Phố Cũ

Chương 75



Edit: Frenalis

Chỉ còn hai ngày nữa là đến bảy ngày nghỉ trước kỳ thi, Ngô Khương đi vệ sinh càng ngày càng nhiều, ngay cả ở căng tin, đôi khi cô ấy cũng không thể kiểm soát được.

Ngoài căng tin, trên cây hòe già tiếng ve kêu râm ran.

Ngô Khương và Lưu Diễm ngồi đối diện nhau, uể oải ăn vài miếng cơm, chỉ gọi một phần rau.

Lưu Diễm chia thức ăn, đặt miếng đùi gà lên bát cơm của cô ấy, "Ăn chút đi, sắp thi rồi, không ăn đủ sao được?"

Ngô Khương nhìn chằm chằm miếng đùi gà, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, cuối cùng không nhịn được, chạy vội ra thùng rác ngoài căng tin, nôn không ngừng.

Cát Nghị vừa vào không lâu, thấy vậy liền đi theo ra ngoài.

Bên cạnh thùng rác là một Ngô Khương tiều tụy, ủ rũ, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Cát Nghị đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn, lại vỗ vỗ lưng cô ấy. Trời mùa hè oi bức, trán Ngô Khương lấm tấm mồ hôi, vẫn luôn cúi đầu.

Cát Nghị nói, "Đổi sang chỗ mát mẻ đi, đừng hành hạ bản thân nữa."

Ngô Khương liền đổi sang chỗ râm mát, hai người nhìn nhau không nói gì.

Một lúc sau, Cát Nghị lên tiếng, "Anh nghĩ đi nghĩ lại em vẫn nên phá thai sớm đi, anh đã hỏi thăm rồi, chỉ cần nửa tiếng, gây tê một chút là xong ngay." Cậu ta bình thản nói, "Đừng nghĩ nó quá phức tạp, bây giờ kỹ thuật rất tiên tiến."

Mồ hôi trên trán chảy theo đường nét khuôn mặt xuống cổ, cô ấy nhìn cậu ta không chớp mắt, khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái.

Cậu ta lại nói, "Không phải sắp được nghỉ bảy ngày sao, bảy ngày là đủ thời gian để hồi phục."

Ngô Khương nheo mắt, vô thức xoa bụng, hành động này lọt vào mắt Cát Nghị, khiến cậu ta có chút chua xót.

Cậu ta thật ra không biết gì về đứa bé đột ngột xuất hiện này, hiện tại nó lại như tia sét đánh vào tim, có chút đau nhói.

Cậu ta nghe thấy cô ấy nói, "Anh yên tâm đi, em sẽ không bám lấy anh, đứa bé trong bụng cũng nhất định sẽ bỏ, anh không cần lo lắng cũng không cần giả vờ có trách nhiệm với em," cô ấy cười lạnh, "Những gì nên hiểu em đều hiểu, Cát Nghị, em nghĩ em hiểu rõ hơn anh."

Cát Nghị nuốt khan, cậu ta có chút hổ thẹn và không nỡ, nhưng cậu ta vẫn nói, "Em nhìn anh như vậy là có ý gì, anh biết lúc đó anh đã không làm tốt biện pháp, nhưng có thể trách anh sao, lúc cao trào, em cũng không bắt anh đeo bao?"

Ngô Khương gật đầu, "Ừ, anh nói đúng."

Cô ấy vội vã quay trở lại nhà ăn, ngồi xuống đối diện Lưu Diễm.

Vài ngày trước, cô ấy đã lén đi siêu âm một mình. Trên màn hình, cô ấy nhìn thấy hạt đậu nhỏ xíu 0.85 cm, thậm chí còn thấy cả nhịp tim đập yếu ớt.

Cô ấy cảm thấy cơ thể mình như bị chia làm đôi, một nửa là sinh linh bé bỏng ấy. Nếu từ bỏ nó, cô ấy chẳng khác nào một hồn ma vất vưởng.

