp thay đồ, xỏ vội đôi dép chạy ra ngoài.

Mẹ Tôn giật mình vì tiếng đóng cửa, đứng dậy hỏi, "Kỳ Kỳ, khuya thế này con đi đâu?"

Không có câu trả lời.

Trong đêm tối, cô ta chạy như điên, giờ này xe buýt đã ngừng hoạt động, cô ta vội vẫy một chiếc taxi.

Báo địa chỉ, tài xế taxi vừa ngáp vừa quay đầu xe, Tôn Kỳ sốt ruột thúc giục, "Nhanh lên, nhanh lên!"

Tài xế taxi bị cô ta làm phiền, tăng tốc nhưng lẩm bẩm bằng tiếng địa phương, "Gấp đi chết hả."

Tôn Kỳ gọi điện cho Từ Tiệp.

Lần thứ nhất không kết nối được

Lần thứ hai không kết nối được

Lần thứ ba

Lần thứ tư

......

Cuối cùng, bên kia đầu dây, Từ Tiệp hờ hững lên tiếng.

Tôn Kỳ nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lộ rõ vẻ lo lắng, "Hôm nay cậu động vào máy tính của tôi?"

Từ Tiệp kéo rèm, lạnh lùng nhìn ra khu vườn nhỏ bên ngoài, "Ồ, chẳng phải cậu bảo tôi làm thế sao?"

"Nhưng cậu động vào thứ không nên động!"

Từ Tiệp cười khẩy, "Cậu đâu có dặn?"

Tôn Kỳ không nhịn được nữa, gằn giọng gọi, "Từ Tiệp!"

Từ Tiệp vuốt tóc mái, cười nhạo, "Sao, không giả vờ được nữa à? Tôi đâu có kêu cậu đi theo tôi. Bây giờ cậu đổi ý thì cũng chẳng sao."

Tôn Kỳ nghiến răng, "Cậu rốt cuộc muốn gì?"

Từ Tiệp ngả người lên giường, giọng âm trầm, "Đừng có đùa nữa. Cậu là ai mà dám lớn tiếng với tôi?" Cô ta sa sầm mặt, "Cậu biết tính tôi mà, có thù tất báo. Cậu còn nhớ trước đây cậu và Lưu Diễm đã làm gì để bênh vực Ngô Khương không?"

"Hôm đó trên lớp, hai người làm trò trước mặt bao nhiêu người! Cậu nghĩ tôi thật sự chịu đựng cậu được sao? Tôi chỉ là không ưa cậu với Lưu Diễm thôi. Hai người đường ai nấy đi cũng vừa ý tôi, tại sao tôi không nhân cơ hội thu nhận cậu? Cậu nên thấy may mắn là tôi chưa tìm được điểm yếu của cậu đấy, vậy là đủ để cậu cảm thấy biết ơn rồi, còn muốn mặc cả với tôi à?" Cô ta cười khẩy, "Cậu chắc chắn không phải là muốn chết sao!"

"Cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Từ Tiệp cười lạnh, "Hậu quả là người thân đau khổ, kẻ thù hả hê." Nói xong, cô ta tắt máy không muốn đôi co thêm nữa.

Tôn Kỳ bước xuống taxi, đứng trước cổng khu nhà của Từ Tiê. Đêm đã khuya, nhưng bảo vệ vẫn canh gác nghiêm túc. Cô ta đi tới phòng trực gõ cửa sổ, bình tĩnh nói, "Tôi vào thăm người thân."

Bảo vệ làm đúng thủ tục, "Vui lòng đăng ký số nhà và số điện thoại."

Tôn Kỳ làm theo, nhưng lát sau, bảo vệ xác minh xong nói, "Xin lỗi, tôi vừa gọi điện cho chủ nhà, họ nói không quen biết cô."

Bảo vệ nhắc lại từ "quen biết" rất rõ ràng, cho thấy những năm qua, không ít người đã cố gắng đột nhập vào đây. Họ đã quá quen với những trò lừa gạt tầm thường, chỉ cần thái độ làm đúng phận sự cũng đủ khiến người ta xấu hổ.

