Pho Mát Cắt Lát

Chương 19: Căn cứ trồng trọt



Minh Khoa, đàn em, khoa kiến trúc, Liêu Văn Kiệt.

Những người hoặc sự vật này thoạt nhìn không có liên quan gì, nhưng nếu tăng thêm Tưởng Vân Xuyên, dường như lại có một chút xíu quan hệ.

Trang Thu Bạch nhìn giá trị số dừng lên cao trong bảng chữa bệnh, lại liếc nhìn trạng thái tức giận như ẩn như hiện trên đồng hồ đo, anh cất bước tiến lên che bóng rổ, ngăn cản cậu Tưởng dùng ánh mắt lạnh như băng đối chọi gay gắt với khối cầu một lần nữa.

“Anh muốn ra ngoài ăn cơm không?” Trang Thu Bạch hỏi.

Tưởng Vân Xuyên nói “Được”, chờ Trang Thu Bạch lấy một quyển “Hướng dẫn ngắm sao” từ trong ngăn bàn ra, rồi đi theo anh ra khỏi phòng.

Trong tay hắn còn cầm lá cây phong Trang Thu Bạch đưa cho hắn, sau khi lên xe hắn có vẻ tùy ý kẹp vào ví da màu đen và tiện tay đặt trong ngăn kéo dưới bảng điều khiển.

Tưởng Vân Xuyên lúc này không có ký ức của bữa cơm trưa trên bầu trời kia, trong mắt hắn, đây cũng là lần đầu tiên cùng ăn cơm ở bên ngoài sau bốn năm kết hôn với Trang Thu Bạch. Mặc dù trên mặt không có biểu cảm dư thừa, nhưng bảng cảm xúc đã để lộ tâm trạng cực kỳ mong đợi của hắn.

Trang Thu Bạch không hề lấy lệ, anh mở điện thoại nhìn một vòng, cuối cùng tìm được một nhà hàng kiểu mới danh tiếng khá tốt.

Nhà hàng này vừa vặn gần công viên trên nước ở quận 7, nghe nói gần đó có một cái hồ nhân tạo tầm nhìn bao la, nhà hàng xây trên đài ngắm cảnh cách bờ hồ không xa. Buổi tối ở đó nhiều người, trên đài ngắm cảnh chẳng những có thể nhìn thấy cảnh đêm tuyệt đẹp, mà còn có thể thấy được công trình nổi bật ở đối diện hồ.

Điểm nổi bật của thành phố Định Phong là cao ốc đôi tuyệt đẹp, ban đêm ánh đèn lấp lánh, thỉnh thảng còn có biểu diễn pháo hoa.

Có điều hai người đến vào giữa trưa, không nhìn được ánh đèn, chỉ có thể ngồi ở chỗ gần cửa sổ ngắm nhìn hồ nước.

Có kinh nghiệm của lần trước, khi gọi món ăn Trang Thu Bạch cố ý bảo nhân viên phục vụ đừng thêm những gia vị kỳ lạ vào trong món ăn, tốt nhất là giữ nguyên vị ban đầu, để tránh Tưởng Vân Xuyên không thích.

Tưởng Vân Xuyên nghiêm túc lắng nghe, có vẻ như cũng ghi vào lòng câu nói bỏ bớt gia vị này, Trang Thu Bạch vốn định giải thích, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, vẫn không nhiều lời.

Mười mấy phút sau, đồ ăn được đưa lên, hai người ngồi đối diện nhau, tiếp tục trò chuyện về chủ đề do Trang Thu Bạch tìm.

Lúc này, chuông gió ở cửa nhà hàng vang lên.

Một nhân viên vận chuyển mặc đồ lao động màu xám đẩy hai cái thùng to đi vào, Trang Thu Bạch nhìn chữ trên thùng mấy giây, “Cơ sở nuôi trồng Lâm Viễn?”

Đột nhiên, bảng chữa bệnh trước mắt đung đưa dữ đội.

Trang Thu Bạch chớp mắt, nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên đặt dao dĩa trong tay xuống, đang bình tĩnh uống nước.

