Nói là về lấy đồ, nhưng trên thực tế cũng không có gì để lấy.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Tưởng Vân Xuyên vẫn không có hiểu hiện gì khác biệt, ví dụ như hôm nay hắn muốn làm gì nhất? Hoặc là hôm nay hắn ao ước có được cái gì nhất?
Trang Thu Bạch dùng hai tay bưng chén trà, nhìn bảng chữa bệnh hiếm khi nhẹ nhàng, nghĩ ngợi, “Anh có muốn xem phòng tôi không?”
Tưởng Vân Xuyên hơi ngẩn ra, mặc dù không nói gì, nhưng giá trị phấn khích trên bảng chữa bệnh lại đột nhiên tăng lên hai điểm, mừng thầm trên đồng hồ đo cũng đổi thành vui vẻ xoay tròn nhanh như gió.
Trang Thu Bạch nhịn cười: “Đi thôi, phòng tôi ở tầng hai, dẫn anh lên xem.”
Tầng hai không nhiều phòng, ngoại trừ hai căn phòng ngủ, còn có một phòng làm việc của cha Trang Thu Bạch. Năm đó anh tìm được con chip đánh số #N947222 trong căn phòng làm việc này, giao cho Tưởng Vân Xuyên, kết thành quan hệ hôn nhân với hắn.
Lúc rời đi công nhân làm theo giờ quên đóng cửa sổ, gió mùa thu se se thổi rối văn kiện trên bàn làm việc của cha, Trang Thu Bạch bảo Tưởng Vân Xuyên đứng ở cửa đợi anh một lát, rồi đi vào phòng làm việc đóng cửa sổ, lại tìm một chiếc khăn lau sạch sẽ, lau sơ qua bụi trên bàn.
Trên mặt bàn còn có một lá cây phong bị thổi từ ngoài cửa sổ vào.
Hình dạng phiến lá lành lặn, màu sắc từ xanh lục biến thành vàng, còn có một phần biến thành màu đỏ nhạt, Trang Thu Bạch cảm thấy đẹp, xoay người lại đi đến bên cạnh Tưởng Vân Xuyên, đưa lá cây cho hắn xem.
Thật ra anh chỉ tiện tay đưa tới, muốn cho Tưởng Vân Xuyên nhìn màu sắc sặc sỡ trên đó.
Ai ngờ Tưởng Vân Xuyên nhận lấy, đồng thời giá trị phấn khích từ từ đi lên vậy mà lại tăng lên hai điểm giống như bay?
“Sao thế?”
Trang Thu Bạch xuất thần nhìn giá trị số trên bảng chữa bệnh, lúc này nghe thấy giọng của Tưởng Vân Xuyên, anh mới phản ứng lại đã đứng tại chỗ một lúc lâu. Anh vội nói câu “Không sao”, sau đó rẽ vào phòng ngủ của mình, dẫn Tưởng Vân Xuyên vào phòng tham quan.
Phòng ngủ của Trang Thu Bạch đã sửa lại một lần vào năm anh mười mấy tuổi, sơn mặt tường màu xanh đậm, trên bức tường treo rất nhiều ảnh thăm dò liên quan đến ngân hà, vũ trụ, các ngôi sao và hành tinh nhỏ, trên đỉnh đầu treo thêm một cái đèn trần giống như mặt trăng, trên mặt bàn bày viện mô hình trái đất, trong góc còn đặt một cái kính thiên văn.
“Lúc đi học tôi khá là thích những thứ này, có điều bây giờ công việc bận quá, không có thời gian nghiên cứu.” Trang Thu Bạch đi đến trước bàn học, tiện tay xoay mô hình trái đất đặt trên mặt bàn, lại liếc nhìn kính viễn vọng ở góc tường. Sớm biết đã đến đây vào buổi tối rồi, không chừng còn có thể đứng trên ban công ngắm sao.
Căn phòng không rộng, lại đựng đầy ký ức hồi nhỏ và thời học sinh của Trang Thu Bạch, ngoại trừ kính viễn vọng, trong phòng của anh còn có guitar, bóng rổ, ván trượt tuyết, và một loạt trang bị ngoài trời.
Tưởng Vân Xuyên xem rất tỉ mỉ, dường như không muốn bỏ qua mỗi một góc, chỉ có lúc nhìn thấy quả bóng rổ nằm dưới đất kia, hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, thậm chí còn tỉnh bơ lùi lại một bước, muốn tránh xa nó.
Quái lại?
Quả bóng rổ này sao lại trêu chọc hắn?
Nói đến bóng rổ, kỹ thuật chơi bóng của Trang Thu Bạch rất bình thường, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản Liêu Văn Kiệt lôi anh cùng đến sân bóng rổ để đổ mồ hôi mỗi khi muốn đi ra ngoài thể hiện vẻ ngầu.