Một chiếc lá khô bị gió cuốn lên, bay lượn dưới ánh đèn đường, rồi rơi xuống chân Tôn Kỳ, vô tình bị cô ta giẫm lên.

Tôn Kỳ đập cửa sổ, cảm xúc dồn nén bấy lâu bùng nổ. Cô ta lau nước mắt, khẩn cầu, "Tôi thật sự có việc gấp cần gặp cậu ta, làm ơn cho tôi vào được không?"

Một bảo vệ tiến lại gần cửa sổ, quát, "Cô còn làm thế nữa chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Hai ba bảo vệ khác bước ra, xô đẩy Tôn Kỳ, đuổi cô ta đi.

******

Sáng sớm sau cơn say, Lưu Diễm vẫn còn mơ màng, nhưng không tài nào ngủ lại được. Cô nhìn điện thoại, mới có 5 giờ sáng.

Cô ngồi dậy, tóc tai bù xù mắt lờ đờ, nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cô im lặng lắng nghe một lúc, rồi bặm môi, mặt tái nhợt bước ra ngoài.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế cạnh bàn ăn, nhấp ngụm trà, liếc nhìn Chu Hiệt.

Chu Hiệt đang đứng ở cửa phòng tắm, Lưu Nhất đi theo, chỉ vào đống quần áo bên cạnh máy giặt, "Quần áo anh còn chưa giặt, anh cứ để đây đi."

Chu Hiệt qua loa đáp lại, vội vàng nhét quần áo vào túi. Lưu Nhất lại hỏi dồn, "Anh về nhà mấy ngày? Anh đi em sẽ nhớ anh, anh phải gọi điện cho em đấy."

Chu Hiệt nhìn đồ dùng vệ sinh của mình, không động vào, rồi đi ra.

Lưu Diễm đặt cốc xuống, Chu Hiệt liếc nhìn cô, đặt đôi dép trước mặt cô. Hai người nhìn nhau, không nói gì.  Edit: FB Frenalis

Lát sau, Lưu Nhất kéo ra một chiếc vali nhỏ, đồ đạc không nhiều, vali còn chưa đầy.

Chu Hiệt cũng đặt túi vào, Lưu Nhất đứng cạnh chống nạnh, thở hổn hển cười nói, "Anh thấy em có giỏi không?"

Chu Hiệt xoa đầu cậu bé, đeo túi chéo lên vai, "Nhất Nhất rất giỏi, tự chăm sóc bản thân nhé."

Lưu Nhất lắc đầu, lắc lắc ngón tay, "Không không không, em không muốn tự chăm sóc mình, em muốn anh và chị chăm sóc em."

Nói xong cậu bé cười "hì hì" nhìn Lưu Diễm, tưởng mình đang làm mối.

Chu Hiệt dựng vali lên, không dặn dò gì, chỉ nhìn Lưu Nhất, "Anh về đây."

Lưu Nhất gật đầu, rồi nhìn Lưu Diễm đang thất thần, gọi, "Chị ơi, anh sắp về rồi!"

Lưu Diễm hoàn hồn, môi khô khẽ mở, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, "Đi đường cẩn thận."

Chu Hiệt đi nhanh chóng. Lưu Nhất kê ghế ngồi cạnh Lưu Diễm, "Chị, hai người cãi nhau à?"

Lưu Diễm rũ mắt, lòng đau như cắt, nhưng mặt vẫn không biến sắc.

Một lúc sau, như lấy lại được chút sức lực, cô yếu ớt hỏi, "Sáng nay muốn ăn gì?"

Lưu Nhất lắc đầu, "Em không có khẩu vị." Cậu bé nhìn căn nhà trống trải, nói thật, "Thiếu một người, thấy lạ lạ."

Lưu Diễm không nghe cậu bé lải nhải, lê dép vào phòng tắm. Cô nhìn quanh, cảm giác như trái tim bị ai đó lấy đi, trống rỗng, trôi nổi, không bám bụi trần.