Khoảnh khắc hạnh phúc thoáng qua rồi vụt tắt, nhường chỗ cho nỗi buồn trĩu nặng. Cô ấy biết rõ con đường phía trước dành cho sinh linh ấy là gì.

Lưu Diễm vẫy tay về phía Ngô Khương, "Này, nghĩ gì thế?"

Ngô Khương lắc đầu, "Ăn thôi."

Lưu Diễm gắp thức ăn đưa lên miệng, hỏi, "Dạo này cậu lạ lắm, có phải lại bị ai bắt nạt không?"

Ngô Khương lắc đầu.

Lưu Diễm cảnh giác hỏi, "Cậu không phải gạt mình chứ?"

Ngô Khương khẳng định, "Không lừa cậu."

Lưu Diễm cảm thấy kỳ lạ. Từ Tiệp bỗng dưng yên tĩnh không một dấu vết khiến cô khó hiểu, nhưng rồi cô cũng không nghĩ ngợi thêm.

"Đừng tạo áp lực cho bản thân quá," Lưu Diễm nói. Gần đây thành tích của Ngô Khương tụt dốc thảm hại, cô ấy luôn trong trạng thái lơ đãng. Lưu Diễm chỉ biết nhìn mà không thể nói gì nhiều, "Có gì không hiểu cứ hỏi mình, cố gắng thêm mấy ngày nữa là xong rồi."

Ngô Khương ậm ừ đồng ý, khóe mắt đỏ hoe nhưng cố giấu đi.

Lúc này, Lưu Diễm nhận một cuộc gọi. Đầu dây bên kia nói rất lâu, Ngô Khương không nghe thấy tiếng Lưu Diễm đáp lại, chỉ thấy cô nhíu mày. Một lúc sau, Lưu Diễm mới lên tiếng, "Vậy bà nhắn thời gian địa điểm vào điện thoại cho tôi đi."

Ngô Khương tò mò, "Ai gọi đấy?"

Lưu Diễm lắc đầu, cất điện thoại vào túi, vẻ mặt không vui, "Chẳng có gì quan trọng đâu."

*****

Kỳ thi đại học sắp đến gần, phụ huynh học sinh lần lượt đến trường giúp con cái dọn dẹp đồ đạc. Mẹ Ngô Khương cũng không ngoại lệ.

Trong vali toàn quần áo ấm mùa đông xuân, chỉ vài bộ là đã đầy ắp. May mà bà đã lái chiếc minivan đến, nên có thể chở đồ đi lại vài lần.

Mẹ Ngô Khương lấy chồng muộn, gia cảnh nghèo khó, cha mẹ mất sớm, bà cũng chỉ học hết cấp hai. Là chị cả trong gia đình ba chị em gái, năm 29 tuổi, bà được một kẻ vô lại trong làng mai mối gả cho ba Ngô - một người chỉ mới tốt nghiệp cấp hai.

Ba Ngô là hạng người xấu xa, lừa lọc, cờ bạc rượu chè bê tha. Trong nhà có gì ăn, ông ta đều dành cho đám bạn bè trước, coi thường vợ con. Ông ta thường xuyên chửi mắng, đánh đập mẹ Ngô. Nhưng ông ta không ngờ bà lại là người mạnh mẽ, quen làm việc nặng từ nhỏ. Sau thời gian đầu nhẫn nhục chịu đựng, bà bắt đầu chống trả quyết liệt.

Có một lần, ba Ngô suýt nữa đã đập chai rượu vào đầu mẹ Ngô vì bà ghen tuông với tiểu tam. May mắn là hôm đó có nhiều người uống rượu ở nhà nên đã kịp can ngăn.

Sau này vì tai tiếng, tiểu tam của ba Ngô đã lấy chồng khác. Nhưng ba Ngô lại hèn hạ ở chỗ, dù mẹ Ngô đòi ly hôn, ông ta cũng nhất quyết không chịu, thậm chí còn bỏ đi biệt xứ một thời gian dài.

