Phố Cũ

Chương 74



Edit: Frenalis

Sáng hôm sau, Chu Sâm đã đứng đợi trước cổng trường mẫu giáo. Lưu Nhất đang mải chơi, ngó nghiêng một lúc thì thấy Chu Sâm đứng ngoài tường, bóng cây đung đưa khiến hình người thêm phần nổi bật.

Tan học, Lưu Nhất chạy ào vào lòng Chu Sâm, hôn chụt một cái lên má cậu, cười hì hì nói, "Anh ơi, em nhớ anh lắm."

Chu Sâm khẽ cười, "Anh cũng nhớ em."

"Vậy anh có nhớ chị không?"

Chu Sâm gật đầu.

Lưu Nhất lại hỏi, "Vậy anh nhớ chị nhiều hơn hay nhớ em nhiều hơn?"

"Chị gái em."

Lưu Nhất tựa đầu lên vai Chu Sâm, một lúc sau khẽ nói, "Anh ơi, hai người đằng sau vẫn đi theo kìa."

Chu Sâm đặt cậu bé xuống, một tay nắm tay cậu, một tay xách ba lô, thản nhiên nói, "Đừng quan tâm, đừng nhìn họ là được."

"Vâng ạ."

Hôm nay Lưu Diễm cũng về sớm hơn một chút, tra khóa vào ổ, "rắc" một tiếng, hai người một lớn một nhỏ bước vào.

Lưu Nhất gọi to, "Chị ơi, em về rồi."

Lưu Diễm đang nấu ăn, cô lắng nghe nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Nếu cô không ra gặp cậu, liệu cậu có bỏ đi không?

Càng nghĩ càng sốt ruột, ngoài bếp chỉ còn tiếng hát của Lưu Nhất, cô định quay lại đuổi theo ra ngoài thì giọng Chu Sâm vang lên sau lưng.

Giọng cậu bình thản, "Có phải hồ tiêu không?"

Lưu Diễm sững người, đôi mắt bất giác đỏ hoe, nhẹ giọng trả lời, "Hôm nay ở lại ăn cơm nhé?"

Cậu đáp, "Ừ."

Chu Sâm thấy cô không quen tay, liền nhận lấy cái muôi, "Em ra ngoài đi, máy hút mùi lại hỏng rồi."

Lưu Diễm vẫn đứng bên cạnh cậu, không chịu đi.

Một lát sau, cô cởi tạp dề, vòng tay quanh eo cậu đeo tạp dề cho cậu.

Chu Sâm vừa định dọn thức ăn ra, Lưu Diễm nói, "Chưa cho muối kìa."

Chu Sâm nghe lời, bỏ thêm chút muối, tự mình nếm thử, hương vị vừa vặn.

Hai người trong không gian nhỏ hẹp này, một người nấu ăn, một người rửa rau, thỉnh thoảng nếm thử một miếng, tuy không nói gì nhưng lại có một vẻ đẹp bình yên.

Ăn tối xong, Lưu Nhất đòi dắt chó đi dạo.

Nhà người ta nuôi toàn Teddy, Pug, chó chăn cừu,... chỉ có Lưu Nhất nuôi một con chó cỏ, tự đắc vui vẻ. Khi gặp những con chó khác trên đường, Chân Ngắn khựng lại, nghi hoặc nhìn đối phương không nhúc nhích.

Lưu Nhất thả lỏng dây, cười lớn, "Chân Ngắn à, chắc mày chưa thấy con chó xấu xí nào như vậy đâu nhỉ."

Chủ nhân con chó kia rõ ràng không vui, bỏ nhiều tiền mua con chó đốm, dù nó có xấu cũng không thể để người khác nói ra.

Lưu Diễm liền gọi Lưu Nhất, "Nhất Nhất, đừng nói lung tung."

Lưu Nhất ngơ ngác "vâng" một tiếng, lẩm bẩm, "Nhưng mà có đẹp bằng chó nhà mình đâu."

Lưu Nhất quàng dây xích lên tay, đi về phía trước, một lúc sau cậu bé vui vẻ nói, "Chân Ngắn, ngồi xuống."

Chân Ngắn lập tức ngồi xuống.

"Chân Ngắn ăn cơm nào!"

Chân Ngắn liền thè lưỡi ra.

"Quay vòng vòng nào."

Chân Ngắn giỏi nhất là trò này.

Lưu Nhất rất hài lòng, định bế Chân Ngắn lên nhưng nhận ra không thể bế nổi nó nữa.

Chó con lớn nhanh lắm, huống hồ đây là một chú chó đã được nửa năm tuổi.

Chân Ngắn cào cào đáng thương nhìn Lưu Nhất chờ được bế, Lưu Nhất khựng lại, như một người lớn vỗ đầu Chân Ngắn, "Lớn thêm chút nữa anh sẽ ôm em nhé!"

