Những lời hứa vô căn cứ như vậy vốn không đáng tin, nhưng trong trường hợp của những người như nữ nhân lại không thể không tin. Mạng sống bị người khác nắm trong tay, cho dù là ai cũng không dễ chịu. Một phần hồn phách bị người khác nắm giữ, cho dù bằng mọi giá cũng phải đoạt về. Nữ nhân cho rằng mình rất may mắn, nàng vừa từ chỗ Dương Thiên đạt được đồ tốt, hiện tại chỉ cần thu được hồn phách, tìm một chỗ bế quan đạt đến Độ Kiếp kỳ sẽ bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp của Linh Giới.
Hiện thực cùng mộng tưởng luôn khác biệt, bởi vì hiện thực luôn tàn khốc hơn rất nhiều. Vô Lượng Chân Nhân giả vờ gõ trán, cười nói:
- Ngươi xem, ta bị Sát Thần ám ảnh một thời gian dài, đến chuyện này cũng quên mất. Ta sẽ trả lại hồn phách cho ngươi, đồng thời ban cho ngươi một phần thưởng xứng đáng.
Trong lòng nữ nhân thầm khinh thường, nàng mới không tin Vô Lượng Chân Nhân sẽ lấy ra thứ gì tốt. Lần trước hai bên giao dịch hắn hứa hẹn nghe rất bùi tai, cuối cùng đổi lại toàn là rác rưởi. Cũng chỉ trách bản thân PBuHv nàng khi đó không kiềm chế nổi cơn nóng giận, nếu không hiện tại đã không cần đến tận đây cầu cạnh tên này, thậm chí còn đắc tội với Sát Thần đáng sợ kia.
Vô Lượng Chân Nhân lấy ra một quả cầu màu trắng, bên trong là khói trắng nên không nhìn ra được nó đang chứa đựng thứ gì:
- Đây là hồn phách của ngươi, tiếp theo là phần thưởng...
Nữ nhân vui mừng, đang muốn đưa tay nhận lấy thì phát hiện thân thể cứng đờ. Vô Lượng Chân Nhân đặt tay lên đỉnh đầu của nàng:
- Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu để ngươi tiếp tục sống, rất có thể trở thành đầu mối để Dương Thiên tìm được ta. Ngươi không làm gì sai, chỉ có thể trách số của mình không tốt mà thôi.
Nữ nhân không nói được thêm tiếng nào, biến thành một đám bụi bay đi. Một tên Đại Thừa hậu kỳ không một tiếng động cứ như vậy chết đi. Vô Lượng Chân Nhân không hổ danh tu sĩ đứng đầu Linh Giới, dù chỉ là một phân thân Độ Kiếp Nhất Chuyển thì thủ pháp vẫn khiến người khác kinh hãi. Tất nhiên, không bao gồm Dương Thiên trong số đó.
Bóp nát quả cầu màu trắng trên tay, Vô Lượng Chân Nhân đang muốn rời đi thì nghe thấy âm thanh có phần lạnh nhạt:
- Hành sự dứt khoát, thủ đoạn độc ác. Làm rất tốt, không hổ danh tu sĩ đệ nhất Linh Giới.
Cả người Vô Lượng Chân Nhân run nhẹ một cái, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi. Âm thanh này đã ám ảnh hắn suốt nhiều năm, Vô Lượng Chân Nhân chưa từng có giây phút nào quên được nó. Gian nan xoay người về nơi phát ra âm thanh, Vô Lượng Chân Nhân không thấy bất kỳ ai ở đó. Hắn vội vả quay lại liền thấy Dương Thiên đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Biết có bỏ chạy cũng vô ích, Vô Lượng Chân Nhân cố giữ bình tĩnh, ngồi lại vào vị trí ban đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ta ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn không thoát được khỏi tay của ngươi.
Dương Thiên tỏ ra thoải mái:
- Ngàn năm trước ta vì một biến cố nên bị cưỡng chế phi thăng Tiên Giới. Nhưng ngươi có biết, những hình ảnh cuối cùng của Tử Hà vẫn luôn ám ảnh ta. Chỉ có giết chết tất cả các ngươi mới có thể khiến nàng yên nghỉ, cũng chỉ có như vậy mới giúp ta buông bỏ được mối thù ngàn năm này.
- Vậy ngươi còn chờ gì nữa mà chưa ra tay?
Dương Thiên khẽ lắc đầu, lấy ra một bình linh tửu nhỏ cùng hai cái bát:
- Ta cũng không rõ. Chỉ là đột nhiên muốn cùng ngươi uống một ly. Cảm giác như ngươi tốn rất nhiều thời gian theo đuổi một thứ gì đó, đến khi sắp đạt được rồi ngươi muốn dừng lại một chút. Chỉ như vậy thôi.
Vô Lượng Chân Nhân cầm lấy bình linh tửu rót một bát đầy rồi uống cạn rồi nói:
- Đừng giả vờ. Ta và ngươi vốn không lạ gì nhau, đều là kẻ hành sự dứt khoát. Ngươi có chuyện gì mau nói, không cần dài dòng như vậy.
Dương Thiên mỉm cười:
- Ngươi nghĩ nhiều. Ngươi đã là cá nằm trên thớt, chắc chắn không thể thoát được, cho nên ta cũng không cần vội vả. Trước tiên, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, không đúng, là cái tàn hồn kia của ngươi.
Vô Lượng Chân Nhân thở ra một hơi:
- Ngươi trở nên thật dài dòng vô vị. Ta và mảnh tàn hồn kia đã dung hợp, muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi ta là được.
- Là về trận chiến kia, ta muốn biết chuyện gì đã diễn ra.
Vô Lượng Chân Nhân im lặng một lúc rồi nói:
- Quả nhiên là như vậy.