Mẹ Ngô là người cần cù chịu khó. Ban đầu bà mở một quầy hàng ở chợ rau, một mình dậy sớm thức khuya, mua bán, dọn hàng. Gần Tết, bà còn bán thêm bánh trôi, bình gas, bếp gas... trên chiếc xe ba bánh, công việc buôn bán rất được.

Nhưng trên thương trường, lợi ích luôn đi kèm với sự đố kỵ.

Việc buôn bán của mẹ Ngô thuận lợi khiến một cặp vợ chồng bán hàng lâu năm bên cạnh ghen ghét. Họ tìm cách gây sự, đòi mẹ Ngô dời đi chỗ khác, nói bà chiếm mất chỗ của họ. Sau vài lần nhẫn nhịn, mẹ Ngô không chịu đựng được nữa. Bà nổi giận, cầm lấy chảo dầu đang sôi chỉ thẳng vào mặt đôi vợ chồng kia, nghiến răng nói: "Các người dám động đến tôi một lần nữa! Các người dám động đến tôi, xem tôi có phải là một người phụ nữ dễ bắt nạt không! Các người dám đụng đến tôi một lần nữa," bà giơ cao chảo dầu, "tôi sẽ hất cả chảo dầu này vào mặt các người! Xem tôi có làm thật không!"

Từ đó về sau, mẹ Ngô có tiếng nói ở chợ rau, không ai dám gây chuyện với bà nữa.

Mẹ Ngô vừa truyền thống lại vừa không. Dù ở nhà một lòng vun vén cho chồng con, nhưng bà không giống ba Ngô trọng nam khinh nữ. Bà có hai cô con gái, nhưng cô con gái út học hành không giỏi, sớm đã ra ngoài bươn chải. Thấy con gái út không cố gắng, bà càng dồn hết tâm sức vào Ngô Khương.

Năm nay mẹ Ngô 47 tuổi, khóe mắt đã có nếp nhăn, làn da khô ráp vì không biết chăm sóc, tóc cũng đã điểm bạc. Bà trông già hơn nhiều so với những người cùng tuổi, đặc biệt là đôi bàn tay thô ráp, nứt nẻ vì làm việc quá nhiều.

Ngô Khương có tình cảm phức tạp với mẹ. Cô ấy yêu mẹ nhưng vì sĩ diện, cô ấy không muốn ra ngoài cùng mẹ, nhất là khi đã lớn.

Hiện tại, mẹ Ngô có tiếng nói nhất trong nhà. Từ khi Ngô Khương thi đỗ vào trường cấp ba, cô ấy gần như trở thành niềm tự hào của gia đình. Mỗi lần ra ngoài, ba Ngô lại khoe khoang với mọi người, nhưng giọng điệu của ông ta không phải là tự hào về tương lai của con gái mà là vì nghĩ rằng Ngô Khương là con gái mà học giỏi như vậy, sau này lấy chồng chắc chắn sẽ được nhiều của sính lễ, bán được giá cao.

Ngô Khương chán ghét bị người khác nhìn soi mói như một món hàng, nên từ khi học cấp ba, kể cả ngày nghỉ, cô ấy cũng không đi chơi với bố mẹ.

Ngô Khương hỏi có cần mang cả màn xuống không.

Mẹ Ngô nhìn quanh xem còn gì cần mang theo không, rồi lắc đầu, "Màn cứ để đấy, mùa này muỗi nhiều. Con thi đại học ngay tại trường cấp ba, không phải vẫn ở đây sao?"

"Thật ra ở đây cũng không có nhiều muỗi lắm, có hay không cũng được."

"Vẫn nên để lại," bà suy nghĩ một chút, "Chờ lát nữa mẹ còn phải mua cho con nhang muỗi và đồng hồ báo thức, thi cử không được ngủ quên."