Lưu Diễm và Chu Sâm vẫn giữ một khoảng cách ngắn với Lưu Nhất. Đi được một lúc, có làn gió nhẹ hiếm hoi thổi qua bờ sông, lướt qua những tán lá xào xạc và những tòa nhà cao tầng phả vào người họ.

Dần dần, Lưu Diễm nắm lấy tay cậu, cậu cũng nắm chặt lại.

Lưu Diễm nói, "Thật ra em có chuyện muốn hỏi anh."

Chu Sâm nhìn về phía trước, giọng nói mang theo sự cưng chiều, "Em cứ hỏi đi."

Một lúc sau, cô lấy hết can đảm, cuối cùng cũng nói ra, "Hôm qua, em đã nghe băng ghi âm."

Chu Sâm chắp tay sau lưng, nắm lấy tay Lưu Diễm, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, "Ừ."

Lưu Diễm nói, "Em nghe thấy một số điều, nghĩ mãi không ra."

Chu Sâm nhìn cô, không nói gì.

Vì vậy, Lưu Diễm hỏi, "Anh và Phinh Ngưng là quan hệ gì?"

Một lúc lâu sau, Chu Sâm tóm gọn lại, "Lợi dụng và bị lợi dụng."

Lưu Diễm có chút ngượng ngùng, ấp úng mãi mới hỏi được, "Là tình nhân sao?"

Chu Sâm lắc đầu, "Không phải."

Cậu nói, "Chuyện về đoạn băng ghi âm đó em tạm thời gác lại đi, cũng đừng tò mò, vì nó không có lợi cho ai cả."

Chậm rãi, hai người họ cùng Lưu Nhất đi đến bờ sông, trong công viên nhỏ có một số bà cụ đang nhảy theo điệu nhạc vui tươi, mặc quần áo đỏ rực nổi bật hẳn lên.

Ở một phía khác, trên một bậc thang lại có một nhóm người già mặc quần áo lụa, nhẹ nhàng múa kiếm.

Hai nhóm hòa quyện vào nhau, nhưng không hề lạc lõng.

Lưu Nhất bước lên con đường đá cuội nhỏ, rồi ngồi xổm xuống để lừa Chân Ngắn.

Chân Ngắn vừa bước lên đã bị đá cứa vào chân, vội vàng vùng ra khỏi dây xích, nhìn Lưu Nhất từ xa cảnh giác không dám đến gần.

Hôm nay ở trường, Lưu Diễm nghe được một số tin đồn nhảm nhí, cô lén nhìn Chu Sâm, Chu Sâm đáp lại bằng một nụ cười, cậu nói, "Muốn hỏi gì nào?"

Lưu Diễm thì thầm, "Ở trường có người bịa đặt anh là trẻ mồ côi, còn nói anh tự nói ra."

Chu Sâm gật đầu, "Đúng là anh tự nói."

Lưu Diễm nhất thời không biết đây có phải là trò đùa hay không, cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn cậu, "Chu Sâm, em cảm thấy chúng ta thiếu sự thẳng thắn."

Chu Sâm giơ một tay lên, lời nói chân thành, "Với em, anh đã hết lòng chân thật, anh luôn muốn tìm một thời điểm thích hợp để em biết con người thật của anh, nhưng lại không đến mức làm em sợ, Lưu Diễm, anh đã cố gắng hết sức rồi."

"Vậy bây giờ là thời điểm thích hợp sao?"

Chu Sâm gật đầu, "Chỉ cần em sẵn sàng, anh có thể nói cho em mọi thứ."

Lưu Diễm gọi, "Nhất Nhất, em cứ chơi ở bờ sông thôi, đừng chạy lung tung nhé."

Lưu Nhất uể oải đáp lại, Lưu Diễm lại nói, "Thấy bức tượng hai bé trai tranh chấp không? Em cứ ở gần đó, đừng chạy lung tung, chị và anh Sâm có chuyện muốn nói."

Lưu Nhất "Vâng" một tiếng, như bị trói buộc, ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân tượng.

Lúc này Lưu Diễm mới ôm chặt Chu Sâm một cái, đột nhiên, cô lại buông cậu ra, "Người mà ông ngoại nói trong lời đồn, vì vay nặng lãi bị cháu trai Tạ Vinh đánh chết, có phải là Chu Thế An không?"

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Sâm, trong mắt rõ ràng hiện lên nỗi đau thương, nhưng nhanh chóng bị che giấu, cuối cùng cậu gật đầu, "Phải."

"Là tai nạn sao?"

"Chẳng lẽ còn có khả năng nào khác?"

"Chu Sâm," Lưu Diễm chưa bao giờ nhận ra mình có khả năng rơi nước mắt ở ngoài đường, cô lau đi nước mắt nơi khóe mi, nói, "Anh biết không, em luôn có thắc mắc trong lòng, những ngày Chu Thế An trở về, tại sao anh lại tốt với ông ta như vậy? Rõ ràng là ông ta đã lấy đi số tiền có thể giết chết ông ngoại, tại sao anh lại làm ngơ?"

