Phong Lưu Chân Tiên

Chương 668: Tin Tức Về Tử Hà



Tâm Ma đang điên cuồng công kích, thấy vầng sáng tiến lại gần mình thì có đôi chút hoảng hốt. Hắn tiếp tục chém thêm vài kiếm, phát hiện không có tác dụng gì liền lập tức xoay người bỏ chạy. Quân tử không chịu thiệt trước mắt, thứ kia quá mức kỳ lạ, tạm thời không xác định rõ nó là thứ gì, Tâm Ma cũng vô pháp đối phó, chi bằng tạm thời lánh đi, chờ khi có đối pháp sẽ quay lại tìm Nhạc Hiên sau.

Tiếc là cho dù Tâm Ma có chạy như thế nào, khoảng cách giữa hắn và vầng sáng ngày càng bị rút ngắn. Không mất bao nhiêu thời gian, Tâm Ma đã bị vầng sáng bao phủ, kéo ngược trở lại.

Lúc này, chỉ thấy hai mắt Tâm Ma đã trở nên đờ đẫn, vô hồn. Lúc này hắn giống như một xác chết, hoàn toàn bất động, không có bất kỳ phản ứng nào. Nhạc Hiên cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc, bước đến gần Tâm Ma. Nhạc Hiên cẩn thận quan sát, cuối cùng quyết định chạm vào để tra xét.

Nhạc Hiên vừa chạm tay vào, hai mắt Tâm Ma đột nhiên lóe sáng, gương mặt đờ đẫn cũng xuất hiện một tia thần thái. Hai người giữ nguyên tư thế đó vài giây, sau đó đồng thời biến mất trong không gian. Đó là hình ảnh cuối cùng tàn hồn của Vô Lượng Chân Nhân thu được. Dương Thiên phất tay đem tấm gương kia phá đi, vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khiến Vô Lượng Chân Nhân không đoán ra được.

Bản thân Vô Lượng Chân Nhân cũng rất tò mò đã có chuyện gì xảy ra, tại sao tên Dương Thiên kia cùng thanh niên lạ mặt lại từ thù thành bạn. Rốt cuộc, Vô Lượng Chân Nhân cũng không dám hỏi trực tiếp, chỉ giả vờ nói:

- Ngươi đối với chuyện này không hề tỏ ra bất ngờ?

Dương Thiên lắc đầu:

- Nếu là thứ kia, cho dù hắn trực tiếp bị tan biến thành hư vô ta cũng không bất ngờ.

- Vầng sáng màu trắng kia là thứ gì, tại sao lại lợi hại đến như vậy?

Dương Thiên nhìn qua Vô Lượng Chân Nhân:

- Một kẻ sắp chết như ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?

Vô Lượng Chân Nhân khựng lại rồi thở ra một hơi:

- Vẫn là không thoát được sao?

Dương Thiên mỉm cười:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi. Nhớ lại năm đó, ngươi đã từng có suy nghĩ tha cho ta bao giờ chưa?

Vô Lượng Chân Nhân gật đầu:

- Cho dù được trở lại thời điểm khi đó, ta vẫn sẽ giữ nguyên quyết định của mình. Bảo vật bậc đó, không ra tay tranh đoạt sẽ uổng phí đã sống một kiếp người. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ta không có gì oán trách.

- Nghĩa là ngươi đã sẵn sàng chịu chết?

Vô Lượng Chân Nhân đột nhiên nở nụ cười khó hiểu:

- Ta có nói như vậy sao?

Dương Thiên đưa tay sang ngang, Phá Thiên hiện ra trên tay hắn:

- Còn muốn chống cự? Cũng tốt, đối thủ ngàn năm trước của ta. Nếu ngươi bó tay chịu chết, ta nhất định sẽ rất thất vọng. Dù sao cũng là một đời kiêu hùng, phải chọn cái chết thế nào cho xứng đáng.