Nhân viên vận chuyển tới đây giao hoa.

Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới, giải thích đơn giản với họ rằng lối đi cho nhân viên đang kiểm tra tu sửa, cho nên nhân viên vận chuyển mới có thể đi qua cửa chính, nếu như làm phiền họ dùng cơm, nhà hàng mong được thứ lỗi.

Trang Thu Bạch gật đầu, đợi Tưởng Vân Xuyên đặt cốc nước xuống, anh nói với hắn: “Lâm Viễn là đàn anh của tôi, hoa tươi này chắc là vận chuyển từ cơ sở của anh ấy tới dây.”

Tưởng Vân Xuyên gật đầu, xem thường.

“Ăn cơm xong chúng ta cùng đến chỗ đàn anh xem nhé? Đã lâu rồi tôi chưa gặp đàn anh, tôi nhớ lúc trước đi học, còn trồng một cây hoa tươi ở chỗ anh ấy…”

Nói còn chưa dứt lời, bảng chữa bệnh của Tưởng Vân Xuyên lại rung động dữ dội hai lần?

Trang Thu Bạch ngờ vực nhìn hắn: “Anh từng đến đó chưa?”

Tưởng Vân Xuyên bình tĩnh nói: “Chưa từng đến.”

Nếu chưa từng đến, Trang Thu Bạch mở bản đồ ra, cơ sở kia cách nhà hàng không xa, hai người ăn trưa xong cùng quay lại trên xe, mỗi người thắt dây an toàn, chậm rãi lái đến đó.

Mới đầu Trang Thu Bạch không để ý tốc độ xe rất chậm, cho đến khi ven đường có một chiếc xe đạp ấn chuông “leng keng” vượt qua họ, anh mới phát hiện Tưởng Vân Xuyên cầm bánh lái, chỉ lái 20 dặm…

(1 dặm = 1,609344 km/h)

Không muốn đi đến vậy à?

Trang Thu Bạch ngồi ở ghế phụ lái không nhịn được cười ra tiếng, kết quả tiếng cười càng lúc càng to, Tưởng Vân Xuyên nhân lúc đèn đỏ liếc anh một cái, “Cười gì đấy?”

Trang Thu Bạch cười nói: “Không có gì, anh lo lái xe đi.”

Cho dù không tình nguyện hơn nữa, hai người cũng chỉ mất nửa tiếng đã đi tới cửa cơ sở nuôi trồng.

Tưởng Vân Xuyên dừng hẳn xe, ngồi trên ghế lái im lặng mấy giây, “Cậu vào trước đi. Tôi gọi điện thoại, xử lý chút công việc.”

Trang Thu Bạch nhìn gò má không hề rung động của hắn, phỏng đoán có lẽ hắn thật sự có việc, thế là anh gật đầu, đẩy cửa xe ra và gọi điện thoại cho Lâm Viễn.

Lâm Viễn là người phụ trách đứng đầu cơ sở nuôi trồng này, đàn anh của Trang Thu Bạch, lớn hơn anh hai khóa. Lúc đi học Trang Thu Bạch thường tới đây làm thí nghiệm nuôi trồng, vốn cho rằng sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại đây làm việc, nhưng vì liên quan đến gia đình, anh vẫn đổi nghề vào Thành Bang.

Lâm Viễn nhận được điện thoại của Trang Thu Bạch, vội vàng gác lại công việc trong tay, đội cái mũ che nắng chạy ra khỏi nhà kính, “Tiểu Trang! Lâu rồi không gặp!”

Trang Thu Bạch nhìn thấy bóng người của y bèn bước nhanh về phía trước, cười nói: “Anh, lâu rồi không gặp.”

Lâm Viễn ngoài ba mươi, vừa cao vừa gầy, quanh người mang theo khí chất thuần phác của học giả khoa nông nghiệp, phấn khởi nói: “Thật sự lâu rồi không gặp, sau khi chú tốt nghiệp thì không đến nữa nhỉ? Nói ít cũng phải năm, sáu năm rồi.”

Cụ thể bao nhiêu năm Trang Thu Bạch cũng không rõ, nhưng từ sau khi anh tiếp quản công việc của cha, thực sự bận tới mức không có thời gian đến đây.