"Vậy thì sao?" Chu Sâm trong lòng ít nhiều có chút thất vọng, cậu có thể chịu đựng sự nghi ngờ, nhưng không thể chịu đựng bị Lưu Diễm nghi ngờ, không thể nói lý do, cậu cảm thấy mình và cô là một, cùng linh hồn, "Lưu Diễm, anh không có khả năng như em nói, anh không thể để Chu Thế An đi tìm cái chết nhưng cũng không nỡ, anh nhiều nhất là cho ông ta một cơ hội, một cơ hội để tự lựa chọn, nhưng chính ông ta đã chọn tiền, tiền quan trọng hơn mạng sống, chính ông ta đã tự hủy hoại mình."

"Vậy anh thừa nhận, cái chết của Chu Thế An nằm trong dự đoán của anh?"

Chu Sâm gật đầu.

"Vậy tại sao không thể nói cho em?"

"Sợ em suy nghĩ lung tung."

"Suy nghĩ lung tung gì?"

"Không phải em vừa mới hỏi sao?"

Chu Sâm lau đi những giọt nước mắt không kìm được của cô, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện không phải đen trắng rõ ràng, dù cậu có giấu diếm cũng không có nghĩa là cậu sai, giấu diếm chỉ là để cô ít phiền não hơn thôi, hoặc là như trong quá khứ, không cần phải thẳng thắn đến mức này.

Lưu Diễm như cậu nói, vứt bỏ những nghi ngờ, cô cực kỳ khó khăn hỏi ra, "Bác gái có phải đã không còn trên đời này nữa rồi không?"

Chu Sâm lại trả lời nhanh chóng, "Khi em nghi ngờ, chuyện này phần lớn là sự thật, bởi vì trực giác hiếm khi lừa dối, chỉ có con người mới lừa dối thôi."

"Mẹ anh, đã mất hơn mười năm rồi."

Lưu Diễm không biết đã tốn bao nhiêu tâm trí, những câu hỏi mà cô luôn né tránh, giờ đây rõ ràng trước mắt, "Là do Chu Thế An sao?"

"Ừ, em trai anh đã tận mắt chứng kiến, hôm đó Chu Thế An đánh bạc thua hết nửa năm lương của mẹ anh, mẹ anh và Chu Thế An thực sự liều mạng, bà lấy dao từ trong bếp ra, vốn chỉ định dọa ông ta, không ngờ lại bị Chu Thế An vô tình đâm vào ngực, chảy rất nhiều máu."

"Anh không có mặt lúc đó, nhưng em trai anh vừa hay được nghỉ, nó tận mắt chứng kiến. Một thời gian sau đó, nó như người mất hồn, vốn dĩ đã nhút nhát, Chu Thế An bảo nó nói gì nó liền nói theo. Cuối cùng, anh phải gặng hỏi, nó mới vừa khóc vừa kể cho anh sự thật."

"Vì ở ngoại ô, xung quanh không có ai, nó ôm thi thể mẹ cả đêm, không biết chôn cất ở đâu." Cậu thở dài, "Cũng từ ngày đó, em trai anh bắt đầu trở nên u uất, chán đời."

Lưu Diễm ôm lấy cậu khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cả áo cậu. Cậu đã vượt qua nỗi đau thương đó từ lâu, thậm chí còn có chút ghen tị hỏi, "Em đột nhiên đau lòng như vậy là vì em trai anh hay vì mẹ anh?"

Lưu Diễm đấm mạnh vào ngực cậu, từng chữ từng chữ nói, "Em đau lòng anh!"

Cô khẳng định nói, "Em chính là đau lòng anh!"

Chu Sâm bất đắc dĩ ôm cô vào lòng dỗ dành. Nhiều lúc trước mặt cậu, cô như một đứa trẻ, cô vốn dĩ cũng chỉ là một đứa trẻ.

Đến khi cô bình tĩnh lại, Chu Sâm mới gọi Lưu Nhất, Lưu Nhất nhảy dựng lên, nghe cậu nói, "Về nhà thôi."

Lưu Nhất luyến tiếc, "Không chơi thêm chút nữa ạ?"

Chu Sâm lắc đầu, "Chị gái em mệt rồi."

Lưu Nhất bĩu môi, nắm lấy Chân Ngắn đi theo sau họ.

Chu Sâm cõng Lưu Diễm, Lưu Nhất đi lên trước nói, "Chị xấu hổ quá, chị lớn rồi còn đòi cõng?"

Lưu Diễm không nói gì, cô nhất quyết không chịu xuống, để mặc mình đổi từ vai bên này sang vai bên kia của Chu Sâm, lắc lư hai chân.

Gần đến cửa nhà, Lưu Diễm ghé sát tai cậu, thì thầm, "Em quyết định rồi."

"Quyết định gì?"

Cô dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy được, "Em quyết định, em không muốn ở lại Tân Kinh nữa."

Cô nói, "Như anh nói, chúng ta cùng đi thôi."