Vô Lượng Chân Nhân trở nên bình thản đến lạ:

- Nếu là bản thể ở đây, ta nhất định sẽ không bó tay chịu trói. Nhưng đây H3Co5 chỉ là một phân thân vừa đạt đến Độ Kiếp Nhất Chuyển chưa lâu, chống cự thì có ích gì?

Dương Thiên không vội ra tay. Hắn có tự tin, cho dù Vô Lượng Chân Nhân giở trò gì cũng đừng mong thoát được. Mối thù này đã kéo dài ngàn năm, lại thêm vài phút cũng không có khác biệt gì lớn.

Trong lòng Vô Lượng Chân Nhân thầm thở ra một hơi. May mắn Dương Thiên trước mặt hắn không phải Sát Thần ngàn năm trước, bằng không sau khi xem xong ký ức trong tấm gương kia nhất định sẽ trực tiếp ra tay giết chết hắn, nào có để hắn có nhiều thời gian nói nhảm như vậy. Vô Lượng Chân Nhân lựa chọn từ ngữ phù hợp:

- Chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch, thế nào?

Dương Thiên có đôi chút ngạc nhiên. Có phải Vô Lượng Chân Nhân sợ chết đến mức điên rồi hay không. Dựa vào ân oán giữa bọn hắn còn muốn thực hiện giao dịch? Đối với Dương Thiên mà nói, việc giết chết Vô Lượng Chân Nhân để báo thù quan trọng hơn bất kỳ bảo vật nào. Hơn nữa, Vô Lượng Chân Nhân có mạnh bản thể cũng chỉ là Độ Kiếp Bát Chuyển, có thể sở hữu thứ gì đủ khiến Dương Thiên hứng thú đến mức bỏ qua thù hận?

Dương Thiên không nói gì, Vô Lượng Chân Nhân đành tiếp tục nói:

- Đương nhiên không phải là bảo vật, ta cũng không tự cao đến mức cho rằng mình có thứ gì đủ quý giá để giao dịch với một kẻ đến từ Tiên Giới như ngươi. Thứ ta muốn đem ra để giao dịch là một thông tin.

Dương Thiên cười nhạt:

- Nói đi, ta cũng muốn xem xem ngươi sở hữu được tin tức gì giá trị.

Tình thế của Vô Lượng Chân Nhân không cho phép hắn quyền mặc cả, chỉ đành cắn răng nói:

- Là tin tức về Tử Hà Tiên Tử.

Gương mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, có thể cảm thấy rõ ràng linh lực trong cơ thể hắn có dấu hiệu bạo động:

- Ngươi cho rằng mình có tư cách nhắc đến nàng?

Vô Lượng Chân Nhân sợ Dương Thiên sẽ trực tiếp ra tay liền vội vả hô lên:

- Nếu ta nói Tử Hà Tiên Tử có thể vẫn còn sống thì sao?

Linh lực trên người Dương Thiên càng trở lên dữ dội. Từ nòng súng của Phá Thiên bắn ra một luồng sáng màu vàng chui vào bên trong cơ thể Vô Lượng Chân Nhân, trực tiếp phong bế linh lực của hắn. Dương Thiên nắm lấy cổ Vô Lượng Chân Nhân nhấc bổng lên, giọng nói đã âm trầm đến cực điểm:

- Nàng vì ngươi mà chết, ngươi còn muốn lợi dụng nàng để giữ mạng cho mình?

Linh lực bị phong bế, cổ họng bị bóp chặt, Vô Lượng Chân Nhân gian nan dùng sức hét lên:

- Ai nói với ngươi là nàng đã chết? Ngươi có tận mắt nhìn thấy nàng chết sao?

Cả người Dương Thiên đờ ra, vẫn giữ nguyên tư thế bóp cổ Vô Lượng Chân Nhân. Vô Lượng Chân Nhân nói ra điểm này khiến Dương Thiên hồi tưởng lại rõ ràng những chuyện xảy ra khi đó.