- Quả nhiên?
- Quả nhiên ngươi và tên Dương Thiên kia không phải cùng một người. So với ngươi, hắn giống Sát Thần năm xưa hơn rất nhiều. Khi nghe tin ngươi đã trở lại, tính cách có sự thay đổi lớn, ta từng có rất nhiều suy đoán. Tất nhiên, mọi người đều cho rằng ngươi chỉ là một phân thân của Sát Thần năm xưa, nhưng cũng chính vì suy đoán chung này, ta phát sinh ra một ý nghĩ, liệu ngươi có phải là phân thân duy nhất được phái xuống Linh Giới?
Dương Thiên ngẩn ra rồi cười khẽ:
- Đúng là lão quái vật, suy nghĩ thấu đáo đến như vậy.
Tuy suy đoán của Vô Lượng Chân Nhân không đúng, nhưng chắc chắn là hướng suy luận hợp lý nhất. Từ lần đầu tiên Dương Thiên lộ diện tại Linh Giới, tu vị của hắn chỉ có Hợp Thể kỳ. Chỉ phái một phân thân có tu vị thấp như vậy xuống để báo thù, bất kể tăng tiến tu vị nhanh đến cỡ nào, chẳng lẽ không sợ bị giết chết từ trong trứng nước. Một lão quái vật như Vô Lượng Chân Nhân tất nhiên cũng nhìn ra điểm này. Hắn cho rằng Dương Thiên lộ diện ra kia chỉ là mồi nhử, đợi bọn hắn hiện thân sẽ có thêm một phân thân khác mạnh mẽ hơn ra tay tóm gọn một mẻ. Đáng tiếc, lần này Vô Lượng Chân Nhân lại vì suy nghĩ quá cẩn thận mà bỏ qua cơ hội. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Vô Lượng Chân Nhân ra tay từ khi Dương Thiên còn nhỏ yếu, cùng lắm hắn lại sử dụng một cái Sinh Mệnh Thế Thân để giết chết tên này.
Vô Lượng thấy Dương Thiên không phủ nhận càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Hắn cũng không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp dùng linh lực, theo trí nhớ ngưng tụ ra một mặt gương. Bên trong mặt gương chính là hình ảnh trận chiến giữa Tâm Ma và đám người Vô Lượng Chân Nhân.
Đám người Vô Lượng Chân Nhân chia ra chiếm cứ những vị trí khác nhau bên trong Âm Dương Thần Ma Tướng, cung cấp linh lực cùng điều khiển nó. Âm Dương Thần Ma Tướng tiếp thu sức mạnh từ một đám Độ Kiếp kỳ, thân thể bắt đầu ngưng thực. Mỗi cái nâng tay nhấc chân của nó đều tạo ra sức mạnh kinh khủng khiến không gian sụp đổ.
Ở phía ngược lại, Tâm Ma cũng cảm nhận được sức mạnh hủy thiên diệt địa này. Muốn chống lại một chiêu này, đồng thời phá bỏ năng lực biến đòn tấn công thành hư ảo kia, hắn cần sức mạnh vượt qua đẳng cấp Độ Kiếp Bát Chuyển, cũng tức là Bán Thánh hoặc Thánh Giả. Nhưng do hạn chế của Dương Thiên, Tâm Ma cũng chỉ có thể dùng tu vị Độ Kiếp Lục Chuyển. Muốn đạt được sức mạnh vượt cấp lớn như vậy, Tâm Ma chỉ có một cách duy nhất.
Chỉ thấy lúc này, Tâm Ma nâng kiếm lên ngang với trái tim rồi bất ngờ đâm mạnh vào. Đám người Vô Lượng Chân Nhân nghệch mặt ra. Bọn hắn biết Âm Dương Thần Ma Tướng lúc này rất khủng bố, nhưng ép Sát Thần lừng danh sợ đến mức trực tiếp tự sát thì chính là chuyện cười. Vô Lượng Chân Nhân nghiêm mặt, cố gắng phán đoán xem Tâm Ma đang muốn giở trò gì.
Dương Thiên quan sát tấm gương đến đây, cả người ngây ra, miệng không tự chủ được thốt lên:
- Kiếm thứ bảy, Kiếm Tâm.
Kiếm thứ 7, Kiếm Tâm, một trong cửu kiếm của Dương Thiên. Thứ khiến hắn kinh ngạc nhất không phải là việc Tâm Ma biết được cửu kiếm mà là có thể ở tu vị Độ Kiếp Lục Chuyển thi triển ra được đến Kiếm thứ bảy. Phải biết, cửu kiếm có yêu cầu rất nghiêm ngặt về sức mạnh và tu vị, không đáp ứng được yêu cầu đừng mong sử dụng được sức mạnh thật sự của nó. Như Dương Thiên hiện tại cũng có thể thi triển Kiếm thứ bảy, thế nhưng uy lực e rằng còn không bằng Kiếm thứ nhất. Chú ý quan sát một chút, Dương Thiên phát hiện cách thi triển Kiếm Tâm của Tâm Ma so với hắn có chút khác biệt. Uy lực so với bản gốc yếu hơn không ít nhưng lại không bị hạn chế bởi tu vị, có lẽ đã qua một thời gian dài để cải tiến cho phù hợp.
Tâm Ma vẫn đứng yên đó, thanh kiếm đã lút cán, cắm sâu vào trong ngực hắn. Bất quá, Tâm Ma vẫn ngẩn cao đầu, không hề lộ ra vẻ đau đớn, trong mắt tràn đầy ý cười. Chỉ thấy ở hướng ngược lại, Âm Dương Thần Ma Tướng đột nhiên hét lên đầy đau đớn.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...