Chân Ngắn đang vui vẻ vục đầu vào cái thau uống nước, lỗ tai nhanh nhạy, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên, vẫy đuôi mừng rỡ chạy quanh cô.

Lưu Diễm cúi xuống ôm nó vào lòng. Không biết vì sao, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

******

Một tuần mới bắt đầu, Tôn Kỳ duỗi chân, nhìn sang Ngô Khương đang chăm chú học bài bên cạnh.

Đã ba ngày rồi, Từ Tiệp có video vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô ta nghĩ, có lẽ Từ Tiệp sẽ kiềm chế hơn một chút, vì đêm hôm đó, cô ta tình cờ gặp bố của Từ Tiệp, đã kể hết mọi chuyện cho ông ta nghe.

Bố cô ta tuy không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ cảnh cáo đứa con gái ngỗ nghịch của mình.

Tôn Kỳ tự an ủi mình. Tiếng chuông tan học vang lên, cô ta thấy Ngô Khương đứng dậy ra khỏi lớp, đi về phía nhà vệ sinh.

Cô ta lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi theo. Đến góc rẽ, Ngô Khương có vẻ cảnh giác, cố ý xuống tầng dưới, rồi bất ngờ, Tôn Kỳ nghe thấy tiếng nôn mửa dữ dội.

Ngô Khương nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình xanh xao. Cô ấy do dự, đưa tay sờ lên bụng, đầu ngón tay khẽ run, như cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé thuần khiết đó.

Nụ cười trên môi nhanh chóng tắt ngấm. Cô ấy vốc nước súc miệng, chỉnh lại tóc tai, rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa hay nhìn thấy Tôn Kỳ đang dựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc.

Trong lòng cô ấy giật mình, nhưng vẫn giả vờ như không thấy, đi lên lầu.

Nhưng Tôn Kỳ gọi cô ấy lại, giọng điệu vẫn cao ngạo, "Này, cậu không nhận ra tôi à?"

Ngô Khương dừng lại, quay đầu, nhớ lại dáng vẻ hung hăng của Tôn Kỳ mấy hôm trước, không khỏi lộ vẻ chán ghét.

Sự chán ghét đó khiến Tôn Kỳ không chịu nổi. Cô ta là người tự trọng, vì thế, đã quên mất mình định nhắc nhở Ngô Khương điều gì.

Ngô Khương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dè dặt hỏi, "Có chuyện gì không?"

Tôn Kỳ nhếch mép, những ngày lo lắng vừa qua như một trò đùa, nói một cách bất cần, "Không có gì, cậu đi đâu thì đi đi."

Ngô Khương không để ý, một lúc sau, cô ấy nói, "Tôn Kỳ, cậu đừng đi theo Từ Tiệp nữa, bọn họ rồi sẽ gặp báo ứng."

Tôn Kỳ như nghe thấy chuyện cười, "Cậu đọc kinh Phật nhiều quá rồi đấy. Nhân quả báo ứng chỉ để lừa mấy đứa yếu đuối như cậu thôi. Báo ứng á? Báo ứng chỉ có thể giáng xuống đầu cậu."

Lỡ lời, Tôn Kỳ mím môi. May mà Ngô Khương không để ý, cô ta nói, "Cậu tự lo liệu đi."

******

Chu Sâm mấy ngày liền không đến trường, lần Lưu Diễm gặp lại cậu là ở cổng trường.

Cô vội vã bước nhanh đuổi theo, nhưng vẫn bị bạn cùng lớp của cậu vượt lên trước.

Một nhóm mấy người, trong đó có người khoác vai cậu, vừa đi vừa cười nói hỏi gì đó.

Lưu Diễm lẳng lặng đi theo sau, thấy Chu Sâm khẽ gạt tay người kia ra. Người kia không để ý, cười hì hì hỏi, "Sao thế, dạo này không đến trường?"