Sau khi chém ra một kiếm với sức mạnh vượt xa tu vị, Dương Thiên bị trọng thương, hoàn toàn mất đi ý thức. Sau khi hắn tỉnh dậy, phát hiện tất cả vết thương đều đã khôi phục, trên cơ thể có lưu lại khí tức của Tử Hà. Từ Hà bản thể là linh tửu, không giống như nhân loại bình thường. Nàng có thể sử dụng sinh mệnh của mình để cứu lấy một sinh mạng khác. Vì những thứ này, Dương Thiên mới có suy nghĩ rằng Tử Hà đã hi sinh để cứu hắn.

Nghĩ kỹ lại, những gì Vô Lượng Chân Nhân nói cũng không hoàn toàn là vô lý. Dương Thiên không tận mắt nhìn thấy Tử Hà chết đi, tức là vẫn có một tia hi vọng rằng Tử Hà vẫn còn sống, dù là rất mong manh. Dù tâm trí kích động, Dương Thiên vẫn nhìn ra lời nói của Vô Lượng Chân Nhân có một điểm không đúng. Nếu Tử Hà thực sự còn sống, Vô Lượng Chân Nhân hẳn là đã sớm nói ra, cần gì phải đợi đến tận lúc này. Bản thể bị giết chết, bằng hữu thuộc hạ cũng không còn, chỉ còn sót lại ba cái phân thân tu vị chẳng ra làm sao.

Vô Lượng Chân Nhân đã quyết định đến thời điểm này mới nói ra, tất nhiên cũng dự đoán được Dương Thiên sẽ nghi vấn điều gì. Hắn ra hiệu cho Dương Thiên buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Không phải ta không muốn nói ra từ sớm. Chỉ là tin tức này ta cũng không dám chắc.

Dương Thiên nhíu mày:

- Ngươi đùa giỡn ta?

Vô Lượng Chân Nhân vội lắc đầu:

- Đương nhiên không phải. Tin tức kia ta trong một lần vô ý đạt được, chưa có cơ hội để chứng thực. Ta biết Tử Hà Tiên Tử rất quan trọng đối với ngươi. Bằng không ngươi cũng sẽ không vì nàng mà giết hại hàng triệu sinh linh vô tội.

- Vậy thì sao?

- Nếu nàng đã quan trọng với ngươi như vậy. Chỉ cần có một tia hi vọng, ngươi không muốn nắm bắt hay sao?

Dương Thiên im lặng vài giây rồi gật đầu:

- Điểm này ngươi nói không sai. Chỉ cần Từ Hà còn sống, dù là một Thiên Giới hay Âm Ti, ta cũng sẽ mang nàng trở về.

Vô Lượng Chân Nhân cảm thấy lực lượng đang phong bế linh lực của hắn dần biến mất. Bất quá, Vô Lượng Chân Nhân còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện bên trong linh hồn của mình xuất hiện một ngọn lửa màu vàng rực rỡ. Dương Thiên chậm rãi nói:

- Ta có thể tạm thời để lại cho ngươi một mạng, nhưng hai phân thân còn lại nhất định phải diệt trừ. Ta đã đặt một ngọn Thái Dương Chân Hỏa trong cơ thể ngươi. Chỉ cần một tia ý niệm của ta, nó sẽ đem linh hồn của ngươi đốt thành hư vô.

- Yên tâm, Dương Thiên ta từ trước đến nay rất biết giữ lời. Một khi tìm được Tử Hà, Thái Dương Chân Hỏa trong linh hồn ngươi sẽ tự động được giải trừ. Ngược lại, nếu đó chỉ là cách để ngươi kéo dài mạng sống, ta sẽ để ngươi trải nghiệm cảm giác linh hồn bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt. Ngươi có thể tin tưởng, tư vị kia so với Trừu Hồn Luyện Phách còn đáng sợ hơn rất nhiều!

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .