Hàn Lam Vũ thầm nghĩ lần này thực sự thê thảm rồi, nhìn ánh mắt của nàng ấy quyết tâm biết bao nhiêu.
Công chúa Đường Giai Tuệ áp cả thân thể nàng lên người Hàn Lam Vũ, cả hai ngọn đồi khoả lấp vào nhau, hơi nóng của làn nước như chẳng hề giảm nhiệt chút nào.
Hệt như thân nhiệt càng ngày càng tăng nhanh chóng!
Cúi mặt hôn lấy đôi môi ngày thường vẫn gọi nàng hai chữ "Tuệ Nhi", nụ hôn tuy không cuồng nhiệt như Hàn Lam Vũ. Nhưng cũng không hề vụng về chút nào, nàng là Công chúa Đường Giai Tuệ luôn có cách làm riêng của bản thân nàng.
Hai bàn tay nóng ấm chạm vào khuôn mặt Hàn Lam Vũ, khẽ tách mở đôi môi của nàng như khiêu khích vật nóng bên trong một chút.
Hàn Lam Vũ có hơi mất kiên nhẫn, mỗi lần vừa muốn cuốn lấy nàng thì lại như chú rùa rụt cổ lại.
Thật là ngứa ngái khó chịu quá mà! Bàn tay di chuyển lên eo của Đường Giai Tuệ ấn mạnh vào người, không để nàng vờn bên ngoài trêu chọc thêm nữa.
Đường Giai Tuệ mỉm cười buông rời cánh môi khiến Hàn Lam Vũ tiếc nuối, nàng đặt nhẹ ngón tay lên môi không để cho Hàn Lam Vũ phản biện điều gì khác.
"Phò mã, chàng vẫn là nên ngoan ngoãn một chút. Hôm nay, người chủ động vẫn là thϊếp a".
Lời nói nàng hệt như một viên kẹo ngọt khiến Hàn Lam Vũ vừa định mở lời nói gì đó liền im bặt, môi ngậm chặt hướng ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Hai bàn tay như đang rà soát từng nơi trên thân thể của Hàn Lam Vũ, nàng muốn ghi nhớ lại mọi đường cong của phò mã nàng.
Cho dù nhắm mắt chạm vẫn sẽ biết được đâu là nàng!
"Hahh...Tuệ Nhi, nàng đừng ... sờ như vậy".
Hàn Lam Vũ cảm nhận bàn tay của Đường Giai Tuệ không hề mạnh bạo vào một nơi riêng biệt nào, mà như đang khám phá tìm hiểu toàn bộ mọi ngóc ngách hệt như nàng thường đọc một quyển sách vậy. Mân mê lật từng trang sách, ghi dấu lại những nơi cần nhớ nhất.
Mà điều này nếu áp dụng lên thân thể Hàn Lam Vũ, chỉ khiến cho nàng càng ngứa ngái khó chịu hơn.
Công chúa Đường Giai Tuệ bỏ ngoài tai lời nói của Hàn Lam Vũ, nàng cố tình muốn như vậy. Nhớ lại những ngày thường đều bị con người này giày vò rã rời bao nhiêu lần không đếm xuể, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng được.
Nhìn ngắm kỹ ngọn núi bên trên không hề to như của nàng nhưng lại rất cân bằng phù hợp với cả thân thể, rất săn chắc hiên ngang đứng vững không cần một lực tác động nào.
Đường Giai Tuệ vuốt ve hai ngọn đồi núi vài lần, rất vừa vặn với bàn tay của nàng. Cầm thật thấy thoải mái dễ chịu!
"Ưmm..."
"Phò mã, chỗ này có thoải mái không?".
Liếc nhìn sắc mặt của Hàn Lam Vũ đang nhắm chặt mắt có chút ửng hồng, hơi thở cũng nhanh hơn mức bình thường. Ngày thường khi cùng ở cạnh Đường Giai Tuệ đều không cho Hàn Lam Vũ nói những lời dung tục, sao hôm nay nàng ấy lại học theo như vậy.
[Nàng chắc chắn là cố tình].
Hàn Lam Vũ mím chặt môi không muốn trả lời, điều này càng khiêu khích Đường Giai Tuệ hơn, nàng không tin không thể làm cho Hàn Lam Vũ dưới thân nàng rêи ɾỉ khuất phục.
Trượt các ngón tay thon dài xuống bên dưới động huyệt chạm vào, nơi đó của nàng thực rất nóng. Thứ ướt đẫm này không phải nước từ hồ ngâm mà là từ thân thể nàng mà ra.
"Ưmmm...Hahhh~" Vẫn là không thể nhịn được, Hàn Lam Vũ bật ra những tiếng rên mị hoặc mở nhẹ đôi mắt nhìn Đường Giai Tuệ. "Tuệ Nhi, nàng..đừng giày vò ta".
Đường Giai Tuệ cảm thấy nàng van xin như vậy cũng có chút mủi lòng, chơi đùa lâu như vậy hẳn nàng phải thực rất khó chịu. Miết nhẹ vào hai bên vách động một chút, nàng chậm rãi tiến vào bên trong động huyệt của Hàn Lam Vũ.
"Công chúa, Lý công công bên ngoài cầu kiến a". Tiếng của Tiểu Thanh đứng bên ngoài thông báo khiến không khí bên trong trì đọng, hai đôi mắt mở to nhìn ra ngoài rồi lại quay nhìn sang nhau.
Mặc dù không muốn dừng lại, cũng không muốn người này cảm thấy hụt hẫng khó chịu nhưng vẫn là không thể tiếp tục. Đường Giai Tuệ rút tay bật cười khúc khích khi thấy khuôn mặt nhăn nhó đang thầm nguyền rủa người đến không đúng lúc kia.
"Lam Vũ, thϊếp ra ngoài tiếp Lý công công một chút, chàng vẫn là nên...ngâm mình thêm".
Nàng biết nếu bây giờ Hàn Lam Vũ không tiếp tục ngâm mình để hạ hoả thì sẽ phát nổ mất.
Dự là sau khi trở lại sẽ bù đắp cho con người này một chút!