Bên cạnh lập tức có người chen vào, "Nói cho mà biết, hôm qua trên bàn cậu ấy có hai ba bức thư tình, bị giáo viên chủ nhiệm tịch thu rồi, suýt nữa gây náo loạn. Giáo viên nói nếu không phải sắp thi đại học, không muốn ảnh hưởng đến tinh thần của các em, thì sẽ lôi từng đứa ra!"

Vừa nói, người đó vừa làm động tác "lôi". Lưu Diễm cau mày khó chịu.

Người đi cùng Chu Sâm lại nói, "Giáo viên chủ nhiệm không nói thế đâu."

Chu Sâm bước chậm rãi. Mấy người này, ba năm qua gần như ngày nào cũng ở bên cậu, dù không thân thiết lắm nhưng cũng cho cậu cảm nhận được một tâm tình khác, một cuộc sống khác.

Cuộc sống đó vô tư vô lo, tuân theo khuôn mẫu có sẵn, từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đến đại học rồi đi làm. Tuy không đáng ngưỡng mộ, nhưng trong mắt nhiều người cũng là bình dị đáng quý.

Tháng năm trở đi, thời tiết oi bức khủng khiếp. Dọc hai bên đường là những hàng cây long não, dưới gốc cây là những cửa hàng nhỏ. Trong bóng râm mát mẻ, gió nhẹ thổi qua mang đến cảm giác thư thái, dễ chịu, xua tan hết mọi mệt mỏi trong ngày.

Người kia bắt chước giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, "Các em đừng có mơ tưởng hão huyền, người ta nghỉ học là vì sở thích, người ta nghỉ học là vì nhà giàu, các em có gia cảnh như thế không? Người ta chuyển trường đến đã quyên góp nhà trường mười lăm vạn, có mấy ai trong các em quyên góp nổi? Nói thử xem nào!"

Bên cạnh lại có người tiếp lời, "Còn viết thư tình? Các em thử xem người ta có thèm để ý đến các em không? Toàn mơ mộng hão huyền. Người xưa nói đúng, môn đăng hộ đối. Các em chỉ có thể tự mình cố gắng kiếm tiền, mới có thể đứng cùng đẳng cấp với người ta!"

Bước chân của Lưu Diễm càng lúc càng chậm. Chu Sâm không có bố mẹ, số tiền đó, chỉ có thể là Phinh Ngưng cho.

Cô ngẩng đầu nhìn những người đang dần khuất xa, không gọi cậu lại, chỉ lủi thủi đứng chờ ở trạm xe buýt. Xe buýt số 23 đến đúng lúc, cô do dự một chút, rồi vẫn quẹt thẻ lên xe.

Người kia tiếp tục tò mò hỏi, "Chu Sâm, nhà cậu giàu thế à?"

Điều này khiến Chu Sâm khó chịu. Đến gần ngã tư, thấy họ tò mò, cậu đành nói rõ, "Bố mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi sống với cậu, cậu cũng mất rồi. Các cậu nói xem tôi có phải là người giàu không?"

Mấy người kia sững sờ, "Biết đâu cậu là con nhà giàu thì sao? Dù gì cũng có tài sản thừa kế mà?"

"Không có tài sản thừa kế. Cậu tôi yêu một người phụ nữ, trước khi mất gần như toàn bộ tài sản đều để lại cho bà ta." Cậu cố gắng nói nghiêm trọng hơn, "Còn tôi vốn là đứa trẻ ở một huyện thuộc Tây Thành, không một xu dính túi."

Lúc này, họ đều im lặng. Một lúc sau, một người ngượng ngùng nói, "Chu Sâm, tôi đi trước đây. Nếu về muộn mẹ tôi lại cằn nhằn cho xem."

Họ lần lượt rời đi. Chu Sâm nhìn những bóng lưng vụ lợi, những khuôn mặt vội vã phủi sạch quan hệ, cậu đã chứng kiến quá sớm, đến nỗi bây giờ không còn cảm giác gì nữa.

Khẽ thở dài, cậu chậm rãi bước đi, trở về chỗ ở của mình.