Lâm Viễn cười ôn chuyện với anh, hỏi tình hình gần đây của anh, lại dẫn anh tham quan vào nhà kính mới xây trong cơ sở.

Những nhà kính này được xây dựng từ từng miếng kính từ trần đến sàn, lấy ánh sáng vô cùng tốt, thông gió mạnh, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ loại mới, để tiết kiệm không gian, còn có một bộ phận hoa tươi không có rễ lơ lửng giữa không trung. Nơi này chủ yếu nghiên cứu nuôi trồng bằng tinh thể, còn có chiết cành và bất tử, có điều công nghệ hoa cỏ bất tử này vẫn đang trong giai đoạn cực kỳ thiếu sót. Trang Thu Bạch đã từng trồng một cây hoa cát tường ở đây, tính năm, đoán chừng đã khô héo từ lâu…

“Có muốn đi xem cây hoa chú trồng không?”

“Hả?”

“Hả gì mà hả, đi nhanh, nó là hai bông hoa chỉ nuôi trồng bằng tinh thể sống được lâu nhất trong cơ sở của bọn anh đấy.”

Trang Thu Bạch không ngờ cây hoa kia vẫn còn sống, theo sát Lâm Viễn đi tới một nhà kính nhỏ bé.

Trong thời gian này, Lâm Viễn nhận một cuộc điện thoại, vẫn chưa mở miệng chào hỏi đối phương đã lập tức ngậm miệng lại, Trang Thu Bạch ngờ vực liếc y một cái, y giơ điện thoại, có vẻ như cũng ngờ vực mà nhìn Trang Thu Bạch.

Trang Thu Bạch chờ y cúp điện thoại, rồi hỏi: “Anh có việc bận à?”

Lâm Viễn lắc đầu, đứng tại chỗ nhìn xung quanh một cái, đoạn hơi mê man nói: “Không có việc gì, chúng ta xem hoa của chú trước đi.”

Nắng buổi chiều chói mắt, xuyên qua tường kính, chiếu lên một bông hoa cát tường màu trắng được trồng bằng tinh thể.

Cây hoa cát thường này treo ở chỗ dễ thấy nhất trong nhà kính, nhành hoa rất to, cánh hoa xếp từng tầng mở rộng ra ngoài. Trang Thu Bạch còn nhớ rõ hình dạng lần cuối cùng anh nhìn thấy bông hoa này. Nó sắp chết, cánh hoa quăn lại, cành hoa vì thiếu chất dinh dưỡng mà dần dần kiệt sức, bởi vì khi đó code do anh biên tập không đủ để cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho hoa này, sau khi sửa đổi dữ liệu mấy lần đều không thể cải thiện, chỉ có thể tạm thời để nó ở chỗ Lâm Viễn, bảo y chăm sóc giúp.

Sau đó muốn đến xem lại, thì không bớt thời gian được nữa.

Không ngờ nó lại sống tốt đến vậy.

Trang Thu Bạch lặng lẽ nhìn nó một lúc lâu, lại thấy được một hạt giống được bọc trong tinh thể ở bên cạnh nó, và một bông hoa hồng đỏ tươi nở rộ bên cạnh hạt giống.

“Đây là…”

Lâm Viễn nói: “Mầm cây, kết tinh được trồng ra từ gen hoa cát thường của chú và hoa hồng, nói đơn giản, là con của chúng nó.”

Đột nhiên, bảng trước mắt Trang Thu Bạch lại lắc lư mạnh một lần nữa, các loại cảm xúc trên đồng hồ đo cũng trở nên hỗn loạn xoay tròn, lại một lần nữa tiến vào trạng thái đình công toàn diện.

Trang Thu Bạch không biết Tưởng Vân Xuyên ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vừa định đi ra ngoài nhìn xem, đã thấy Tưởng Vân Xuyên đứng ở cửa nhà kính chẳng biết từ lúc nào.

Mặt đỏ bừng, đỏ đến mức giống như… bông hồng đỏ nở rộ giữa không trung kia.