Phong Lưu Chân Tiên

Chương 656: Tiêu Hà Phiền Phức



Tu sĩ thông thường muốn chống lại trọng lực sẽ vận dụng linh lực bao quanh cơ thể tạo thành một lá chắn. Biện pháp này chú trọng việc khống chế linh lực. Khống chế càng tinh chuẩn, càng tiết kiệm sẽ càng leo được cao hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có khống chế tốt cỡ nào, bọn hắn cũng chỉ có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ. Muốn hoàn thành thử thách này là chuyện không tưởng. Trong trường hợp khả dĩ nhất, bọn hắn dưới áp lực này thành công đột phá Kim Đan kỳ cũng chỉ leo thêm được vài trăm bậc, không có hi vọng gì lớn.

Thái Âm Đạo Nhân muốn chọn truyền nhân, tất nhiên sẽ không thiết kế một thử thách “vô vọng” như vậy. Đạo lý này ai cũng biết được, bất quá Dương Thiên không rỗi hơi đi tìm hiểu. Hiện tại hắn gia thân phong phú, có Phá Thiên, mảnh vỡ Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, Vĩnh Hằng Long Mộ. Còn về phần đan dược, bảo vật trị thương, Dương Thiên không tin động phủ này có thứ gì thích hợp với cảnh giới hiện tại của hắn.

Không có hứng thú với thứ gì, Dương Thiên chỉ cần thu thập U Hải Ma Lan, hoàn thành nhiệm vụ. Nhận lấy một lượng lớn cống hiến, đổi lấy một suất tham dự bí cảnh gì đó. Tiếp theo sẽ đi tìm vài kẻ có tên trên bảng truy nã, kiếm đủ điểm tích lũy trên Huyền Phong Bảng, từ đó gia nhập Ma Thần Cung. Mọi chuyện đều đã có tính toán kỹ lưỡng, sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Khi Tâm Ma báo thù những kẻ khác xong cũng là lúc Dương Thiên giết Hà Chính Hùng. Tất nhiên, đây chỉ là tính toán của Dương Thiên, chuyện Tâm Ma đang bị đám người Vô Lượng Chân Nhân vây công hay Nhạc Hiên phục kích hắn không cách nào đoán biết được.

Qua những bậc thang, trọng lực ngày càng mạnh hơn. Trái với Tiêu Hà hay Thương Lang bước đi thật chậm để khống chế linh lực sao cho tiết kiệm nhất, Dương Thiên tốc độ vẫn như cũ không giảm, vài phút sau đã bắt kịp hai tên kia.

Toàn bộ tâm trí Thương Lang chỉ tập trung khống chế linh lực, không quan tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh. Ngược lại, Tiêu Hà với bản tính hiếu thắng, thấy Dương Thiên sắp vượt qua mình liền âm thầm ném ra vài chục hỏa cầu chặn đường. Bất ngờ bị tấn công, Dương Thiên nhẹ nhàng lách người qua một bên tránh né, sau đó quay đầu nhìn về phía đằng xa. Thái Âm Đạo Nhân vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt quan sát, không có ý định ngăn cản, chứng tỏ thử thách này cho phép người tham dự ra tay với nhau.

Tiêu Hà từ đầu đến cuối vẫn xem Dương Thiên là kẻ địch, nhiều lần có ý đồ xấu với hắn. Trong mắt Dương Thiên chưa từng xem tên này là đối thủ. Kể cả hắn có là Luân Hồi Giả, Dương Thiên cũng sẽ chẳng bận tâm. Bất quá, có một kẻ luôn muốn quấy rầy cũng có đôi chút khó chịu. Thái Âm Đạo Nhân đã nói thử thách này không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên giết chết Tiêu Hà rất có thể sẽ bị ngăn cản. Có điều để hắn chịu một ít đau khổ hẳn là không có vấn đề gì.

Trong điều kiện trọng lực, tốc độ sẽ bị hạn chế khá nhiều. Dương Thiên dễ dàng tránh né công kích khiến Tiêu Hà có chút kinh ngạc. Hắn còn chưa kịp làm ra động tác gì tiếp theo đã cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Tiêu Hà không K9D5L quay người, sau lưng hắn xuất hiện tám cái chân làm bằng xương trắng giống như chân nhện. Đám băng châm Dương Thiên vừa phóng ra lập tức bị tám cái chân kia đánh nát, hóa thành từng mảnh băng nhỏ rơi xuống đất.

Đỡ được đòn tấn công, tốc độ của Tiêu Hà cũng vì vậy mà chậm đi một ít, bị Dương Thiên bắt kịp. Cả hai không tiếp tục leo lên mà đồng thời dừng lại, bốn mắt nhìn nhau. Khóe miệng Tiêu Hà nhếch lên nụ cười khó hiểu:

- Ban đầu ta vốn không quá để ngươi vào mắt. Nhưng sự xuất hiện của ngươi ở đây thực sự khiến ta bất ngờ.

Dương Thiên cũng cười, chỉ là nụ cười của hắn mang theo sự châm chọc cùng khinh thường không giấu giếm:

- Thật ra, từ đầu đến cuối ta chưa từng để ngươi vào mắt. Tựa như con muỗi đang vo ve bên tai. Nếu tâm trạng tốt ta sẽ mặc kệ, nếu tâm trạng xấu ta cũng không ngại đập chết nó. Có điều ngươi yên tâm, Thái Âm Đạo Nhân đã nói thử thách này sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi.

