Phò Mã Hoa Nhi Của Nhị Công Chúa

Chương 47: Không được



Ngày tháng yên bình cứ trôi qua như vậy, Hàn Lam Vũ luôn dành thời gian chăm sóc cho Công chúa Giai Tuệ, cứ bám dính nàng mãi không thôi.

Buổi sáng nàng cùng Công chúa Đường Giai Tuệ luyện kiếm cùng nhau, khi thì đến thỉnh an Hoàng Thượng - Hoàng hậu cùng kể những câu chuyện cười hệt như một gia đình thứ hai ấm cúng, lúc thì nàng đến nơi luyện binh của phụ thân nàng giúp y được việc nào hay việc đó.

Nàng giúp Hàn Dương Phong rèn luyện binh sĩ theo phương pháp mới mẻ hơn, các binh sĩ đều rất thích cách luyện này của Hàn Lam Vũ.

Mùa đông tới khiến cho cả kinh thành đều chìm trong biển tuyết, nơi nơi đều có tuyết dày đặc lạnh lẽo. Các loài chim cũng chui về tổ để giữ ấm cho nhau, Hàn Lam Vũ sau khi luyện binh ở lán trại liền nhanh chóng trở về.

Chỉ mới vắng mặt một ngày không gặp thật nhớ nhung khuôn mặt của Công chúa Đường Giai Tuệ.
"Tuệ Nhi, Tuệ Nhi".

Hàn Lam Vũ vừa bước chân vào phủ phò mã liền cất giọng gọi nàng khắp nơi, Tiểu Thanh cùng Cẩn Mai nghe cũng thành quen tai không còn lạ lẫm gì nữa.

"Phò mã, Công chúa là đang ở bên trong..."

Tiểu Thanh còn chưa kịp nói hết câu đang nói, Hàn Lam Vũ đã vọt chạy vào bên trong phòng.

Công chúa Đường Giai Tuệ đang nhắm mắt thanh tĩnh ngâm mình trong nước nóng, phía bên trên làn nước là những đoá hoa rải dày đặc, có lẽ vì cách ngâm này mà thân thể nàng lúc nào cũng thơm ngát toả hương.

Đang an tĩnh là vậy liền nghe một tiếng động lớn phát ra nơi cửa khiến nàng có chút giựt mình.

Người có thể cả gan làm cho nàng tỉnh mộng như vậy chỉ có duy nhất một người!

Hàn Lam Vũ chạy vào nhìn quanh thấy phía sau khung tranh đang che một hình bóng mờ ảo đang ngâm mình trong bồn nước lớn, biết là nàng đang tẩy trần định lùi ra bên ngoài.
"Phò mã mau vào đây cùng thϊếp". Đoán được ý định của Hàn Lam Vũ, Đường Giai Tuệ muốn trừng phạt nàng một chút.

Cổ họng Hàn Lam Vũ liên tiếp nuốt xuống, hướng mũi chân đi vào trong. Nhìn cận cảnh thân thể của Đường Giai Tuệ như ẩn như hiện bên dưới làn nước thật mê người, mái tóc dài của nàng đã ướt đẫm nước đang vươn xoã rải từ vai ra phía sau.

Nàng là yêu nghiệt sao?

Thấy ánh mắt ngây dại của Hàn Lam Vũ đang đặt bên trên người, khiến cho Đường Giai Tuệ càng thêm muốn trêu chọc nàng. "Phò mã, người chàng dính đầy tuyết rồi có muốn cùng vào trong tẩy trần cùng thϊếp không a".

"Cùng..cùng nàng ngâm bồn sao?".

Thật không ngờ nàng ấy lại bạo gan như vậy, đề nghị này Hàn Lam Vũ dại gì lại từ chối.

Nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, đặt chân vào bên trong bồn. Hàn Lam Vũ khịt mũi vài lần, mùi hương thơm này dịu nhẹ khiến nàng cảm thấy thật dễ chịu.
Đường Giai Tuệ khẽ mỉm cười bước chân lại gần Hàn Lam Vũ "Để thϊếp giúp chàng".

Trước giờ chỉ có Công chúa được người khác phục vụ chứ nào có cảnh ngược lại, Hàn Lam Vũ thầm nghĩ nàng thực là tốt số.

Ngoan ngoãn nhắm mắt tận hưởng mà không biết bản thân sắp bị giày vò một phen.

Từng ngón tay mảnh khảnh như đầu bút chạm vào vai của Hàn Lam Vũ, khiến nàng chợt rùng mình một cái.

Đường Giai Tuệ cầm một sáp mỡ mà người hiện đại thường gọi là xà phòng lên thoa lên người Hàn Lam Vũ, di chuyển chậm rãi xuống hai khoả núi bên dưới tiện tay bóp nhẹ một cái khiến cho thân thể vốn đang nhạy cảm của Hàn Lam Vũ phản ứng lại.

"Tuệ Nhi..đừng chạm vào nơi đó a". Hàn Lam Vũ khẽ mở mắt chớp chớp vài lần nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của Đường Giai Tuệ, nhìn nàng thế này giống như đang muốn ăn Hàn Lam Vũ tới nơi vậy.
"Phò mã chạm vào thϊếp được còn thϊếp thì không được sao?".

"Không phải, chỉ là đừng ở đây được không". Hàn Lam Vũ thực không muốn lần đầu tiên lại rơi vào một hồ nước thế này.

"Không được!".

"...."

Hôm nay nàng rốt cuộc đã ăn trúng phải gì vậy a, dù thế nào cũng không thể bản thân sa cơ nằm dưới được.