Ngô Khương mím môi. Cô ấy không dám nhìn thẳng vào mẹ, bà đã hy sinh quá nhiều mà cô ấy chưa làm được gì để báo đáp.Cô ấy không dám nhìn thẳng, đặc biệt là vào những nếp nhăn và sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt mẹ.

Cảm giác lẫn lộn xâm chiếm lấy cô ấy. Nó vừa khiến cô ấy nhận ra sự khác biệt về điểm xuất phát giữa mình và bạn bè, vừa khiến cô ấy nhận thức được sự hy sinh của mẹ và những thiệt thòi của bản thân. Cô ấy biết rằng nếu muốn có tương lai, cô ấy phải nỗ lực gấp nhiều lần người khác.

Mẹ Ngô bất ngờ thở dài, đặt tay lên vai con gái, "Con nhất định phải thi thật tốt," trong ánh mắt đục ngầu của bà ánh lên niềm hy vọng, "Nếu con đỗ, con sẽ là sinh viên đầu tiên trong nhà mình."

Ngô Khương thấy lòng nặng trĩu, cô ấy cúi đầu xấu hổ, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, "Thật ra bây giờ sinh viên cũng không có gì đặc biệt, có khi còn không kiếm được nhiều tiền bằng người bỏ học đi làm."

Mẹ Ngô mắng cô ấy, "Con nói gì vậy, học vẫn là quan trọng nhất, học mới có lối thoát. Con nhìn những đứa bỏ học xem, chúng nó ăn cơm thanh xuân, sau này già rồi, còn sức đâu mà làm. Vẫn là đại học tốt, sau này về hưu còn có lương hưu, nhà nước nuôi. Đó là nhân tài của đất nước đấy."

"Bây giờ đâu còn thời bao cấp nữa."

Mẹ Ngô vẫn kiên quyết, "Kệ nó thời nào, con có biết cái khổ của việc không được học hành đâu. Nếu mẹ được học hành tử tế thì đã chẳng lấy bố con, nói gì đến việc phải mở cái quán nhỏ này, chỉ cần học hết tiểu học thôi là đã khác rồi."

Ngô Khương im lặng, mẹ Ngô lại an ủi, "Con cứ lo thi cho tốt là được. Thời buổi này, thành tích là tốt nhất. Con xem, từ nhỏ đến giờ mẹ có phải lo lắng gì cho con đâu, cũng chưa từng phải đi học thêm. Con là tự lực cánh sinh, là một con rồng đấy."

Ngô Khương buồn bã ngồi trên giường, mẹ Ngô không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của con, lại nói, "Thi cử đừng căng thẳng, cứ thoải mái mà làm. Mấy ngày nay ăn uống đầy đủ vào, đừng khổ thân, đừng tiết kiệm tiền. Mấy hôm nay quán ăn đông khách, mẹ không thể ở bên con được, nhưng đã gọi em con về phụ giúp, chiều nay còn mua thêm hoa quả nữa. Hôm nay đông khách thế này chắc kiếm được năm sáu trăm."

Ngô Khương mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói được một tiếng "Vâng".

Mẹ Ngô vẫn tiếp tục, "Con là hy vọng duy nhất của mẹ, sau này mẹ già yếu còn phải nhờ cậy vào con."

Ngô Khương không đáp, mẹ Ngô lại nói, "Đến lúc đó mẹ già yếu không ai chăm, con có chê mẹ không?"

Ngô Khương nhìn mẹ thật lâu, nước mắt lưng tròng, "Mẹ cứ nói những lời buồn bã thế, con biết phải làm sao?"

Mẹ Ngô thở dài, "Thật ra mẹ cũng chẳng mong các con phải nuôi, chỉ cần tự lo được cho bản thân là được." Mẹ Ngô ôm cô ấy vào lòng, "Con là đứa con ngoan của mẹ, đừng làm mẹ thất vọng nhé."