Khi đó Trang Thu Bạch đã lên năm ba đại học, rất nhiều người biết khoa Khoa học Hạt giống mới có một đàn anh da trắng điển trai điểm cao như anh, mỗi lần ra ngoài chơi bóng đều sẽ thu hút một nhóm quần chúng đến xem, nam nữ có cả, đợi tặng hoa đưa nước cho anh, góp phần cổ vũ.
Thời điểm đó luật hôn nhân đồng giới đã chính thức phổ biến gần hai mươi năm, con trai có thể thoải mái theo đuổi con trai, con gái cũng có thể vui vẻ yêu đương với con gái.
Nhưng Trang Thu Bạch vẫn trong trạng thái rất là mơ hồ về xu hướng tính dục của mình, anh không thích ai, cũng chưa từng nghĩ đến việc yêu đương. So sánh với yêu đương, anh thích qua lại giữa các câu lạc bộ, nghiên cứu những thứ mới lạ mà anh thích hơn, ví dụ như thiên thể, ví dụ như ngân hà.
Liêu Văn Kiệt ưng điểm này của anh, mỗi lần đánh bóng mới dám dẫn anh đi, dù sao dẫn theo anh có thể thu hút nhiều người xem hơn, những người này ban đầu có thể là đến xem Trang Thu Bạch, nhưng nếu ở hiện trường anh ta phát huy tốt hơn, chắc chắn sẽ có một hai người đặt tầm mắt lên người anh ta.
Hơn nữa bản thân sếp Liêu cũng không tệ lắm, cởi mở hoạt bát làn da ngăm đen, lại cùng lớn lên từ nhỏ với Trang Thu Bạch, còn có nhiều người muốn vun vén cho họ.
Hồi đó diễn đàn trường hình như còn có một topic chuyên thảo luận về họ, quản trị viên của topic kia lần nào cũng khiêng máy ảnh xông lên hàng đầu khi họ cùng nhau chơi bóng rổ. Dần dà Trang Thu Bạch cũng đã quen biết cậu ta, có khi nhìn thấy ống kính của cậu ta còn cố ý nở một nụ cười xán lạn, cho cậu ta chụp đủ từng góc.
Song mấy lần sau đó, quản trị viên kia chưa từng xuất hiện nữa, Trang Thu Bạch còn tưởng là Liêu Văn Kiệt vì bạn gái mới đã đưa ra tuyên ngôn của trai thẳng hoàn toàn đập vỡ tâm tư “ghép đôi” của cậu ta. Nhưng không ngờ trong một lần nào đó nhờ số trời rui rủi, hai người tình cờ gặp nhau trong nhà ăn, lần đầu tiên Trang Thu Bạch nhận ra cậu ta, cậu ta cũng đã thay đổi ngoại hình.
Đàn em mười tám tuổi mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, cằm lún phún râu, tóc như tổ quạ, mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, đàn em như thể già đi mười mấy tuổi, giành giật từng giây trên bàn ăn để gặm màn thầu, nói là lát nữa còn có một bản vẽ phải vẽ.
Trang Thu Bạch cũng đi từ năm nhất lên, mặc dù Khoa học Hạt giống thoải mái hơn những ngành học khác rất nhiều, nhưng các học viện và khoa khác cũng không nên để cho một sinh viên năm nhất đại học bận rộn đến mức này, thế là anh tò mò hỏi, cậu ta đang vẽ bản vẽ gì?
Đàn em lập tức lên tinh thần, hết sức phấn khởi nói là công viên trên nước chuẩn bị được xây ở quận 7, ban đầu dự án này không đến lượt sinh viên năm nhất như cậu ta quan sát học tập, nhưng vì trong khoa họ có người, cho nên giảng viên hướng dẫn đã giành cơ hội học tập cho họ.
Cơ hội học tập có tính thực tiễn này đối với sinh viên mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, hơi bận nhưng những kinh nghiệm thu hoạch được đều vô cùng quý giá.
Nếu như nhớ không lầm, đàn em học kiến trúc, công nghệ mới của công viên trên nước kia là một công trình lớn mà biết bao sinh viên kiến trúc tha thiết mơ ước muốn tham gia. Về phần lời giải thích trong khoa có người, lúc ấy Trang Thu Bạch không cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, bây giờ suy nghĩ, công ty xây dựng phụ trách công viên trên nước ở quận 7 hình như là công ty con của tập đoàn Tưởng thị?
Anh chớp mắt, phát hiện Tưởng Vân Xuyên lại nhìn về phía quả bóng rổ kia một lần nữa, đồng thời “hừ” một tiếng cực kỳ khinh thường.
Anh không khỏi hỏi: “Năm đó anh học ở Minh Khoa đúng không? Học chuyên ngành nào vậy?”