Gương mặt Tiêu Hà lạnh dần đi. Tám cái chân nhện sau lưng rục rịch, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công:

- Ngươi đã chọc giận ta thành công. Tiếp theo đây, cũng nên nhận lấy hậu quả rồi.

Dương Thiên đưa tay ngăn cản:

- Khoan, ta còn một chuyện chưa nói xong.

Tiêu Hà cười lạnh:

- Sợ? Vậy ngươi chỉ cần cúi đầu…

Tiêu Hà còn chưa nói hết câu, Dương Thiên đã cắt ngang:

- Đừng lảm nhảm những lời vô nghĩa đó. Ta chỉ muốn biết ngươi lấy pháp bảo chân nhện kia từ đâu?

Tiêu Hà nghi ngờ:

- Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?

Dương Thiên lắc đầu:

- Một thứ tốt lại bị luyện chế thành rác rưởi, ta chỉ muốn hỏi kẻ ngốc nào đã luyện chế ra nó mà thôi.

- Ngươi dám…

Bị Dương Thiên chửi xéo, Tiêu Hà không kiềm chế được nữa, lập tức ra tay tấn công. Cả người hắn đổ về phía trước, tám cái chân nhện làm trụ, nâng toàn bộ cơ thể lên. Tám cái chân đồng thời cong lại rồi búng mạnh, cả người Tiêu Hà phóng thẳng lên cao. Dương Thiên chắp tay sau lưng, điệu bộ trào phúng:

- Quả nhiên là một tên ngốc. Dưới hạn chế của trọng lực, ngươi cho rằng mình có thể nhảy cao bao nhiêu ?

Từ bên dưới mặt đất, rất nhiều băng chông mọc ra chi chít. Mỗi cái cao hơn 5 mét, vô cùng sắc bén. Dương Thiên đứng trong đám băng chông, chờ Tiêu Hà rơi xuống. Bị tác động của trọng lực, dù tám cái chân nhện có sức bật rất mạnh, Tiêu Hà cũng chỉ có thể nhảy được hơn 30 mét liền rơi xuống. Tám cái chân của hắn tụ lại một điểm, đâm thẳng về phía Dương Thiên.

Dương Thiên nói không sai, có trọng lực, Tiêu Hà không thể nhảy quá cao, từ đó mất đi yếu tố bất ngờ do tấn công từ trên không. Bù lại, trọng lực sẽ khiến đòn tấn công này của hắn mạnh hơn rất nhiều. Đối với Tiêu Hà, Dương Thiên mới là kẻ ngốc. Pháp bảo này được chính sư phụ hắn là tu sĩ Phân Thần kỳ tế luyện, cho dù là phòng ngự của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng xuyên qua. Vài cái băng chông do pháp thuật thông thường tạo ra sao có thể chống đỡ được.

Chân nhện đâm xuống, băng chông trước sức mạnh của nó trở nên thật mềm yếu, không ngăn cản được chút nào liền bị đánh nát. Băng chông không còn, Tiêu Hà cũng không nhìn thấy bóng dáng Dương Thiên. Trong môi trường tốc độ hạn chế, Dương Thiên hết lần này đến lần khác né được công kích của mình khiến Tiêu Hà vô cùng khó chịu. Thần thức phát hiện Dương Thiên đã nhảy lên bậc thang tiếp theo, Tiêu Hà đang muốn động thân đuổi theo thì phát hiện tám cái chân nhện đã bị găm chặt vào mặt đất. Xung quanh mỗi chân đều bị những cột băng bao phủ khiến hắn trong thời gian ngắn không cách nào thoát ra được.

Dương Thiên vung tay, hàng chục quả cầu bay ra từ trong tay hắn bay ra, luồn qua khe hở giữa những chân nhện đến trước mặt Tiêu Hà rồi nổ tung. Tiếng nổ đã vang lên nhưng không có vụ nổ nào xảy ra. Tám chân nhện xoay mạnh, khoét ra một cái lỗ sâu rồi thoát khỏi khống chế của đám băng trụ do Dương Thiên tạo ra.

Đứng bằng hai chân, Tiêu Hà gằn giọng :

- Ngươi bẫy ta ?

Dương Thiên nhún vai :

- Là do ngươi ngu ngốc. Thứ pháp bảo có năng lực phong ấn kia quả thực rất lợi hại. Bất quá với kẻ sử dụng bừa bãi như ngươi, đoán chừng không còn dùng được mấy lần, không bằng để ta thay ngươi hủy nó đi.

Tiêu Hà hít một hơi thật sâu :

- Ta muốn xem, rốt cuộc là ngươi chết trước hay là pháp bảo của ta bị hủy trước.

Tiêu Hà xòe tay ra phía trước, trên tay hắn là tám quả cầu màu xanh, chính là Phá Đan Châu mà Dương Thiên thường sử dụng. Cùng là đệ tử U Linh Tông, Dương Thiên dùng một lượng lớn cống hiến đổi lấy nó thì Tiêu Hà lại được vị sư phụ kia tặng cho trước khi bước vào Thái Âm Động Phủ.

Tám viên Phá Đan Châu bay đến trước tám cái chân nhện, phát ra từng tiếng răng rắc rồi biến thành những quang cầu màu xanh. Tiêu Hà nở nụ cười nham hiểm :

- Để ta xem lần này ngươi sẽ tránh kiểu gì.

Lời nói của hắn vừa dứt, quang cầu đầu tiên liền biến thành một cột sáng phóng thẳng đến chỗ Dương Thiên.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...